Saved Font

Trước/180Sau

Tướng Gia Muốn Xoát Tồn Tại Cảm

Chương 159: Sự Xấu Xa Của Bản Chất Con Người

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Nghe ra được Ngô Chi Sung muốn bắn rồi.

Đúng lúc này, người trên người vẫn tiếp tục đạm nhiên duy trì tốc độ vừa vặn đúng lúc. Trong bóng đêm, nàng lặng lẽ rút cây trâm bạc đính châu trên tóc, nắm chặt trong lòng bàn tay, gắt gao mà …

Cơ hồ ngay sau khi nàng ta rút trâm, người dưới thân hồn nhiên quên mình gầm nhẹ ra tiếng.

Chính là lúc này! Thởi điểm nam nhân buông lỏng phòng bị nhất!

Thời khắc ánh sáng chiếu rải những bông hoa ấm áp trên người nàng ta, trong mắt nàng ta lóe sáng, đó là sự giận dữ! là ngoan tuyệt! là chán ghét đến cực điểm! Dưới ánh sáng mờ ảo, bàn tay nắm chặt trâm của nàng ta cắt một đường trên cổ gã ta …

Nhanh!

Chính xác!

Tàn nhẫn!

Người dưới thân “ô hô” một tiếng! giữa cổ máu văng khắp nơi, máu chảy như trút …

Đau đến không chịu nổi! Gã ta há to miệng, đôi tay nắm chặt liều mạng nắm lấy chăn bên cạnh, hai chân thẳng tắp, từ biểu hiện không khó có thể thấy nàng ta ra tay có bao nhiêu tàn nhẫn!

Một đòn trí mạng khiến gã ta phải dựa vào Tử Thần, gân xanh nổi trên trán, gã ta muốn giãy dụa đứng dậy, đồng tử lại bắt đầu tan rã.

Không hề có suy nghĩ nào, không cho bất kỳ cơ hội nào, không có bất kỳ cảm xúc nào, Tả Linh Tú một trâm lại một trâm, không biết đã tặng cho gã bao nhiêu trâm, nàng ta như một con rối bị không chế, cử động trở nên chết lặng …

Nàng ta chỉ là lặp đi lặp lại, không hề có bất kỳ kỹ xảo nào, nhưng không thể phủ nhận một trâm của nàng ta đều nhắm vào tử huyệt.

Người dưới thân đã không còn hơi thở từ lâu, gương mặt dữ tợn ngửa đầu trên giường, có dấu hiệu tách ra ở cổ, từng dòng từng dòng máu uốn lượn bò khắp nơi, màu đỏ chói mắt, ướt đẩm nửa cái gối. Trong bóng đêm mông lung, tử trạng thảm thiết khủng bố.

Cái chết bất quá là tùy cơ ứng biến, ai cũng không tính ra thời gian địa điểm bản thân xảy ra chuyện.

Điều thật đáng buồn, ngày mai gã ta phản quốc, lại chẳng ngờ xảy ra biến cố vào đêm trước khi đi, cũng đáng cho gã ta, chỉ sợ gã ta đến bản thân vì sao mà chết cũng không biết.

Vốn là phong ngủ u tĩnh thanh nhã, sau lại tràn ngập vị huyết tinh.

Cho đến khi bản thân thật sự không còn sức lực, nàng ta mới dừng tay, nhìn cảnh tượng vết thương trước mắt, mắt nàng ta một thoáng dại ra.

Đại não nàng ta tựa hồ tại một khắc lập tức thanh tỉnh, rất rõ ràng nơi này không thể ở lâu. Sau khi Tả Linh Tú đứng dậy, bước chân lảo đảo tìm đúng hướng ra, chân một khắc cũng không ngừng mà đào tẩu.

Nàng ta một đường cẩn thận tỉ mỉ, trốn trốn tránh tránh, hoảng loạn hề hề chạy khỏi Tướng phủ.

Cũng may trở về bình an, từ Hữu tướng phủ thẳng đến cửa Trường Nhạc Phường, nàng ta không đụng phải người quen.

Trong đại đường vẫn ca vũ thanh bình, trên mặt nở nụ cười vui vẻ, nàng ta không màng, lên bậc thang từ cửa sau, ôm trái tim run rẩy lập tực trở về sương phòng của mình.

Trước khi đi, nàng ta đã cho nha hoàn đi nghỉ ngơi từ sớm. Nàng ta đóng chặt cửa, sương phòng có chút thanh lãnh, nhưng nàng ta lại cảm thấy thoải mái, thở ra một ngụm trọc khí. Thể xác tinh thần mệt mỏi nằm ngã trên ghế quý phi bằng gỗ tử đàn.

Thanh âm ầm ĩ hỗn loạn loáng thoáng truyền đến, trong sương phòng lại yên tĩnh đến lạ, tựa hồ cố ý ngăn cách nơi này thành một không gian khác cho nàng ta, giúp nàng ta giảm bớt áp lực.

Nàng ta chậm rãi nhắm mắt, trong đầu lại hiện lên bộ dạng chết thảm của bọn chúng. Nàng ta nhắm chặt mắt, gắng ép bản thân không được nghĩ đến.

Đây là bọn chúng tự tìm! Bọn chúng vốn cũng không phải người tốt! Nàng chỉ thuận tay giúp rất nhiều bá tánh vô tội làm chuyện tốt mà thôi. Nàng ta cứ như vậy an ủi bản thân.

Bóng đêm nặng nề, đêm này, nàng ta không tắt nến. Nhưng dù trong phòng đèn đuốc sáng trưng, nàng vẫn không ngủ ngon. Nàng ta bừng tỉnh từ trong mộng, mỗi lần tỉnh lại người đầy mồ hôi, tâm tình càng thêm ấp áp lực.

Nhân sinh, mang đầy gian dối lừa gạt, người với người vốn chính là màn kịch xem ai diễn xuất sắc hơn. Mỗi khi vở kịch hạ màn, chúng ta tĩnh tâm lại để soi chính mình trong gương mới phát hiện bản thân xấu xí, dữ tợn làm sao …

Cũng trong đêm này, nam nhân xinh đẹp như nữ tử kia đang cùng Châu Kiều vân vũ, dây dưa đến chết không thôi …

Quả nhiên, sáng sớm hôm sau, tin tức án mạng truyền ra từ Hữu tướng phủ. Sau khi sự tình giữa Gia Cát Dật cùng Nam Phác Nguyệt nổ ra, đây có thể nói là một sự kiện chấn động khác!

Rất nhanh sau đó, những lời đồn đãi bùng nổ khắp Kinh Tri thành, từ vương hầu quý tộc cho đến lê dân bá tánh, mọi người đều đang thảo luận về án mạng ly kỳ này.

Không có công năng giám thị hiện đại cùng nghiệm chứng vân tay, hoàn toàn không tìm thấy được chứng cứ hữu lực cho thấy việc này do người phương nào làm. Mọi người rầm rộ suy đoán, có người nói là bị kẻ thù giết chết, cũng có người nói là bị người bên trong làm, thậm chí vì án mạng Gia Cát Dật và Nam Phác Nguyệt trước đây, thời gian hai vụ án mạng cách nhau không xa, có kẻ tạo tin giật gân nói rằng bốn người này đều bị nguyền rủa. Trong xã hội này, khi nói đến mê tín đều do ác quỷ gây ra.

Lời đồn nổi lên khắp nơi, kinh hoàng lan rộng, theo đó, rất nhiều quan viên triều đình cùng vương hầu tâm không khỏi sinh kiêng kị, dù bản thân có làm ra chuyện gì trái lương tâm hay không, tích cực kín đáo tìm tăng nhân lập đàn làm pháp trong trạch.

Cũng từ sau khi xảy ra án mạng, trong nhiều ngày liền, Tả Linh Tú rốt cuộc không nhìn thấy nam nhân hồng y chói mắt kia. Một ngày lại một ngày, hắn ta cũng từng phái người hỏi thăm nhưng nửa điểm tin tức cũng không dò hỏi được, lại càng không biết hắn ta đang sống tạm ở đâu.

Nàng ta bắt đầu cảm giác thấy bản thân bị lừa gạt. Nhưng nàng ta vẫn trước sau không thể tin nam nhân điềm tĩnh kia sẽ lợi dụng nàng.

Nàng không tin!

Nhiều ngày lại trôi qua, mỗi ngày nàng ta vẫn ôm hy vọng chờ hắn ta. Nhưng đến cuối cùng, hắn ta vẫn không đến, hy vọng lụi tàn, tuyệt vọng sinh sôi. Đến cuối cùng, nàng ta không còn ôm bất kỳ khả năng nào.

Không thể phủ nhận, nàng ta lại bị lừa! Điểm này chính xác lại rõ ràng.

Lúc này, trong Trường Nhạc Phương tràn ngập hoan thanh tiếu ngữ, đây cũng chỉ là điều bình thường nơi đây chẳng qua tiếng cười, giờ phút này nghe lại thấy ồn ào khó chịu, như mang đầy châm chọc, cười nhạo sự ngu xuẩn của nàng ta, cười nhạo nàng ta hết lần này đến lần khác khờ khạo cùng vô tri.

Bỗng nàng ta cũng bật cười, như tiếng cười của nàng ta lại như kẻ điên, cho đến khi tiếng cười của nàng ta lớn dần, vẻ mặt nàng ta gần như biến thái, dáng người lắc lư đến trước gương trang điểm.

Nàng ta nhìn chính mình trong gương thật lâu, dường như cảm thấy dung nhan không đủ diễm lệ, nàng ta ưu nhã cầm phấn mặt trên án bằng gỗ lê, một chút lại một chút xoa trên mặt…

Nàng ta bôi rất lâu, động tác không chê phiền lụy mà lặp lại nhiều lần ngoài sức tưởng tượng.

Cuối cùng, nàng ta dừng lại, ngưng thần chăm chú nhìn …

Nàng ta trong gương môi đỏ như máu, thần sắc trên mặt hỗn độn phức tạp, phức tạp đến khó phân biệt, cộng với nụ cười gian xảo khiến bản thân nàng ta người không giống người, quỷ không giống quỷ.

Có lẽ, đã đến lúc tìm chút niềm vui rồi, nàng ta nghĩ …

Bên này, tại một đồng ruộng trong sơn dã, một nam tử tuấn mỹ lẳng lặng đứng trên bờ ruộng, từng vệt tuyết đọng loang lỗ tựa như đang trang trí cho đại địa hoang vắng.

Gió lạnh thổi ập đến, y nắm chặt cổ áo. Phía sau, một người chậm rãi bước đến, khi đã đứng sau lưng y, người nọ đưa tay ôm lấy y.

Trước/180Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Tuyên Cổ Đại Đế