Saved Font

Trước/134Sau

Tương Ngữ

Chương 126: Ngày Tuyết Lại Rơi -3

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Có tuyết rơi rồi.

Tuyết rơi không nhiều nhưng đủ khiến dân phía Nam - vốn không dễ gì được thấy tuyết - vui mừng.

Trên lối đi bộ, không ít người qua đường dừng bước ngước nhìn, mặc cho tuyết mịn rơi trên mặt. Trong quán cà phê, thực khách nép mình dưới những cây dù che nắng, cầm trên tay ly cà phê nóng và ngắm tuyết rơi.

Tuyết như vậy ở phía Bắc không có gì hiếm lạ, Tống Vũ Tiều còn thấy rất bình thường. Trong trí nhớ của cậu, lần cuối cùng thấy tuyết rơi ở phía Nam là hơn 10 năm trước. Trong cơn mê man, cậu nhận ra thời gian trôi nhanh như vậy, lại dài như vậy.

Mặc dù rời sân bay muộn hơn các đồng nghiệp của Kiều Vũ Tụng một chút, nhưng thời gian đến khách sạn không sai biệt lắm.

Kiều Vũ Tụng không muốn bị đồng nghiệp phát hiện Tống Vũ Tiều cùng bay với mình, nên anh đã lên lầu trước.

Tống Vũ Tiều đi mua cà phê ở cửa hàng tiện lợi, trên đường về khách sạn vừa lúc gặp tuyết rơi. Cậu đứng ở dưới lầu nhìn nhìn một lúc. Ngay lúc đó, nhận được tin nhắn của Kiều Vũ Tụng: 2307, mau lên đây đi.

Tống Vũ Tiều đọc xong không nhịn được cười, bước nhanh về khách sạn.

Bất ngờ, vừa bước vào thang máy, cậu nhận được một tin nhắn mới.

Chu Mỹ Kỳ hỏi cậu khi nào về nhà.

Tống Vũ Tiều nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay, trầm tư một lúc, nhưng không trả lời.

Nếu không có chuyện xảy ra ở Bắc Hàng lần trước, Kiều Vũ Tụng sẽ không trở nên thận trọng như bây giờ. Rõ ràng chính mình cầu hôn Tống Vũ Tiều, Tống Vũ Tiều cũng đã đồng ý, vậy mà cùng đi vào khách sạn cũng không được, Kiều Vũ Tụng luôn cảm thấy có lỗi.

Gửi tin nhắn cho Tống Vũ Tiều xong, Kiều Vũ Tụng lấy đồng phục trong túi qua đêm, sắp xếp và treo nó ở sau cửa.

Tống Vũ Tiều chậm chạp không có lên lầu, trong lòng anh không tránh khỏi có chút căng thẳng.

Đột nhiên, anh nghe thấy tiếng gõ cửa, lập tức đứng dậy đi ra.

Là Tống Vũ Tiều cầm cà phê đứng ở ngoài cửa, Kiều Vũ Tụng vội vã nhường lối cho cậu vào trong, tiện tay xách hành lý.

"Xin lỗi..." Kiều Vũ Tụng vừa nói xong, liền bị Tống Vũ Tiều kéo vào lòng, ôm eo, đồng thời hôn lên môi anh.

Kiều Vũ Tụng không để ý đến vali trong tay, lập tức vòng tay qua cổ cậu, vươn đầu lưỡi vào miệng cậu.

Hôn môi một hồi, Kiều Vũ Tụng vẫn còn trầm mê, lại nhớ tới lời chưa nói "Không phải cố ý không muốn em lên lầu với anh, vì anh mới vừa gia nhập không lâu, sợ bọn họ nhìn thấy, ảnh hưởng không tốt."

"Vậy anh muốn đợi thêm 10 phút nữa?" Tống Vũ Tiều ôm chặt lấy anh, để cơ thể anh dính chặt vào người mình.

Đột nhiên, Kiều Vũ Tụng cảm giác trên mông bị bỏng rát, anh giật mình, là cà phê trong tay Tống Vũ Tiều, làm mặt anh đỏ bừng.

Anh chưa kịp cúi đầu, Tống Vũ Tiều lại hôn anh một lần nữa.

Bờ môi Tống Vũ Tiều khô khốc, lúc hôn lên hơi nhám có chút đau, nhưng trong miệng lại ấm áp, thoang thoảng mùi cà phê.

Trong chốc lát, cậu vuốt ve mặt sau của Kiều Vũ Tụng, hỏi "Anh đã tắm rửa sạch?"

Kiều Vũ Tụng khẽ ậm ừ, tránh ánh nhìn của cậu. Anh mới dứt lời, Tống Vũ Tiều lại dùng cà phê nóng hun mông anh, anh kinh ngạc đến mức dán cả lên người Tống Vũ Tiều, mặt lại càng đỏ hơn.

Tống Vũ Tiều để cà phê lên vali, chóp mũi ghé sát lỗ tai anh, thì thào: "Vậy em sẽ không khách khí."

Chóp mũi cậu hơi lạnh, giống như tuyết đầu mùa rơi trên mặt Kiều Vũ Tụng.

Tay Kiều Vũ Tụng chạm vào khuôn mặt cậu, phát hiện cả khuôn mặt cậu đều có chút lạnh. Kiều Vũ Tụng không kìm lòng được như hôn lên tuyết, cố gắng dùng ấm áp xung quanh người anh làm tan chảy hoàn toàn lớp tuyết lạnh giá - hoàn toàn tan chảy.

Trong lúc loạng choạng, Kiều Vũ Tụng vô tình đá vào vali, làm đổ cà phê trên đó.

Nhưng anh chỉ kịp liếc mắt nhìn, rất nhanh chỉ lo nhìn tay Tống Vũ Tiều đang cởi cúc áo của mình.

Tay Tống Vũ Tiều hơi run, gỡ kẹp cà vạt xuống cũng không biết để ở đâu. Cậu không nói gì, nhưng Kiều Vũ Tụng thấy cậu do dự trong một giây, không thể không cười.

"Anh cười cái gì?" Tống Vũ Tiều bị anh nhìn thấu, hôn anh ngã ở trên giường.

Kiều Vũ Tụng lắc đầu, vội vã cởi áo khoác của cậu, nhìn thấy bên trong cậu mặc áo len, còn dưới đũng quần thì phồng lên, cuối cùng anh cũng biết Tống Vũ Tiều vừa nãy do dự cái gì rồi. Anh hé miệng, duỗi đầu lưỡi ra ngoài, khao khát như đất đai khô hạn chờ nước cam lộ của Tống Vũ Tiều.

Tống Vũ Tiều nâng gáy anh, hôn thật sâu. Cà vạt cởi ra, còn chưa kịp gỡ xuống, Tống Vũ Tiều nóng lòng cởi từng cúc áo sơ mi của anh. Rất nhanh nhìn thấy bộ ngực trần trụi của Kiều Vũ Tụng phập phồng vì phấn khích, núm vú nhô lên, một màu hồng nhạt.

"A ... ha ..." Hai tay Kiều Vũ Tụng luồn vào trong quần áo cậu, ngẫu nhiên còn vuốt nhẹ lên lưng cậu.

Đôi môi Tống Vũ Tiều không biết từ lúc nào, đã không còn khô khan nữa, mềm mại như cánh hoa mùa xuân, mơn trớn trên da thịt Kiều Vũ Tụng, lả lướt làm anh ngứa ngáy nhiều hơn. Cơ thể Kiều Vũ Tụng như chìm xuống giường, anh liều mạng nắm lấy Tống Vũ Tiều, kết quả là càng lún càng sâu.

"Tiểu Tiều ..." Anh ngẩng đầu lên, hưởng thụ Tống Vũ Tiều liếm láp xương quai xanh và đầu vú của mình.

Cậu nhẹ nhàng gặm gặm cắn cắn, đau đớn mỏng manh không đủ dễ chịu, Kiều Vũ Tụng ôm lấy cơ thể cậu, nhổm người dậy rồi hoàn toàn sụp đổ khi bị cậu dùng lực mút vào.

Kiều Vũ Tụng rối như tơ vò, quần áo còn chưa cởi hết ra, Tống Vũ Tiều mới cởi cúc áo, còn để hờ hững trên người anh, tóc anh ướt đẫm mồ hôi, bị Tống Vũ Tiều vò ở trong tay. Thần trí anh càng thêm rối loạn, chỉ có thể mặc cho Tống Vũ Tiều chi phối. Rõ ràng khao khát muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, Tống Vũ Tiều lại hung hăng hôn ở trên ngực.

Anh muốn đáp lại, nhưng không có cách nào. Anh khó khăn cúi đầu, nhìn Tống Vũ Tiều như Thao Thiết liếm mút làn da của mình như một kẻ háu ăn, để lại dấu vết dù khô ráo hay ướt át, mà mỗi khi anh cố gắng chống đỡ cơ thể để đáp lại, lại bị Tống Vũ Tiều nặng nề đè xuống giường lại.

Kiều Vũ Tụng nhìn lên trần nhà với đôi mắt ướt át, cuối cùng lúc Tống Vũ Tiều mở dây kéo phát ra âm thanh vui sướng.

Cảm nhận được nụ hôn của cậu chuyển hóa lại trên bụng dưới, Kiều Vũ Tụng không nhịn được mở ra hai chân ra, gót chân cọ cọ vào quần cậu.

"Chờ em một chút." Lúc Kiều Vũ Tụng cởi thắt lưng Tống Vũ Tiều, cậu đột nhiên nói.

Kiều Vũ Tụng giật mình, nhìn xuống quần lót đã thấm ướt một mảng, hỏi: "Tại sao?"

Ánh mắt Tống Vũ Tiều lóe lên, cúi đầu kề sát ở bên tai anh, thổn thức "Bởi vì không nỡ."

Nghe vậy, Kiều Vũ Tụng trong lòng hồi hộp. Khoảnh khắc sau, anh ôm đầu Tống Vũ Tiều, nhẹ nhàng nói: "Đứa nhỏ ngốc, không bao lâu nữa, anh sẽ là của em."

Tống Vũ Tiều sống tới bây giờ, bị kêu ngốc cũng vài lần rồi, đều là Kiều Vũ Tụng chiếm đa số. Cậu cúi đầu cười khẽ, chậm rãi vươn tay ra phía dưới Kiều Vũ Tụng. Anh vẫn như trước, khẩn trương đến xiết chặt, suýt làm đau ngón tay Tống Vũ Tiều. Sau đó lại hoàn toàn thả lỏng, Tống Vũ Tiều cảm nhận chất lỏng ẩm ướt chảy dọc theo đầu ngón tay đến tận gốc ngón tay.

"Anh Tiểu Tụng, mang bao giúp em." Tống Vũ Tiều hôn bả vai anh, gần như thỉnh cầu.

Kiều Vũ Tụng còn đang chìm đắm, nhất thời lúng túng, quay mặt hỏi: "Ở chỗ nào?"

"Trong túi áo khoác." Tống Vũ Tiều quỳ lên.

Kiều Vũ Tụng nhìn chung quanh một lần, thấy áo khoác của Tống Vũ Tiều. Tay rõ ràng mò vào trong áo lấy ra, nhưng ánh mắt lại vô thức liếc nhìn giữa 2 chân Tống Vũ Tiều. Anh biết rõ "tiểu Tiều" đầy đặn, sung mãn như thế nào. Đó là thứ anh cực kỳ, cực kỳ yêu thích, anh yêu thích mọi thứ thuộc về Tống Vũ Tiều.

Tìm thấy bao cao su, Kiều Vũ Tụng ngồi dậy. Anh lo lắng ngẩng đầu lên, liếc nhìn Tống Vũ Tiều, cúi đầu cẩn thận cởi quần lót của Tống Vũ Tiều, nhìn thấy "tiểu Tiều" rơi vào tay anh như ý muốn. Anh nhìn chằm chằm vào linh vật này, cuối cùng đôi tay run rẩy đeo bao cao su vào, khàn giọng nói với Tống Vũ Tiều, "Làm anh đi."

Nhìn đôi mắt Kiều Vũ Tụng đỏ lên sắc tình, tim Tống Vũ Tiều như thắt lại. Cậu nhanh chóng cởi quần dài Kiều Vũ Tụng, ném qua một bên, nâng dương vật run rẩy của mình, đặt trước lối vào vô định.

"A!aaaa" Kiều Vũ Tụng háo hức xiết chặt lấy Tống Vũ Tiều, chỉ hận móng tay cắt quá sạch sẽ, không thể giữ chặt cậu trong tay.

Anh sờ tới lưng Tống Vũ Tiều hoàn toàn ướt đẫm, cởi áo khoác cũng không chịu nổi, muốn cởi áo sơ mi của Tống Vũ Tiều, lại cảm thấy thời gian không kịp. Anh hôn lên cơ thể Tống Vũ Tiều qua lớp vải ướt.

Đôi môi cậu, bờ vai cậu, lồng ngực của cậu...Sức mạnh tràn vào cơ thể Kiều Vũ Tụng khiến nụ hôn của anh dường như rơi không đúng chỗ đến. Vì vậy anh càng hôn càng hăng say, vòng hai chân ôm eo Tống Vũ Tiều, đón ý nói hùa, lại thuận nước đẩy thuyền. Dù biết quần áo trên người anh loạn xạ khó coi, thân thể vẫn thèm muốn thân mật với thân thể Tống Vũ Tiều.

Tống Vũ Tiều bị quấn chặt trong một hành lang sâu, bên trong rất nóng, nhưng Tống Vũ Tiều cảm giác được ánh mắt của Kiều Vũ Tụng còn nóng bỏng hơn thế. Cậu nhìn chằm chằm vào đôi mắt này, muốn chìm trong đôi mắt này, muốn biết đôi mắt này đã nhìn thế giới ra sao, nhìn bản thân cậu thế nào ...

"Tiểu Tụng, Tiểu Tụng..." Tống Vũ Tiều niệm tên của anh, ôm lấy thân thể của anh.

Bỗng nhiên, trời đất quay cuồng, Kiều Vũ Tụng đỡ bờ vai cậu, chỉ cảm thấy mình bị trọng lực đâm sâu vào.

Kiều Vũ Tụng rên rỉ một hồi, lúc phản ứng lại đã ngồi ở trên người Tống Vũ Tiều. Anh cắn môi, nhìn vào mắt Tống Vũ Tiều. Mượn lực hai tay cậu, dựa vào, lên lên xuống xuống. Mỗi một lần như vậy, cũng đủ đưa Kiều Vũ Tụng lên đỉnh khoái cảm. Anh không thể chờ đợi, thực sự không thể, nghĩ về những ngày tháng trôi qua trong quá khứ, và những năm tháng không thể đoán trước trong tương lai, anh nhận ra rằng "mãi mãi" thực sự không dài, chỉ là một đời người mà thôi.

Trước/134Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Đô Thị Mạnh Nhất Võ Đế