Saved Font

Trước/9Sau

Từ Trái Tim Tôi

Chương 4: Oan Gia Ngõ Hẹp

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Hoàng Thế Bảo!!! Cậu ta thấy tôi cũng trưng ra cái bộ dạng vô cùng ngạc nhiên đấy, nhưng ngạc nhiên bị dập tắt ngay sau đó thay thế vào là cái khuôn mặt nhìn cực kì ngứa gan. Nhìn là tôi muốn đá thẳng vào gương mặt ấy, cho nó in sâu cái dép của tôi không bao giờ quên luôn.

Thế Bảo huýt sáo một cái, xấc đầu lên ra điệu thách thức tôi.

Tay tôi nắm chặt, tức giật đến tím mặt, cái ... cái thằng cha Thế Bảo thật quá ngông cuồng rồi. Không thể kiềm chế cảm xúc, tôi bước thẳng xuống dưới lớp trước con mắt ngỡ ngáng của học sinh và cả thầy giáo. Nhanh chân đến chỗ Thế Bảo, tôi cầm tay cậu ta lên, dồn hết công lực vào quai hàm mà CẮN!!!

- Làm gì thế hả? Bỏ cái miệng ra!!! Đau quá!!! - Thế Bảo lần nào cũng giật mình bởi những chiêu trò của tôi, tay cậu ta đau điếng.

Cả lớp được một phen "Ồ" lên. Thầy giáo cũng không kém phần ngạc nhiên trước hành động tự nhiên hơn ruồi của tôi.

Một lúc sau tôi mới nhả ra, khi đó tay Thế Bảo đã hằn lên những hình răng nhọn hoắt của tôi và thâm tím. Tôi hả lòng hả dạ mà cười ha hả.

- Màn chào hỏi rất ấn tượng đấy - đến lúc này thầy mới cất tiếng.

Thế Bảo xoa xoa vết cắn, liếc tôi muốn xước mặt, cậu ta cúi gần tai tôi thì thầm:

- Thèm ăn tôi lắm sao?

Người tôi run lên một cái, da gà nổi hết lên, câu nói của Thế Bảo có sức công phá mạnh khiến tôi dựng cả tóc gáy.

Bỏ qua, để tính sổ với cậu ta sau, hiện tại tôi đã trút giận được rồi, phải giới thiệu trước đã.

Bước lên bục giảng, tôi uy nghiêm dõng dạc nói:

- Chào tất cả mọi người, tôi là Phạm Hạ My, học sinh du học từ Paris chuyển về, mong mọi người giúp đỡ!

Sau màn giới thiệu, tiếng vỗ tay rần rần vang lên, cả lớp đã được xem một màn chào hỏi rất đặc sắc. Thật ngưỡng mộ khi có học sinh vừa chuyển đến lớp đã dám đụng đến Hoàng Thế Bảo. Và ngày tháng năm sau sẽ như một cuộc đời éo le, sóng gió và bão táp giành cho học sinh mới chuyển đến đó, số phận thật hẩm hiu!

- Thầy đã xem học bạ của My, em ấy học rất tốt. Hiện giờ chức vụ sao đỏ đang trống, em sẽ đảm nhiệm chức vụ đỏ nhé? Được không My? - Giọng nói ấm áp của thầy vang lên điềm đạm, rồi thầy hỏi sang tôi.

- Tất nhiên được ạ! Em sẽ cố gắng hoàn thành tốt nhiệm vụ - Tôi cười tươi

- Tốt! Chỗ ngồi của em ở kia - Thầy chỉ về phía góc lớp, nơi có chỗ trống - em về chỗ đi!

Người tôi hóa đá khi phát hiện ra một điều, chỗ ngồi của tôi ngay phía trên thằng cha Thế Bảo, tại sao lại phải ngồi ở đấy chứ? Gần quá lỡ đâu cậu ta bày trò thì sao? Không được, phải đổi chỗ.

- Thầy chuyển chỗ khác được không thầy?

- Tại sao? - Thầy hỏi vẻ khó hiểu

- À ... tại mắt em bị cận nặng, ngồi đấy gần cuối góc lớp, em không thấy được ạ!

- Tôi nhớ không nhầm thông tin về em đâu có bị cận.

- Ơ?

Cả lớp lại thêm một trận cười ào lên.

Thế Bảo tự nhiên đứng dậy, vẫn thái độ ngông đó mà nói:

- Cô bé à! Chỗ ngồi tiện nghi gần hotboy thế này, thế còn gì bằng.

- Cô bé à! Chỗ ngồi tiện nghi gần hotboy thế này, thế còn gì bằng.

"Cái thằng chó chết Thế Bảo, cái tên hách dịch, trốn trại, tâm thần ..."

Rủa thế thôi chứ tôi vẫn phải xuống cái chỗ quái quỷ đó mà ngồi. Chưa kịp cất xong cái cặp đã bị Thế Bảo đá ghế cho mấy phát, ban đầu nhẫn nại tôi mặc kệ, đã vậy cậu ta còn cố đá thêm mấy phát nữa khiến tôi tức giận quay xuống giơ tay lên tạo thành nắm đấm định ban tặng cậu ta một cú nhưng không thấy cậu ta đâu nữa. Tôi đảo mắt nhìn xung quay bất chợt cậu ta từ dưới ngoi lên trên làm tôi giật bắn tim. Thế Bảo nhìn tôi nhe răng cười, tôi khó hiểu nhíu mày, ngay sau đó cậu ta giơ cái cặp tôi lên lắc qua lắc lại. "Cái quái gì vậy?"

- Này!! Trả lại đây cho tôi!! - Tôi cố với với cặp nhưng Thế Bảo nhanh tay né, rồi cậu ta cứ giơ cặp ra nhem nhem tôi, đúng là thằng cờ hó.

- Không trả đấy.

- Mày trả lại đây cho bà không hả??

- Bình tĩnh ... đừng nóng chứ, bà cô!!

Thế Bảo nói xong mở khóa cặp tôi ra lục luọi cái gì đó, bên trong đơn giản là sách vở bút thước và một vài thứ linh tinh, có quái gì đâu để cậu ta lấy chứ? Tôi không lo.

Thế Bảo lôi ra một cái lắc chân bạc pnj có mặt hình trái tim, chết cha ... lắc vòng này là quà sinh nhật duy nhất mà ba tặng cho tôi, vì yêu quý nó quá nên tôi mới luôn đem theo bên mình và cất ở chỗ kín nhất trong cặp, ai ngờ Thế Bảo lục ra dễ dàng như vậy, thằng cha này đi bới rác kiếm tiền được đấy!

- Cái đó của bố chị mày tặng chị mày đấy, trả đây! - tôi nổi sung lên mặt.

- Thế hả? em sợ lắm chị ạ! em không dám trả đâu. Để em lấy về luôn nhé?

Thế Bảo nói xong cầm cái vòng lắc nhét vào túi rồi quăng lại cho tôi cái cặp, cặp bay thẳng mặt tôi không thương sót làm suýt nữa thì chảy máu cam.

- Thằng kia! Mày có trả không hả?

- Không!

- Trả không?

- Không!

- HOÀNG THẾ BẢO!!!!

- Hai em lên phòng kỉ luật - Không biết thầy từ đâu chui ra với một câu nói tuy dịu dàng nhưng đầy tính sát thương. Thầy tính cho em đau trong hạnh phúc hả? Mặt tôi méo xệch, khóe môi giật giật, còn Thế Bảo thì dửng dưng bước đi, đi qua thầy cậu ta còn đứng lại một lúc mà nói nhỏ, một câu nói hết sức bá đạo:

- Cảm ơn thầy nhé! Đỡ phải tra tấn lỗ tai.

"CÁI QUÁI GÌ THẾ????"

*****

Trực nhật phòng vệ sinh xong, tôi uể oải bước vào thư viện, ra về rồi nhưng tôi muốn vào thư viện mượn mấy cuốn truyện về đọc cho đỡ chán. Ở nhà chỉ suốt ngày xem phim với ngủ khiến tôi dần thoái hóa mất rồi. "Tấm vải đỏ", không biết ở đây có truyện "Tấm vải đỏ" không nữa. Tôi rất thích đọc truyện ma hay về những thế giới huyền bí, và đặc biệt tôi thích tìm hiểu về ma cà rồng, thấy nó có hai cái răng nanh hay hay. Nhưng nếu mà gặp thật chắc tôi sợ chạy mất dép.

Đi hết một lượt quanh thư viện tôi vẫn chưa tìm thấy, bắt đầu chán nản, tôi ngồi xuống nghỉ ngơi một chút, cái chân mỏi lả không đi được nữa rồi.

Đang đấm bóp cho cái chân sắp rơi dò, liếc qua một cái tôi mới thấy, "TẤM THẢM ĐỎ"!!! Thì ra nó ở đây, sao không nói sớm cho chị biết chứ, để chị đỡ phải đi tìm!

Tôi bật dậy như cái lò so, đưa tay lên kẹp cuốn truyện kéo xuống.

Ơ lạ nhỉ? Sao cứng thế này? Tôi cố kéo kéo nhưng cuốn truyện cũng bị kéo ngược lại, có ai ở bên kia thế? Nghiêng người về một bên, đập vào mắt tôi là một người con trai với mái tóc hat dẻ, vì là tủ sách nhìn xuyên qua nên tôi không thấy rõ từng chi tiết được, nhưng đại khái là đẹp trai.

Ơ lạ nhỉ? Sao cứng thế này? Tôi cố kéo kéo nhưng cuốn truyện cũng bị kéo ngược lại, có ai ở bên kia thế? Nghiêng người về một bên, đập vào mắt tôi là một người con trai với mái tóc hat dẻ, vì là tủ sách nhìn xuyên qua nên tôi không thấy rõ từng chi tiết được, nhưng đại khái là đẹp trai.

Thôi bỏ qua, điều quan trọng là cướp được cuốn truyện này, tôi cạp chặt hai tay vào cuốn truyện, kéo thật mạnh nhưng vẫn không được, người bên kia khỏe quá. Mải miết suy nghĩ cách tôi vô ý nới lỏng và tuột luôn cuốn truyện, bìa truyện dần dần rời xa đôi tay xinh xắn của tôi.

Bức quá tôi chạy nhanh qua bên chỗ người con trai kia, phải nhanh lên chứ không cậu ta đi mất. Vèo một cái đã tới nơi rồi, đứng trước mặt cậu ta tôi thở hổn hển, người con trai kia khó hiểu nhíu mày, hiểu ý tôi lấy hơi nói:

- Cái cuốn truyện này tôi tìm thấy trước, là của tôi, đưa đây? - Tôi xòe bàn tay ra đòi truyện như chủ đòi chó.

Cậu ta mỉm cười nhẹ hiểu ý, tay đưa lên như ý muốn trả khiến tôi vui mừng chuẩn bị đón lấy.

Nhưng cậu ta lại ngừng di chuyển tay, quyển truyện trên không ngay trước mắt khiến tôi thèm thuồng

- Muốn cuốn truyện này sao? - Giọng nói trong veo như giọng con heo của cậu ta cất lên

- Ừ ừ, đưa đây may lên!

- Chờ khiếp sau nhé!!

Nói rồi cậu ta nhếch môi cười.

Tôi thộn mặt ra nhìn, nụ cười quá ư đẹp trai hiền lành như một chàng trai tốt là thế này sao? Con người gì mà cọc cằn thô lỗ vậy! Thằng cha này chả khác gì tên Thế Bảo.

Cái loại gàn dở thì thừa biết tôi không bao giờ ưa rồi, tôi chống hai tay bên hông, đứng trụ một chân hất mặt lên trời, tại vì cậu ta hơi cao nên phải thế.

- Bây giờ có đưa không?

- Không! - Cậu ta trả lời nhàn nhạt, chờ xem tôi định làm gì?!

- Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt sao?

- Ừ!

Nghe xong câu trả lời, khóe môi tôi nâng lên tạo thành nụ cười thánh thiện, tôi nghiêng người như chới với, nói chuyện với ai đó từ phía sau cậu ta.

- Là cô à? Người yêu của cô đây này!

Đúng như dự đoán, cậu ta lập tức quay ra phía sau xem xét, tôi nhanh tay chụp lấy cuốn truyện kéo giật lại, ai ngờ tay cậu ta vẫn bám chắc như đinh đóng cột.

Khi phát hiện ra tôi chơi cậu ta, cậu ta mới cười đểu

- Không dễ đâu cô em.

Tôi bặm môi bởi câu nói, sút thẳng một cái vào bụng cậu ta khiến cậu ta bất chợt thả cuốn truyện ra mà ôm bụng nhăn mặt.

Nhanh chân cướp cuốn truyện tôi chuồn lẹ, phóng vèo ra khỏi thư viện, để cậu ta lại ... tự sử với cái bụng đau nhói như đau đẻ. Còn tôi thì cười hả hê như con dê xổng chuồng, cầm cuốn chuyện thích thú.

- Dám đấu với bà mày à? Không có cửa đâu cưng! Ha ha!

...

...

...

- Quản gia lấy tôi ly nước - vừa bước đến nhà tôi đã sai người khác, bởi vì sợ cái thằng gì đó ở thư viện đuổi theo nên phải vọt lẹ.

- Đây thưa tiểu thư!

Tôi cầm lấy ly nước ngửa đầu tu ừng ực, đặt cái bốp xuống bàn rồi đi lên phòng.

Tắm rửa sạch sẽ, ăn cơm xong xuôi tôi nhào vào chiếc giường thân yêu, ôm một cái gối ôm to đùng nằm úp người đọc truyện.

Truyện này khá hay, rất lôi cuốn người đọc với từng chi tiết đáng sợ, ma quái, đọc vào ban đêm thế này có hơi sợ đấy, người tôi đang run lẩy bẩy đây này.

- Thưa tiểu thư! Đã muộn rồi!! Cô ngủ sớm đi ạ!! - Tiếng ông quản gia từ ngoài vọng vào.

- Tôi biết rồi, lát nữa!

...

- Thưa tiểu thư! Mời cô tắt đèn đi ngủ ạ!!

- Chút xíu nữa thôi quản gia.

...

- Thưa ...

- Ông lằng nhằng quá! Tôi đi ngủ bây giờ này.

Nói là nói thế thôi chứ tôi vẫn đọc thêm cả nửa tiếng nữa mới nhắm mắt, tối đó hầu như tôi thức nguyên đêm để đọc cuốn truyện đấy, đến mỏi cả mắt, đau cả cổ và một hậu quả vô cùng nghiêm trọng nữa ...

- AAAAAAA!!! TRỄ GIỜ RỒI!!!

Sau khi giọng hét của tôi vang lên muốn banh nhà, ngay lập tức tôi lao đầu vào WC làm vệ sinh cá nhân cấp tốc, bay thẳng ra phòng, chạy nhanh xuống lầu và phi như gió đến trường.

- Ôi mẹ nó, muộn học con mất rồi!!! - Tôi nhăn nhó mặt mày, tại sao mẹ với ông quản gia không gọi mình dậy chứ, cả đám người hầu nữa, chạy xuống nhà mà vẻ mặt ai cũng bình thường hết! Thật tức chết đi mà!

Đến trường giờ này chắc chắn cổng trường đóng cửa rồi, chỉ còn nước leo rào thôi chứ làm sao?!Tôi quăng đôi dép và cái cặp qua trước.

Lấy sức trèo lên, ngoi đầu lên từ từ quan sát, hú hú không có ai, tôi quay người nhảy xuống nhẹ nhàng, chân tiếp đất một cách không tiếng động! Tự nghĩ tại sao Phạm Hạ My ta lại siêu đến thế?!

Bất chợt có tiếng người vỗ tay, tiếng vỗ tay đó ngày một gần hơn kèm theo một câu nói khiến tôi bàng hoàng sợ hãi:

- Trèo rào rất hay!

Từ tán lá cây rộng lớn, phía sau ánh nắng mặt trời chói lóa, một gương mặt dần ló ra, ôi cái gương mặt còn chói lóa hơn cả mặt trời.

"Đây là ... thằng hôm qua ở thư viện mà! Cậu ta làm quái gì ở đây?"

Trước/9Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Siêu Cấp Chiến Y