Saved Font

Trước/230Sau

Tung Hoành Cổ Đại

Chương 42: Tình Yêu Của Trắc Phi

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Ôn Yến ừ một tiếng, nghĩ nghĩ, cuối cùng không thể giấu được nữa, nàng nói: "Cô cô, ngươi không biết chứ, trước khi Vương gia gặp phải sơn tặc, nội lực đã hoàn toàn biến mất rồi!"

Cúc Hương hoảng sợ nhìn nàng, vội vàng hỏi: "Tại sao có thể như vậy? Trước đó đã xảy ra chuyện gì?"

Ôn Yến nhỏ giọng nói một chút chuyện đã xảy ra khi hái Linh Thảo, cũng nói ra số lượng của sơn tặc, Cúc Hương hoảng sợ nhìn Ôn Yến, rất lâu vẫn không thể nói được một câu.

Rất lâu sau đó, Cúc Hương mới lẩm bẩm: "Hy vọng trời xanh thương xót cho Vương gia, có thể phù hộ ngài ấy bình an trở về!" Nhưng mà lúc nói ra lời này, giọng nói của nàng ta đã hơi run rẩy.

Ôn Yến buồn bã!

Hoàng đế đến thăm Ôn Yến, nói vài câu quan tâm, lại hỏi tới tình hình của Tống Vĩnh Kỳ, Ôn Yến cũng bẩm báo đúng sự thật, sắc mặt Hoàng đế nặng nề, lập tức sai người ra lệnh cho tinh binh đến núi Thiên Lang tiêu diệt sơn tặc!

Thật ra có ra lệnh cho binh lính đến núi Thiên Lang hay không đều giống nhau, bởi vì số người của đội thị vệ của Tống Vĩnh Kỳ đã đủ để tiêu diệt đám sơn tặc kia rồi. Ôn Yến cũng là bởi vì như thế, cho nên khỉ tỉnh lại mới không báo tình hình cho Hoàng hậu biết.

Đương nhiên Hoàng đế cũng hiểu, nhưng mà con trai đang ngàn cân treo sợi tóc, đương nhiên trong lòng người làm phụ thân là ông như có lửa đốt, ông ấy không trách móc Ôn Yến mà còn cảm kích nàng, bởi vì, bản thân Ôn Yến cũng vì hái Linh Thảo mà thiếu chút nữa mất mạng.

Cúc Hương xuyên qua hành lang gấp khúc trở lại tẩm cung của Hoàng hậu, Hoàng hậu đang đọc sách trên trường kỷ cạnh cửa sổ, Cúc Hương lệnh cho cung nữ bên cạnh lui ra ngoài.

Hoàng hậu cầm sách trong tay, ngước mắt nhìn Cúc Hương: "Chuyện gì?"

Cúc Hương nhẹ giọng khổ sở nói: "Vương phi nói, nội lực của Vương gia đã hoàn toàn biến mất trước khi gặp sơn tặc, hơn nữa, sơn tặc lúc đó đại khái là dốc toàn bộ lực lượng, Vương gia chỉ đơn độc một mình đối phó, nương nương, nô tỳ sợ Vương gia xảy ra chuyện!"

Quyển sách trên tay Hoàng hậu rơi xuống đất ‘bụp’ một tiếng, bà ấy ngạc nhiên vội hỏi nói: "Vì sao nội lực của nó lại biến mất hoàn toàn?"

Cúc Hương báo lại chuyện Ôn Yến nói với mình cho Hoàng hậu nghe, Hoàng hậu giật mình ngẩn người rất lâu, sau đó nước mắt rơi xuống từ khóe mắt, bà ấy đau khổ che mặt: "Bản cung vẫn hy vọng nó sống tốt với Bạch Lan, nó vẫn luôn không nghe lời của bản cung, luôn lạnh nhạt với Bạch Lan, bây giờ sao lại vì cứu Bạch Lan mà sử dụng hết nội lực của mình được chứ? Có thể thấy rõ lúc trước đứa nhỏ này tuyệt đối có tình cảm với Bạch Lan, nhưng mà vẫn cứ giấu chuyện của Khanh Nhi dưới đáy lòng, vì yêu thành hận, hai năm này, nó cũng không có sống tốt. Bây giờ nếu như lại xảy ra chuyện gì, bản cung cũng không sống nổi nữa."

Cúc Hương vội vàng an ủi Hoàng hậu: "Nương nương, đừng quá bi quan, bây giờ chúng ta chỉ đang nói tới trường hợp xấu nhất, Vương gia vẫn luôn nhạy bén hơn người, lại còn mang huyết thống Hoàng gia, có ông trời phù hộ, nô tỳ tin rằng ngài ấy sẽ bình yên vô sự trở về thôi."

Trong lòng Hoàng hậu như có lửa đốt, sao còn có thể nghe vào nữa chứ, bà ấy đứng lên nói: "Lập tức đi đến Phật đường với bản cung, bản cung phải niệm kinh lễ Phật với Thái hậu, cầu cho Kỳ Nhi bình an trở về!"

"Phải!" Cúc Hương khoác thêm áo cho Hoàng hậu, hai người cùng nhau đi đến Phật đường.

Trước/230Sau

Theo Dõi Bình Luận