Saved Font

Trước/121Sau

Tướng Quân Lệnh

Chương 46

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Nói xong câu đó, y lại liếc mắt nhìn Tiêu Định.

Tiêu Định hơi hơi cúi đầu đứng ở trong phòng, nghe người từng là thần hạ bên cạnh ra lệnh, trên mặt cũng không có biểu tình gì. Cởi ra long bào, tựa hồ thật sự cái loại khí thế bức người này của hắn cũng lập tức bị bóc ra .

Ngược lại là Hàn Hữu Trung lộ ra thần tình phẫn hận, đưa tay đỡ Tiêu Định ngồi xuống.

Tiêu Định lấy tay che miệng, thấp giọng khụ hai tiếng, nghiễm nhiên một bộ dáng ốm yếu.

Trần Tắc Minh chăm chú nhìn hắn một lúc lâu, đột nhiên cười cười, khó được một người cao cao tại thượng, cả đời ngạo nghễ có thể tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục đến một bước này.

Trần Tắc Minh nhìn lướt qua nội thất, chỉ chỉ bản kinh trên án thư: "Bản thư kia ngươi thu lại trước." Y lệnh cho binh sĩ bên cạnh.

Binh sĩ kia lộ ra thần sắc khó hiểu, không khỏi hướng vào trong phòng nhìn nhìn, khi ánh mắt nhìn qua quân vương ngày xưa, hơi có chút không đành lòng, lại vẫn là lập tức lên tiếng trả lời, vào phòng đem kia kinh thư cầm ra ngoài.

Trong phòng một chủ một tớ đều không lên tiếng.

Trần Tắc Minh đạm nhiên nói: "Tuy rằng vạn tuế có nhắc qua có thể cho người này ăn chay niệm Phật, nhưng đến cùng ý chỉ vẫn chưa ban xuống, Đỗ đại nhân quá nóng vội rồi, kinh thư vẫn là đợi qua vài ngày Thánh Thượng tự mình ban xuống đi."

Tiêu Định vẫn là tựa lưng vào ghế ngồi, mi mắt hạ thấp cũng không nhúc nhích.

Trần Tắc Minh bước ra đại môn Tĩnh Hoa cung, xoay người hướng đầu lĩnh binh sĩ kia ngoắc tay.

Binh sĩ ấy đem kinh thư ôm vào lòng vội vàng chạy tới.

Đến lúc chạy tới đứng vững trước mặt Trần Tắc Minh , Trần Tắc Minh mới lấy tay đem kinh thư từ trong lòng hắn lấy ra, hai ngón tay niết gáy sách, một tay còn lại nhẹ nhàng phủi phủi tro bụi bám trên trang sách, nhìn chăm chú một lát.

Binh sĩ kinh ngạc nhìn y, Trần Tắc Minh đem thư ném trở về tay hắn, thấp giọng nói: "Tìm chỗ không người đem kinh thư này đốt đi, nhớ lấy không thể khiến người bên ngoài biết được."

Binh sĩ thoạt nhìn rất là kinh ngạc, lại lập tức đáp ứng.

Trần Tắc Minh nhìn nhìn binh sĩ kia: "Ngươi gọi là gì?"

Tiểu tử kia vóc dáng không cao, đôi mắt nho nhỏ, thoạt nhìn pha lẫn tháo vát: "Tiểu nhân tên Trần Dư."

Trần Tắc Minh cười nói: "Nguyên lai ngươi là bổn gia của ta [cùng họ] ."

Trần Dư đỏ mặt nói: "Tiểu nhân không dám." Lúc đương nói chuyện, Trần Dư liếc thấy một người ở đối diện, vội vàng quỳ xuống. Trần Tắc Minh quay đầu, gặp một thiếu niên một thân cẩm phục muốn đi lại ngập ngừng do dự, cư nhiên là tân đế Tiêu Cẩn.

Gặp Trần Tắc Minh đã xoay người lại, Tiêu Cẩn loạng choạng một chút lập tức đứng vững.

Trần Tắc Minh cảm thấy kỳ quái, cúi đầu quỳ xuống: "Vạn tuế."

Tiêu Cẩn đứng ở chỗ đó, dường như có chút thần tình uể oải, do dự một lát mới đi gần đến nâng lên: "Ái khanh xin đứng lên." Lại không đợi Trần Tắc Minh nhắc tới, hắn vội vàng ấp úng biện bạch trước, "Trẫm, trẫm tùy tiện đi một chút, vừa vặn đến nơi này, ai nha, cư nhiên gặp ái khanh, thật sự là...... khéo a."

Trần Tắc Minh nhìn thiếu niên quốc quân thấp hơn mình một cái đầu, hơi hơi mỉm cười rồi lên tiếng trả lời. "Vạn tuế là muốn đến xem Tĩnh Hoa cung sao?"

Tiêu Cẩn lập tức nghẹn họng, liên thanh phủ định: "Không không, trẫm không muốn, không muốn." Nói rồi, phiền não nhăn mày, tựa hồ không biết nên giải thích như thế nào.

Kỳ thật Tiêu Cẩn mi mục cùng Tiêu Định rất có vài phần tương tự, chau mày như vậy thế nhưng khiến Trần Tắc Minh trong lòng lộp bộp kinh hoảng, thật sự là bộ dáng cùng người nọ mới vừa rồi có chút giống nhau.

Y nhớ tới lời Dương Như Khâm nói, hài tử này tương lai sẽ trở thành người diệt trừ mình sao? Y không tự chủ đánh giá thiếu niên hoàng đế.

Tiêu Cẩn bị y nhìn như vậy, thế nhưng lộ ra ánh mắt kinh hoảng bất an, dưới chân cũng lặng lẽ lui nửa bước.

Trần Tắc Minh giật mình điều chỉnh lại tâm trạng, vội vàng cúi đầu: "Thần đi quá giới hạn ."

Tiêu Cẩn nhẹ nhàng thở ra, gượng cười nói: "Ngụy vương là người trãi qua kinh nghiệm sa trường, khí thế...... Khí thế cùng thường nhân quả nhiên bất đồng rất lớn."

Trần Tắc Minh minh bạch đối phương mới vừa bị mình dọa sợ rồi, nhanh chóng quỳ xuống: "Nhưng thần cũng là thần tử của bệ hạ."

Tiêu Cẩn kinh ngạc nhìn hắn, lộ ra có chút thụ sủng nhược kinh bộ dáng.

Từ sau khi hắn được nâng đỡ lên Đế vị, văn có Đỗ Tiến Đạm, võ có Trần Tắc Minh, từ nhỏ khiếp đảm sợ phiền phức đã quen tính, hắn cũng nhìn ra được hai vị quyền thần trên cơ bản là nắm giữ toàn bộ triều chính, quyết sách linh tinh căn bản không tới phiên mình mở miệng, đơn giản cũng thả quyền, cũng không quản sự.

Trong lòng hắn, vương gia tiêu dao hay là hoàng đế, cũng bất quá là đổi xưng hô mà thôi, trên bản chất cũng không có gì biến hóa, có thể bảo mệnh là tốt rồi. Cũng bất quá là trước đó sợ Tiêu Định, hiện tại thì sợ hai người này mà thôi.

Nhưng mà sự tình cùng hắn suy nghĩ lại có một chút bất đồng vi diệu.

Từ trước hắn sợ Tiêu Định thì trốn ở trong vương phủ thì được rồi, người người đều biết Tiêu Định thủ đoạn nghiêm khắc, làm người vô tình, sợ hắn cũng là đương nhiên, không có ai chê cười. Nay lại là trên triều đường, chúng mục nhìn trừng trừng, quần thần nhìn thấy nỗi e ngại của ngươi, liền tựa như xem xiếc khỉ, điều này đối với một thiếu niên mới mười mấy tuổi cực kỳ mẫn cảm mà nói, chính là kiện sự tình phi thường khó kham, phi thường mất mặt.

Càng làm cho người chịu không nổi là sự tình xấu hổ như vậy, ngươi còn không thoát được cảnh mỗi ngày đều phải làm.

Tiêu Cẩn khó chịu mấy tháng, rốt cuộc nhớ tới đại ca đang bị giam lỏng.

Hắn dâng lên một loại cảm giác đồng bệnh tương liên, hắn muốn cùng Tiêu Định - người đồng thời bị đại thần kèm hai bên như mình- gặp mặt. Về phần gặp xong rồi muốn làm gì, hắn lại còn chưa nghĩ xa như vậy.

Nhưng mà, đi đến cửa lãnh cung, cái nhìn đầu tiên trông thấy cư nhiên là Trần Tắc Minh đang từ bên trong đi ra.

Đang muốn quay đầu rút đi, hắc giáp binh sĩ đáng chết kia lại mắt tinh như cú, lập tức quỳ xuống, kế tiếp, hắn muốn chạy trốn cũng không còn kịp rồi. Chỉ có thể ráng phồng đủ dũng khí đến gặp một trong hai vị quyền thần khuynh thiên hạ này một hồi.

Kỳ thật lại nói, hắn cùng vị Trần tướng quân này tổng cộng cũng chưa gặp qua mấy lần.

Mỗi lần lâm triều, nhìn vị hắc bào tướng quân trầm mặc như thiết ấy, trương mặt lạnh băng không chút thay đổi, nỗi sợ hãi cũng đã tự nhiên mà nảy sinh. Huống chi người này còn là đệ nhất công thần tù cấm Tiêu Định. Tiêu Định quân vương phiên vân phúc vũ [hô mưa gọi gió] như vậy, cũng thua trong tay người này, như vậy người này là cường hãn tới trình độ nào a.

Tiêu Cẩn mỗi khi nghĩ đến đây, trốn còn không kịp chứ nào dám lén triệu kiến, tự tìm không được tự nhiên. Ngược lại là hôm nay vừa gặp, ngoài ý muốn cảm giác người này an phận thủ thường. Cùng ngày thường nghiêm túc hoàn toàn bất đồng, ngầm cảm thấy Trần Tắc Minh thế nhưng giống như một người hòa khí khiêm nhượng, Tiêu Cẩn suy nghĩ nát óc vẫn không nghĩ ra được, lại nhớ đến Tiêu Định trái lại khiến người chịu áp lực hơn xa người này.

Tiêu Cẩn nhịn không được lại vụng trộm liếc Trần Tắc Minh vài lần, hoàn toàn bất đồng với người trong tưởng tượng của hắn.

Trần Tắc Minh cảm thấy, lại cũng chỉ làm như không phát hiện. Chỉ ôn nhu nói: "Vạn tuế nếu là muốn đi vào thăm, xin cho thần hộ vệ bên người."

Tiêu Cẩn vội vàng xua tay, xúc động đi thăm hỏi Tiêu Định đột nhiên hạ thấp.

Hắn thoạt nhìn tự tại hơn rất nhiều, khoát tay: "Không đi, trẫm mệt mỏi, đang muốn bãi giá hồi cung." Nói xong lời này lại cảm giác chính mình rất tự cao tự đại, ngữ khí không đủ ôn hòa, không khỏi trộm nhìn Trần Tắc Minh.

Trần Tắc Minh không chút nào để ý quỳ xuống: "Vi thần cung tiễn bệ hạ." Thanh âm y bình thản trầm ổn, không kiêu ngạo không siểm nịnh, vừa tạo cảm giác lợi hại lại để người cảm nhận được rất đáng an tâm tin cậy.

Tiêu Cẩn lui hai bước, trên dưới cẩn thận đánh giá một phen trọng thần này, đột nhiên xoay người mang theo tiểu hoạn quan rời đi.

Mấy ngày sau, Tiêu Cẩn chính thức hạ chỉ, chấp thuận Tiêu Định hướng thiện sám hối, ban cho hắn bàn thờ Phật cùng các loại kinh văn.

Cũng trong ngày này, Đỗ Tiến Đạm hẹn Trần Tắc Minh đến quý phủ của mình uống rượu.

Hai người nói chuyện trên trời dưới đất, đàm cổ luận nay, hàn huyên một hồi lâu Đỗ Tiến Đạm mới nửa thật nửa giả cười nói: "Nay thánh ý cũng đã hạ, kinh thư kia của lão phu, vương gia không tất yếu để đó không dùng."

Trần Tắc Minh mỉm cười, "Tướng gia quả là tin tức linh thông."

Đỗ Tiến Đạm như có chút thâm ý nhìn y: "Ta cũng bất quá là sớm nghĩ đến, có chút sầu não muốn làm hết khả năng một phen tâm ý mà thôi. Nếu không phải phế đế vô đức, nếu không phải thủ phụng di chiếu, lão phu cần gì phải......"

Hắn nhìn Trần Tắc Minh, người sau mỉm cười không thay đổi.

Ngẫm lại cũng là cộng đồng tiến thối nhiều năm, những chuyện vô nghĩa không tất yếu phải nói nhiều, Đỗ Tiến Đạm ngược lại là trầm ngâm một lát. Lấy tay vuốt vuốt râu dài: "...... Vương gia thật tin rằng người kia muốn dốc lòng hướng Phật sao."

Trần Tắc Minh thấy lão rốt cuộc nói đến chính đề, cũng thu liễm nét cười nhìn hắn. Yên lặng một lúc lâu rồi hơi lắc đầu.

Đỗ Tiến Đạm thấy y tỏ thái độ, hết sức vui mừng mới nhẹ nhàng thở ra: "...... Lão phu đồng cảm."

Trước/121Sau

Theo Dõi Bình Luận