Saved Font

Trước/38Sau

Tùy Hứng - Thiên Diện Quái

Chương 33

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Ở giữa hành lang là thang máy, có thể đi trực tiếp lên phòng, Khương Dịch ôm người phụ nữ thần chí mơ hồ trong ngực đi ra ngoài, bước chân hơi gấp gấp, suýt chút nữa đã va vào người từ bên trong thang máy đi ra.

Vì là người của công chúng nên anh ta phải cố tình che mặt.

Dù thế, trợ lý Trình vẫn có thể nhận ra Khương Dịch. Cậu vừa định lên tiếng gọi thì người sau lại vội vàng rời đi.

Giống như đang che giấu một thứ gì đó.

Trong ngực còn ôm một người phụ nữ, chỉ là Khương Dịch lấy thân mình che đi nên Trình Bân cũng không nhìn thấy rõ, chờ đến khi cậu muốn tìm hiểu thì hai người đã biến mất trong thang máy.

Trình Bân ngạc nhiên trong giây lát rồi cũng nhanh chóng đi qua.

Đến cửa phòng bao của Trang Chu, cậu bỗng nhiên dừng lại, đăm chiêu nhìn về phía thang máy.

Người phụ nữ mà Khương Dịch ôm trong ngực nhìn rất quen.

Chờ cậu bước vào phòng, Trang Chu vừa lúc muốn đứng dậy đi ra ngoài, Trình Bân ngẩn người, liếc mắt nhìn quanh phòng một vòng: “Phải đi rồi sao?”

Ban tổ chức còn chưa rời đi, hơn nữa không phải đã nói ít nhất cũng phải xã giao đến mười giờ sao? Chìa khóa xe cậu cũng đưa đến đây rồi.

Trang Chu nhìn Trình Bân nhíu mày, giọng có chút trầm xuống: “Tôi đi xem phòng 615 xem sao, bé đang ở đó.”

Cũng không biết cô ấy đang làm cái gì, gọi cũng không nghe máy.

Trình Bân sững sờ, “Hoắc tiểu thư?”

Trong đầu anh ta bỗng nhiên nhớ tới chuyện vừa rồi, dừng một chút, trong lòng thầm kêu một tiếng ‘không tốt’, vội vội vàng vàng đến bên cạnh Trang Chu nói nhỏ cái gì đó.

Sắc mặt Trang Chu dần trầm xuống với tốc độ có thể nhìn bằng mắt thường, sắc mặt âm u. Không đợi Trình Bân phản ứng đã vội vàng đi ra khỏi phòng bao.

Trợ lý Trình rất nhanh đã hoàn hồn, cậu vội vàng cầm áo khoác của Trang Chu, nhìn những người còn lại đang ở trong phòng bao, “Thật sự xin lỗi các vị, chúng tôi có một chút việc gấp phải đi trước. Hôm nào có dịp sẽ bồi tội với mọi người sau.”

Không đợi những người đó trả lời lại, Trình Bân đã nhanh chân đi ra ngoài.

Trang Chu đi đến chỗ thang máy, nhìn thang máy vẫn còn đang đi xuống, anh có chút lo lắng, xoay người chạy về hướng cầu thang thoát hiểm.

Trình Bân đuổi đến đây, có chút lo lắng: “Đường Diệu Diệu vẫn còn ở trong phòng bao, trông có vẻ như là đã say, chắc cũng không hỏi được điều gì hữu ích.”

“Trông chừng cô ta, đừng để cô ta rời đi.” Giọng nói của Trang Chu như pha thêm băng đá khiến người khác không nhịn được mà rùng mình. Sau khi dặn dò Trình Bân, anh lập tức đi xuống cầu thang.

Cơ hồ là liều mạng mà chạy, một tầng rồi một tầng, lên được ba bốn tầng, bước chân anh bỗng dưng ngừng lại.

Ngón tay ấn điện thoại của anh cũng có chút run, sau khi được kết nối giọng nói cũng lạnh lẽo đến cực hạn.

“Tống Hữu An, cho cậu 30 giây tra xem Khương Dịch ở phòng nào trong khách sạn rồi nói cho tôi biết, bằng không đừng trách tôi không khách khí.”

Nói xong, không đợi cho người ở đầu dây bên kia trả lời liền cúp máy. Anh nhìn chằm chằm thời gian trên điện thoại, không chớp mắt.

Trong lòng nhẩm đếm từng giây, anh đã chuẩn bị đi từng phòng một để kiểm tra.

Bạn tốt Tống Hữu An bị một cuộc điện thoại không rõ nội dung của anh làm cho hoang mang một chút, anh ta phản ứng trong chốc lát, chửi một tiếng: “Fuck!”

Tuy rằng không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng Tống Hữu An biết tình huống bây giờ vô cùng khẩn cấp.

Vì vậy anh không dám trì hoãn một giây nào, vội vàng gọi điện thoại cho quản lý khách sạn. Sau đó liền lái xe đi về hướng khách sạn.

Nếu ở trên địa bàn của Tống Hữu An xảy ra chuyện gì thì vị tôn phật Trang Chu kia nhất định sẽ san bằng khách sạn của anh ta cho mà xem.

Đừng nhìn bình thường Trang Chu thể hiện không để tâm đến cái gì, bộ dáng dễ nói chuyện nhưng nếu đụng phải vảy ngược của anh thì anh chính là người lục thân cũng không nhận, thủ đoạn ra tay có thể nói vô cùng độc ác.

Hai người chơi từ đại học đến bây giờ, Trang Chu có tính cách như nào Tống Hữu An đều biết rõ.

——

Tối nay Hoắc Mộ Vân uống không ít, ngay cả khi bị Khương Dịch đưa đến phòng đôi sang trọng cũng không biết.

Khương Dịch đứng bên cạnh chiếc giường nước hình tròn, ánh mắt hắn nhìn về phía Hoắc Mộ Vân tràn ngập thèm muốn. Nhìn quanh cách bài trí trong phòng một lần mới vừa lòng nhếch khóe miệng lên.

Khách sạn có dịch vụ vô cùng tốt, phòng đôi được chuẩn bị đầy đủ đồ dùng. Ánh đèn tối mờ ảo làm hắn càng thêm kích thích.

Khương Dịch cởi từng chiếc cúc áo trên sơ mi rồi cầm cốc nước ở trên bàn, từ trong túi quần lấy ra một thứ gì đó.

Nghe nói đây là thứ tốt, uống vào sẽ càng thêm nhiệt tình. Anh ta đã nhân cơ hội lấy cớ đi toilet vừa rồi để xuống dưới đi mua.

Khương Dịch nghiêng đầu nhìn khuôn mặt đỏ bừng nhưng thanh tú, xinh đẹp của cô gái, khóe miệng nhếch lên đầy xấu xa.

Đúng là ông trời không phụ người có lòng, tình cảm của anh ta cuối cùng cũng không uổng phí.

Anh ta ta lắc lắc cái cốc trên bàn, nhìn cô gái ở trên giường. Bỗng nhiên cô gái cử động, anh trơ mắt nhìn cô tự kéo cổ áo mình ra.

Hoắc Mộ Văn có cảm giác họng của bản thân giống như bị thiêu đốt, vô cùng khó chịu. Cả người như ngã vào một ngọn núi lửa, bị nung đến nóng chảy ra.

“Muốn uống nước không?” Khương Dịch cầm cốc nước đến để bên miệng cô, nhẹ giọng nói: “Uống đi, uống rồi sẽ không khát nữa.”

Hoắc Mộ Vân bây giờ cũng không biết bản thân đang ở chỗ nào, chỉ cảm thấy có một chất lỏng lành lạnh lướt qua cánh môi nóng bỏng của cô, vô cùng dễ chịu. Cô trong vô thức đã hé môi uống vài hớp.

“Cái này không thể để em uống hết được, loại chuyện này phải cả hai người đều uống mới vui.” Khương Dịch không có ý tốt nở một nụ cười rồi ngửa cổ uống hết những gì còn lại.

Tâm tình anh ta đang rất tốt, không nhanh không chậm cởi quần áo của bản thân.

Khương Dịch chắc chắn đêm nay Hoắc Mộ Vân sẽ không thoát khỏi bàn tay mình, vì vậy cũng không cần vội vàng, lẳng lặng chờ đợi người đẹp ôn nhuyễn chủ động.

Hắn rất mong đợi dáng vẻ của Hoắc Mộ Vân, chắc hẳn sẽ vô cùng đẹp.

Không ngoài dự đoán, rất nhanh người trên giường đã không an phận, tự mình kéo quần áo khó chịu trên người ra.

Khương Dịch nhìn bộ dạng của Hoắc Mộ Vân lúc này, tâm tình vô cũng tốt, khóe miệng hơi nhếch lên. Anh ta cúi người, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve làn da mỏng manh của cô, nhìn chắm chằm vào đôi môi đỏ mọng, kiều diễm ướt át. Lúc anh ta đang định cúi đầu hôn lên thì “bang” một tiếng, cánh cửa đã bị người bên ngoài đá văng ra.

Anh ta sửng sốt, khi nhìn rõ người đàn ông ngoài cửa thì không khỏi ngạc nhiên.

Khi Khương Dịch còn đang ngơ ngác ở trên giường, bỗng nhiên có một lực mạnh ném xa ra, gáy đập mạnh vào tường, còn chưa kịp hoàn hồn thì đã có một cái bóng lớn lao đến trước mặt hắn, sau đó là nắm đấm đầy mạnh mẽ và ác độc đánh tới.

Cả người Trang Chu đầy lệ khí, nghĩ đến chuyện vừa rồi anh hận không thể đem Khương Dịch ra chém, ánh mắt tàn nhẫn hung ác đè Khương Dịch xuống đất: “Mày thử động vào cô ấy xem! Hôm nay tao sẽ phế bỏ mày, để xem sau này mày còn dám động vào cô ấy hay không!”

Khương Dịch bị anh đánh, sắc mặt cũng đã chuyển đen. Mặc dù trông hơi chật vật nhưng vẫn mặt dày cười: “Mày đánh đi, dù sao đây cũng chẳng phải lần đầu.”

Trang Chu nhíu mày, chưa hết giận, một lần nữa đánh cho hắn một quyền.

Hô hấp Khương Dịch cũng trở lên khó khăn, sắc mặt đỏ lên dị thường nhưng vẫn còn mạnh miệng khiêu khích: “Muốn làm tao thân bại danh liệt thì mày cũng chẳng tốt hơn chút nào đâu.”

Khương Dịch: “Có giỏi thì đánh chết tao đi.”

Trang Chu hạ mi mắt, đang định động thủ thì Trình Bân chạy tới ngăn cản: “Tổ tông của tôi ơi, đừng kích động.”

Bản thân là người có sức ảnh hưởng đến công chúng mà nếu để loại chuyện này bị người khác chụp lén, chắc chắn sẽ có sóng gió.

Trình Bân luống cuống tay chân đẩy Trang Chu sang một bên.

Trang Chu vội vàng kiểm tra tình trạng của Hoắc Mộ Vân, thấy quần áo trên người cô vẫn bình thường mới nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm. Anh dùng áo khoác của mình phủ lên người cô rồi ôm cô lên. Vừa mới ôm lên, cô gái nhỏ đã gao gắt dính lên người anh, mơ mơ màng màng nói: “Lành lạnh thoải mái quá đi.”

Sườn mặt của cô hướng đến cánh tay anh cọ cọ, nhiệt độ bất thường của cô làm cho Trang Chu hơi khự lại một chút. Anh cúi đầu, nhìn hai má đỏ bừng bất thường của Hoắc Mộ Vân.

“Khương Dịch, con mẹ nó, mày đã làm gì bé?” Trang Chu gầm lên một tiếng.

“Haha, tao làm gì cô ấy? Rõ ràng là cô ấy câu dẫn tao trước.”

“Thằng khốn này.” Trang Chu không chút nhân nhượng đạp cho Khương Dịch hai cái.

Lúc này, Tống Hữu An vội vàng chạy tới, nhìn thấy tình hình trong phòng hơi sững sờ, mãi đến khi nhìn thấy cô gái trong ngực Trang Chu thì lập tức không còn tâm tình ăn dưa nữa: “Fuck, dùng biện pháp như vậy để cưỡng bức một cô gái, mày còn là đàn ông không vậy?”

Trang Chu giữ lấy cái tay của Hoắc Mộ Vân đang túm chặt lấy quần áo rồi nhanh chóng bế cô bước ra ngoài.

Vừa đi anh vừa hỏi trợ lý: “Đã điều tra xong chưa?”

“Đã điều tra xong. Người phục vụ nói Đường Diệu Diệu là người thuê phòng, lúc ấy Hoắc tiểu thư đã uống say rồi.”

Ánh mắt Trang Chu giống như muốn giết người, anh nghiến răng nói: “Đưa Đường Diệu Diệu đến phòng của Khương Dịch, cho cô ta uống thêm thứ thuốc kia, canh chừng cho kỹ.”

Anh muốn đem tất cả những gì cô phải chịu, tất cả đều phải trả lại hết.

Trình Bân kinh ngạc chớp mắt một cái, gật đầu: “Vâng.”

“Quay video lại những gì diễn ra trong phòng, báo cho cảnh sát rồi thông báo cho cả các phóng viên.”

Trình Bân: ….

Xem ra sự nghiệp diễn xuất của Đường Diệu Diệu và Khương Dịch sắp chấm dứt rồi.

Trang Chu vẫn hơi lo lắng, anh vừa dỗ dành người trong ngực vừa dặn dò: “Mau gọi điện cho Thẩm Liệt, bảo cậu ta mau tới nhà tôi.”

Trình Bân nhìn Trang Chu, bộ dạng muốn nói rồi lại thôi.

Tình trạng của Hoắc tiểu thư rõ ràng như vậy, bản thân Trang Chu tự mình ra trận còn có hiệu quả hơn nhiều so với việc gọi bác sĩ đến, chỉ là trong lúc này, cậu cũng không dám nhiều lời.

Chờ khi Trang Chu ôm Hoắc Mộ Vân rời đi, Trình Bân rất nhanh đã đem Đường Diệu Diệu tới phòng Khương Dịch. Toàn bộ quá trình, Tống Hữu An đều trợn mắt há mồm: “Không phải chứ? Cậu ta có ý gì vậy?”

Trình Bân nhẹ nhàng nói: “Đòi lại công bằng thay cho Hoắc tiểu thư.”

Tống Hữu An: …..

“Tống tổng, anh Trang Chu nói, bảo người của anh không nên tiết lộ điều gì.”

Tống Hữu An bất đắc dĩ xoa xoa thắt lưng: “Chỉ cần không ở chỗ của tôi làm ra tai nạn chết người, loại chuyện này tôi vẫn làm được.”

Anh ta liếc mắt nhìn những phục vụ đến hóng chuyện một cái, giọng nói đầy uy nghiêm: “Mấy người có nhìn thấy cái gì không?”

Trong nháy mắt, tất cả các nhân viên đều lắc đầu, trả lời: “Tống tổng, chúng tôi không biết ngài đang nói gì.”

Tống Hữu An xua xua tay: “Làm việc cho tốt.

——

Chiếc xe lao nhanh trên đường, Trang Chu một bên nhìn tình hình giao thông, một bên chú ý động tĩnh của hàng ghế sau, khi thoáng nhìn thấy Hoắc Mộ Vân đang dán sát mặt vào cửa kính xe thì sắc mặt anh trở nên âm trầm, lại đạp chân ga bên dưới thêm một chút, tốc độ nhanh đến dọa người.

Chờ khi chiếc xe dừng lại trước cổng biệt thự, anh trực tiếp mở cửa hàng ghế sau ra, đem người bế xuống.

“Em khó chịu.” Tay Hoắc Mộ Vân dán lên làn da hơi lạnh của anh, tức khắc liền cảm thấy lỗ chân lông cả người như được mở ra.

Sườn mặt Trang Chu căng chặt, lại ôn nhu mở miệng trấn an, “Kiên trì thêm một chút nữa, bác sĩ sẽ tới ngay.”

Song dưới sự dày vò, không chỉ có dạ dày Hoắc Mộ Vân đang kêu gào, mà ngay cả đầu óc cũng có chút mất khống chế, cô căn bản không biết hiện tại mình đang làm gì.

Trang Chu đè lại cái tay nhỏ không thành thật của cô, bước chân gấp gáp đá văng cửa, ôm người trong lòng đi thẳng lên phòng.

Hoắc Mộ Vân vẫn đang dính sát vào trên người anh, hai cánh tay mảnh khảnh giống như cây tử đằng quấn chặt trên người anh.

“Bé, ngoan, em nhịn một chút.” Trên trán của Trang Chu đã rịn ra một tầng mồ hôi mỏng, giọng nói khàn khàn, anh cau mày, lo lắng mà ấn gọi một dãy số.

Khi đầu bên kia vừa mới chuyển tiếp, anh đã gấp không chờ được hỏi: “Thẩm Liệt, cậu nhanh lên cho tôi!”

Trái ngược với ngữ khí cấp bách của Trang Chu, trong điện thoại truyền ra một giọng nam trong trẻo nhưng cũng lạnh lùng, “Nhanh, nếu không chờ được, thì cậu có thể đưa đến bệnh viện.”

Thái độ không nhanh không chậm kia làm cho Trang Chu hận không thể túm cậu ta từ trong điện thoại ra đây một phen, “Bớt nói nhảm, nhanh lên chút.”

Cúp điện thoại, anh vừa quay đầu liền nhìn thấy tiểu nha đầu da thịt trắng như tuyết đang nằm trên giường, Trang Chu bỗng sửng sốt, con ngươi cũng theo đó mà trở nên sâu hơn.

Giây tiếp theo, anh ôm lấy Hoắc Mộ Vân, hôn lên trán cô một cái, “Ngoan, kiên trì một chút, nhé?”

Không ngờ rằng, cái hôn trấn an của anh dường như càng làm cho Hoắc Mộ Vân càng thêm không thành thật, cô ôm lấy cổ anh, bàn tay nhỏ bé cũng không dừng lại.

Trong người như có ma quỷ, đang cắn nuốt cô từng chút một, “Em khó chịu, em muốn ôm anh.”

Thanh âm mềm mại lại quyến rũ, mang theo tiếng khóc của cô làm cho thân mình Trang Chu căng chặt, nhưng lại không thể không ngăn cản hành động của cô, “Bé, em say rồi.”

Anh nâng mặt cô lên, cảm xúc nơi đáy mắt quay cuồng, con ngươi đen nhánh nhìn cô thật sâu, “Biết anh là ai không?”

Hoắc Mộ Vân từ từ nhắm hai mắt, hai má nóng rực dán lên lòng bàn tay lạnh lẽo của anh quyến luyến mà cọ cọ, mềm mại trả lời, “Biết, anh là Trang Chu ca.”

Hoắc Mộ Vân mở mắt ra, đôi mắt hạnh mị hoặc, nhìn chằm chằm vào Trang Chu làm cho tim của anh như muốn ngừng đập.

“Bé…..” Trang Chu cúi đầu gọi cô, không hiểu sao lại cảm thấy miệng đắng lưỡi khô.

Động tác của anh có chút gian nan mà sửa lại vạt áo bị cô kéo loạn lên, lúc này, cửa bỗng nhiên bị người mở ra.

Trình Bân đứng ở phía trước, cung kính nói với người đàn ông cao to, diện mạo tuấn mỹ kia, “Bác sĩ Thẩm, mời vào.”

Thẩm Liệt khẽ gật đầu, chờ khi hai người vừa tiến vào, Trang Chu càng nắm lấy bàn tay không an phận của cô chặt thêm vài phần.

“Đừng đứng, mau lại đây nhìn xem.” Thấy bạn tốt không động đậy, Trang Chu thúc giục.

Thẩm Liệt chỉ nhàn nhạt nhìn lướt qua đã hiểu rõ, môi mỏng khẽ mở, giọng nói lạnh nhạt, “Tôi cảm thấy, loại chuyện này cậu hoàn toàn có thể tự mình giải quyết.”

Gọi anh ta đến đây, làm điều thừa.

Tuy là nói như vậy, nhưng Thẩm Liệt vẫn đi qua đó. Công việc cho phép, tay anh ta vừa duỗi về phía Hoắc Mộ Vân, bỗng bị Trang Chu đẩy về, “Bảo cậu xem bệnh giúp cô ấy, chứ không bảo cậu chạm vào.”

Thẩm Liệt nhướn mày, ngũ quan anh tuấn khó có được mang theo ý cười sâu xa, anh ta nghiêng đầu chỉ chỉ về hướng phòng tắm, giọng nói không nóng không lạnh, “Đề nghị đưa vào phòng tắm tắm nước lạnh.”

Trang Chu nhíu mày, “Không có thuốc sao? Cậu mẹ nó không phải là bác sĩ rất có thẩm quyền hay sao?”

Mặt Thẩm Liệt không chút thay đổi liếc mắt nhìn anh một cái, thanh âm không chút gợn sóng, “Hiện tại bác sĩ có thẩm quyền nhất chính là cậu.”

“Đi đây, một lát nữa còn có ca phẫu thuật rất quan trọng.” Thẩm Liệt xoay người, bước chân bỗng nhiên dừng lại.

Anh ta không nhanh không chậm lấy ra một vỉ thuốc từ trong hòm thuốc vứt cho Trình Bân đang đứng ở một bên, “Làm giảm bớt một chút, trị ngọn không trị gốc. Hai viên.”

Nói xong liền rời đi không chút do dự.

Mi tâm Trang Chu cau chặt, tâm tình phức tạp.

Trình Bân dựa theo lời Thẩm Liệt nói mà vội vàng lấy ra hai viên thuốc, cậu bê cốc nước đưa qua, “Mau cho Hoắc tiểu thư uống đi.”

Có thể giảm bớt được một chút thì một chút vậy.

Trang Chu duỗi tay tiếp nhận, trong nháy mắt vừa mới buông tay ra, Hoắc Mộ Vân lại bắt đầu kéo loạn xạ quần áo của anh, vậy mà lần này ngay cả khuy áo sơ mi cũng bị cô kéo đến mức rơi ra.

“Trang Chu ca, có phải em sắp chết không?” Hoắc Mộ Vân cảm giác có hàng vạn con kiến đang bò trong người mình.

Đôi mắt Trang Chu âm trầm, một ánh mắt lạnh như đao phóng tới trên người Trình Bân, thấp giọng nói: “Đi ra ngoài!”

Trình Bân sợ tới mức nhanh chóng dời ánh mắt khỏi hai người họ, “A a, được, em còn phải đi trông chừng Khương Dịch và Đường Diệu Diệu.”

Nói xong, cậu như chạy trốn mà rời đi. Phía sau còn mơ hồ truyền ra giọng nữ khiến người ta mặt đỏ tim đập nhanh, “Trang Chu ca, trên người anh lạnh lạnh thật thoải mái.”

Trang Chu: …….

Anh hít sâu, “Nhịn chút nữa, uống thuốc xong là sẽ không sao nữa.”

Đầu óc say rượu của Hoắc Mộ Vân dần dần rõ ràng, nhưng lý trí càng ngày càng khó khống chế, cả người từ trong đến ngoài đều có một khát vọng.

Đàn ông. Khát vọng đàn ông.

Đầu óc cô dần dần hiểu ra cái gì.

Loại cảm giác này, cô đã từng nhìn thấy trong tiểu thuyết.

Hoắc Mộ Vân gắt gao nắm lấy quần áo của Trang Chu, trong lòng rõ ràng muốn giữ khoảng cách với anh, nhưng cơ thể lại không tự chủ được mà dán đến càng gần.

“Trang Chu ca, anh đừng đến gần em.” Sắc mặt Hoắc Mộ Vân ửng hồng.

Trang Chu nhíu mày, “Đừng nói chuyện, uống thuốc lập tức sẽ hết.”

Thể xác và tinh thần cô chịu giày vò, cố nén ý nghĩ muốn túm lấy thắt lưng của anh, gắt gao cắn chặt cánh môi, muốn làm cho bản thân thanh tỉnh một chút.

“Bé, buông ra.” Đầu quả tim Trang Chu đau đớn một trận, nâng cằm lên tách đôi môi rớm máu của cô ra.

Biết rõ tình huống của cô, nhưng anh vẫn theo bản năng cúi đầu hôn xuống.

Thương tiếc lại ôn nhu liếm sạch vết máu kia của cô.

Nụ hôn này của Trang Chu phảng phất như hoàn toàn mở ra cái hộp dục vọng dưới đáy lòng cô, giống như có một lực lượng thần bí nào đó, Hoắc Mộ Vanna trực tiếp áp anh xuống.

Người dưới thân giật mình sửng sốt trong nháy mắt.

“Trang Chu ca…..” Giọng nói lưu luyến lại khắc chế làm cho cảm xúc trong đôi mắt của Trang Chu quay cuồng.

Hoắc Mộ Vân nhìn bộ dáng mi tâm nhíu chặt của anh, nuốt nước bọt, gian nan mở miệng, “Em muốn đi tắm nước lạnh.”

Trang Chu hoàn hồn, sau khi hiểu được cô muốn làm cái gì thì thấp giọng trả lời, “Không được! Thân thể của em không chịu nổi.”

Anh muốn nói lại thôi, “Bé…..”

Khát vọng dưới đáy lòng đang kếu gào, chỉ là anh không muốn làm gì trong trạng thái như thế này của cô.

Cả người cô vừa đỏ vừa nóng, làm tổ trong lồng ngực anh, cảm nhận được phản ứng của cơ thể anh, kiềm chế trong chốc lát, rốt cuộc vẫn bại trận.

“Trang Chu ca…..” Hoắc Mộ Vân muốn thuận theo lòng mình, cô chủ động ngẩng đầu hôn lên cằm anh, hô hấp nóng bỏng dừng ở bên tai anh, giống như yêu tinh vậy, mê hoặc anh, “Anh có thể giải dược giúp em được không?”

Trang Chu ngẩn ra, rũ mắt, con ngươi mang theo gợn sóng cùng khát vọng nhìn cô hai giây, bàn tay dày rộng chậm rãi niết cái eo nhỏ của cô, giọng nói khàn khàn, “Sẽ không hối hận chứ?”

Hoắc Mộ Vân lắc đầu, cô chôn ở cổ anh, nụ hôn như lửa nóng hôn lên da thịt anh, lẩm bẩm nói: “Anh biết không, cho tới nay người em khao khát được ngủ chính là anh.”

Trong lời nói lại rõ ràng mang theo ám chỉ.

“Lúc trước không phải hoài nghi anh không phải đàn ông sao?” Yết hầu Trang Chu lăn lộn, “Đây là tự cho anh cơ hội chứng minh?”

Không biết là do gió lạnh từ ngoài cửa sổ thổi vào, hay là do dược hiệu bắt đầu có tác dụng, Hoắc Mộ Vân cảm giác thuốc trong xương cốt kia thoáng giảm bớt vài phần, nhưng chất kích thích vẫn như cũ làm cho cô mất lý trí.

Thân thể giống như không phải của mình vậy, bàn tay cũng không nghe sai khiến nữa.

Lòng bàn tay nóng như lửa. Như là muốn đem tay cô nóng đến chín.

Thân thể Trang Chu đột nhiên căng chặt, anh nhíu mày, rũ mắt nhìn lướt qua ngón tay nhợt nhạt tinh tế của cô, thanh âm khàn khàn gọi cô: “Bé….”

Hoắc Mộ Vân ngẩng đầu nhìn anh, nở nụ cười tươi xinh đẹp đến chói mắt, giọng điệu chắc chắn hỏi: “Anh cũng muốn đúng không?”

Trang Chu trầm mặc, nhìn cô thật sâu. Chỉ trong chớp mắt, anh như là bị mê hoặc mà cúi người ngậm lấy cánh môi mềm mại của cô.

Đèn tường ‘bang’ một tiếng tắt đi.

Nụ hôn rất vội vàng cũng rất thân mật, toàn bộ hơi thở của anh đều dừng ở trên mặt cô, mỗi một chỗ được hôn qua cũng giống như lòng bàn tay nóng rực của cô.

Quần áo trên người Hoắc Mộ Vân ướt đẫm mồ hôi, dính dính làm cả người cô không thoải mái. Cô bỗng nhiên thay đổi tư thế, bàn tay nhỏ không ngừng nghỉ vội vàng duỗi về phía mình.

Hơi thở thô nặng của Trang Chu phập phồng lên xuống, giọng nói trầm thấp dỗ dành bên tai cô, “Đừng nóng vội.”

“Không!” Hoắc Mộ Vân không nghe lời, “Em sắp chết rồi.”

“Sẽ không.” Một tay Trang Chu che chắn ở giữa đỉnh đầu cô với lan can giường (*), ngậm chặt môi cô, từ sâu trong yết hầu trầm thấp phát ra ba chữ, “Anh ở đây.”

Ánh trăng tuyệt đẹp, ngoài cửa sổ, ánh chiều tà lẳng lặng chiếu vào trong phòng ngủ, dừng trên sàn nhà, theo ánh trăng lửng lơ, ánh sáng loang lổ trên mặt đất cũng nhảy lên.(*)

Trên mặt hồ sen ngoài biệt thự, ánh sáng nhàn nhạt lâng lâng, gió khẽ khàng thổi qua tạo nên tầng tầng gợn sóng.

Thật lâu cũng không dừng.

Độ ấm trong phòng dàn dần tăng cao làm cho thân thể Hoắc Mộ Vân càng khó chịu, móng tay của cô gần như đâm vào da anh, ngay tại thời điểm sắp không chịu nổi, lại nghe được âm thành trầm khàn của Trang Chu, “Cảm giác tốt hơn chút nào không?”

Cô lắc đầu, hữu khí vô lực nói: “Cảm giác em sắp chết.”

Người đàn ông lấy chóp mũi cọ cọ cái tai xinh xắn của cô, sau đó mở miệng hôn xuống, thấp giọng nói bên tai cô; “Là khó chịu muốn chết? Hay là……”

“Đều không phải.” Cô đánh gãy lời nói của Trang Chu.

“Hửm?” Anh cố chấp hỏi, một tiếng tiếng kêu kia, giống như hưởng thụ lại giống như động tình.

“Là đau muốn chết.” Tuy rằng cảm giác trong xương cốt tê tê dại dại, nhưng cô cũng thật sự rất đau.

Trang Chu thương tiếc nâng mặt cô lên, hôn hôn khóe miệng cô, kìm lòng không được mà thả nhẹ động tác, cúi đầu nở nụ cười, “Thêm vài lần là được rồi.”

Thật lâu sau, hết thảy trở lại với vẻ yên tĩnh.

Cô khẽ híp mắt, cả người có một loại cảm giác như vừa được độ kiếp trọng sinh vậy.

Hoắc Mộ Vân không nhúc nhích, ngoan ngoãn để cho Trang Chu sửa sang lại giúp mình.

Trang Chu hôn lên trán cô, “Tắm rửa một cái? Được không?”

Cô lắc đầu, “Không muốn động đậy, anh giúp em.”

Giây tiếp theo, cả người được dịu dàng ôm lấy, cô cọ cọ trong lồng ngực anh, theo bản năng ôm lấy cổ anh.

“Được.” Trang Chu tâm tình rất tốt mà cong khóe miệng.

Hoắc Mộ Vân tựa vào bả vai anh, chậm rãi nhắm mắt lại.

Cô mệt muốn chết, một ngón tay cũng không muốn động đậy.

——

Lời tác giả: Ngủ một giấc, công khai một chút, sau đó, Happy Ending!

Trước/38Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Thập Niên 60 Bạch Phú Mỹ