Saved Font

Trước/180Sau

Tướng Gia Muốn Xoát Tồn Tại Cảm

Chương 156: Thủ Đoạn Của Hắn Ta

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
“Chưa gặp được người thích hợp. Ta vẫn luôn chờ đợi. Dường như ….” Hắn ta nghiêng đầu nhìn nàng: “Ta đã chờ được rồi.”

Hắn ta thổ lộ rõ ràng như vậy, dù là ai cũng có thể nghe ra được. Sắc mặt Tả Linh Tú trở nên hồng thuận, ánh mắt nhìn đi hướng khác, không dám nhìn thẳng hắn ta.

Nàng ta không nghĩ tới hạnh phúc lại đến nhanh như vậy. Thật bất ngờ. Nàng ta thậm chí có chút hoài nghi bản thân có phải đang nằm mơ.

Nàng ta âm thầm nhéo lên mu bàn tay mình, lặng lẽ “rít” lên đau. Là sự thật. Đây không phải là mộng.

Nàng ta lúc này không thể nghĩ được điều gì, trong lòng chỉ còn hoảng loạn. Tuy nàng ta vẫn luôn cho rằng trên người Lâm Khuynh Trần có bóng dáng của người nọ. Nhưng như vậy thì sao, chỉ cần nàng ta thích, chỉ cần hắn ta thích nàng ta, nàng ta đều không bận tâm. Nàng ta tình nguyện lừa mình dối người, vĩnh viễn xem hắn ta chính là y.

Ngày này, hai người vẫn chưa đâm thủng tầng giấy cửa sổ cuối cùng. Thời cơ chưa đến. Lâm Khuynh Trần biết không thể quá vội vàng, gấp quá hóa quá giả dối. Mà suy nghĩ Tả Linh Tú cũng không khác hắn ta, gấp quá thể hiện bản thân không đủ ổn trọng. Vì thế hai người bắt đầu rơi vào giai đoạn ám muội.

Mười ngày liên tục, Lâm Khuynh Trần mỗi ngày đều đến một lần, rất đều đặn, càng tốn tâm tư chính là mỗi lần đến đều không quên mang ít lễ vật dỗ nữ hài tử vui. Mà hắn ta thường xuyên trong lúc lơ đãng thổ lộ những lời ngon tiếng ngọt lãng mạn, khiến Tả Linh Tú lần đầu có cảm giác luyến ái.

Một ngày này, lụa mỏng tung bay, trong phòng ấm áp, không biết do tác dụng của rượu hay do nhiệt độ trong lò than quá cao, Tả Linh Tú sau khi đối ẩm với hắn ta vài chén, trên mặt nhiễm rặng mây đỏ, hàm kiều xấu hổ, ánh mắt bạo dạn nhìn hắn ta.

Mà Lâm Khuynh Trần hôm nay nhất định phải có được tâm người, cố ý uống nhiều hơn bình thường vài chung, thừa lúc cảm giác say, mắt đào hoa xinh đẹp nhìn nàng ta, lệ chí nơi khóe mắt càng ta thêm sáng rực.

Hắn ta thực sự có chút giống người nọ… Tả Linh Tú hạnh phúc rối tinh rối mù. Nàng ta say không nhẹ, dựa đầu trên vai hắn ta.

Thời gian cứ như đứng yên. Lâm Khuynh Trần nhân cơ hội chủ động đưa đến tận cửa này bỗng ôm chặt nàng ta trong lòng ngực.

Nàng ta đặt cằm trên vai hắn ta, thân thể gắt gao kề sát hắn ta. Mặc dù say, nàng ta cũng biết rõ ràng, hắn ta không giống như những ân khách khinh bạc kia. Nam tử này yêu thích chính nàng ta, vì thế nàng ta nâng tay ôm vòng eo hắn ta.

Nàng ta nhắm mắt, nghe mùi hương hoa mai nhàn nhạt trên người hắn ta.

Nàng ta không biết chính là, hương hoa mai này là do buổi sáng sau khi hắn ta triền miên cùng Châu Kiêu lưu lại.

Châu Kiều thích hoa mai, quân đã sớm biết ….

“Nguyện ý cùng ta quay về Ngụy Quốc sống sao?”

Lâm Khuynh Trần cuối cùng thể hiện thái độ, chỉ đợi nàng ta gật đầu đồng ý.

Nàng ta trong men say mông lung, giờ khắc này phảng phất nghe thanh âm đẹp nhất thế gian, nàng ta nhắm mắt vui vẻ gật đầu.

Lâm Khuynh Trần chính là chờ cái này, tiếp tục nói: “Được. Chờ báo được thù, ta sẽ mang nàng rời khỏi nơi này.”

Tả Linh Tú vẫn còn chìm đắm trong hạnh phúc, bỗng nghe được câu nói này, trong lòng rùng mình, rời khỏi người hắn ta, nhíu mày hỏi: “Báo thù? Báo thù gì”

“Mối thù giết cha.” Biểu tình hắn nghiêm túc trả lời, sau lại nói: “Mục đích lần này ta đến Nam Phác Quốc chính muốn giết kẻ cắp báo huyết hải thâm thù.”

Tả Linh Tú hoảng hốt gật đầu, tin tưởng không chút nghi ngờ.

“May mắn thay. Ta ở đây có thế gặp được nàng. Chờ ta. Chờ ta báo xong thù, chúng ta đi Ngụy Quốc.”

“Chàng muốn giết ai?” Tả Linh Tú lo lắng nhìn hắn ta.

Chỉ cần báo thù xong sẽ đưa nàng ta đi sao? Đưa nàng ta rời xa nơi thị phi này. Không bao giờ bán rẻ khuôn mặt nụ cười. Không bao giờ trầm luân ** cùng đủ loại nam nhân. Nàng ta đợi ngày này lâu lắm. Hận không thể cùng hắn ta đi ngay bây giờ.

Mặt Lâm Khuynh Trần lộ vẻ mờ mịt, chuyện này không tiện mở miệng, biểu tình diễn thập phần đúng chỗ. Đây là thời điểm mấu chốt, hắn ta quyết không thể lộ ra nửa điểm.

Thấy hắn ta cau mày, mím môi không nói, Tả Linh Tú nghi hoặc hỏi: “Làm sao vậy? Có phải không tiện ….”

Khi nàng ta vốn có chút khó chịu khi hắn ta không dám nói thẳng, Lâm Khuynh Trần đánh gãy lời nàng ta: “Tiêu Liêu.”

Nàng ta cả kinh, vội vàng nhìn bốn phía chung quanh. May mắn không có ai, giữ chặt hắn ta: “Ngươi nói, kẻ thù giết cha ngươi chính là nghĩa phụ ta.”

“Đúng vậy.”

Nghe được lời này, nàng ta nhất thời không nói lên lời, trong lòng vô cùng phức tạp. Đây là vấn đề khó giải quyết. Thứ nhất, Tiêu Liêu đã giúp nàng ta khi nàng ta đang gặp khó nhất. Tuy rằng sau này đủ mọi loại hành động cho thấy lão ta kỳ thực chỉ đang lợi dụng nàng ta làm việc mà thôi, nhưng vẫn có ân. Đối mặt với tình cảnh này, nàng ta thật không biết như thế nào cho phải.

Lâm Khuynh Trần thở dài nói: “Thật không dám giấu. Ta đến đây vì biết nàng và lão ta quan hệ không cạn. Cho nên lúc đầu, lòng mang ý thăm dò tiếp cận nàng. Chính là …” Hắn ta thâm tình nhìn nàng ta: “Lại không nghĩ thế sự khó lường. Khi ánh mắt ta lần đầu nhìn thấy nàng, ta đối với nàng nhất kiến chung tình. Cho đến bây giờ, ta đã hãm sâu khó có thể tự kiềm chế.”

Thay vì khiến nàng ta đối với mục đích của mình mà sinh ra nghi ngờ, không chính mình thừa nhận trước cho thỏa đáng. Đây kỳ thực chỉ là kỹ xảo của hắn ta, trong quan trường dùng hoài không biết mệt.

Nghe được hắn ta chính miệng thừa nhận, tim nàng không khỏi có chút lạnh. Bất quá, hắn ta đối với nàng ta thẳng thắn, còn nói yêu nàng ta. Tả Linh Tú càng thêm động tâm, cảm thấy hắn ta đáng tin cậy. Vì thế nàng ta yên tâm vứt mục đích ban đầu của hắn sang một bên. Chỉ vì giờ khắc này, nàng ta cảm nhận được sự chân thành tha thiết của hắn ta.

“Tú Nhi! Nàng sẽ không tố giác ta chứ?” Hắn ta hỏi nàng ta.

Đương nhiên không, rất nhiều sự thật đã nói cho nàng ta biết, nếu Tiêu Liêu bất nhân đừng trách nàng ta bất nghĩa.

“Ta sẽ không tố giác chàng. Nhưng chàng tính toán làm như thế nào. Tiêu Liêu quyền thế không nhỏ, cũng không phải là một nhân vật đơn giản.”

Lời này vừa nói, đủ để sáng tỏ nàng ta có lòng muốn giúp hắn ta, Lâm Khuynh Trần âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Bất quá nói đi cũng phải nói lại, tâm nữ tử này cũng thật tàn nhẫn, quyết liệt hoàn toàn không thua kém hắn.

Một chuyện luận một chuyện, chỉ cần thành công, hắn ta cũng mặc kệ tâm địa nàng ta có bao nhiêu độc.

“Vậy theo nàng thấy có biện pháp nào không?”

Ánh mắt sâu càng thêm sâu, nhẫn tâm. Một đường này, nàng ta còn gì mà chưa trải qua, chỉ lo lắng sự tình bại lộ thì sẽ thua hết thảy mà thôi. Mà Lâm Khuynh Trần chỉ đợi một câu của nàng ta, một câu nguyện ý đứng ra mà thôi.

Thật may mắn, hắn ta chờ được rồi.

“Ta giúp ngươi.”

“Đây … không tốt lắm đâu. Ta sẽ lo lắng. Đây là việc riêng của ta, vẫn để ta tự mình giải quyết đi.”

Ánh mắt nàng ta lộ vẻ nghiêm túc, lắc đầu nói: “Ta với lão ta quan hệ thân cận, tiện xuống tay. Nhưng ngươi không giống, một khi xé mặt, nhất định không xoay được đường sống.”

Lâm Khuynh Trần cố ý làm như đấu tranh tư tưởng. Tả Linh Tú lúc này lại nói: “Không cần lo lắng cho ta. Ta nhất định sẽ thu phục sự tình mà bình an không có việc gì.” Lúc này nàng ta đột nhiên nghĩ tới điều gì, nắm chặt bàn tay hắn ta, mắt chứa đầy tình ý nhìn hắn ta: “Nhớ kỹ đáp ứng ta. Chỉ cần lão ta vừa chết, chàng liền dẫn ta đi.”

Nàng ta thực sự không thể chịu đựng thêm một đả kích tình cảm nào nữa. Không phải nàng ta đa nghi, mà nàng ta đã trải qua nhiều thăng trầm. Nàng ta thực sự không dám xem nhẹ tình cảm nữa. Hiện giờ, nàng ta còn có thể tin tưởng ai nữa. Lần này, nàng ta thật sự đánh cuộc bằng chính mạng sống của mình.

Trước/180Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Lục Minh Chí Tôn Thần Điện