Saved Font

Trước/209Sau

Tuyệt Sắc Yêu Phi

Quyển 2 - Chương 67: Nam kỹ cao quý

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Làm một sát thủ, tất nhiên là đã được huấn luyện không ít, không những thế còn là rất nhiều thứ, huống chi chỉ là cái khoá đồng nho nhỏ này, đối với người đã từng mở ra vô số khoá trận như nàng mà nói, đơn giản là gặp sư phụ, gần ba giây, chỉ nghe thấy “Cùm cụp” một tiếng, khóa mở!

“Huyền Kha, ta chưa nói với ngươi, tại đại lục này, chuyện có thể làm khó Vân Hiểu Nguyệt ta, không có tồn tại đâu, cho nên, chờ ta cứu Viễn, ngươi nhất định phải chết!”

Đem khóa đồng ném đến bên chân Huyền Kha ánh mắt trừng đến độ sắp rơi xuống, Vân Hiểu Nguyệt hung hăng trợn mắt nhìn hắn, bước nhanh vào trong.

Trên giường Tư Đồ Viễn bị điểm huyệt, ý thức đã có chút mơ hồ, chỉ bằng một cỗ ý chí kiên cường, luôn luôn kháng cự, máu tươi rơi bên môi, đã đem chăn gấm nhiễm đỏ, làm Vân Hiểu Nguyệt nhìn mà đau lòng vạn phần, vội vàng xốc Ngọc Nhi trần trụi hôn mê lên, ném ra ngoài song sắt, lạnh lùng nhìn thoáng qua Huyền Kha sắc mặt xanh mét, ánh mắt trừng bắt đầu đỏ lên, nhàn nhạt nói:

“Tiện nghi ngươi, hừ!”

Phi thân lên giường, vẫy tay đem màn gấm buông xuống, Vân Hiểu Nguyệt giải huyệt cho Tư Đồ Viễn cùng thoát đi quần áo trên người nàng, cúi người ôm hắn, vừa nhẹ nhàng mà vuốt ve thân thể hắn hãn ẩm, vừa ôn nhu khẽ gọi:

“Viễn, Viễn, ta tới, Viễn, không sao, thả lỏng một chút, đừng cắn nữa, ta đau lòng, được không? Viễn …”

Hương thơm quen thuộc, thanh âm quen thuộc, xúc cảm quen thuộc, khiến Tư Đồ Viễn dần dần kéo ý thức đang hoảng hốt về, khàn khàn khẽ gọi:

“Nguyệt Nhi?”

“Vâng, ta là Nguyệt Nhi, Viễn, thực xin lỗi, đã để cho chàng chịu khổ, ta tới giúp chàng giải độc, được không?”

Đau lòng khẽ liếm lấy cánh môi bị hắn cắn phá, thật sâu ổn định nó, cảm giác làm cho người ta quyến luyến khiến Vân Hiểu Nguyệt thỏa mãn than nhẹ một tiếng, xoay người đè lên hắn.

“Nguyệt Nhi, Nguyệt Nhi…”

Bỗng nhiên Tư Đồ Viễn kinh hỉ mở to hai mắt, con ngươi đen đầy đường tơ máu xinh đẹp yên lặng nhìn Vân Hiểu Nguyệt, nháy mắt tràn đầy nước mắt trong suốt.

“Nàng rốt cuộc đã tới, thật tốt!”

” Chàng ngốc!”

Tình yêu nồng liệt tràn đầy trái tim, nắm giữ nơi nào đó của hắn đã trướng biến tím, Vân Hiểu Nguyệt cắn cắn môi, ôn nhu cười cười, chậm rãi ngồi xuống.

” Ưm…”

Không có bất kỳ thanh âm nào, đau nhè nhẹ làm Vân Hiểu Nguyệt buồn buồn hừ một tiếng, cả người có chút cứng lại, Tư Đồ Viễn hít vào một ngụm lãnh khí, vội vàng đỡ lấy Vân Hiểu Nguyệt, cố đè xuống dục vọng đang bốc lên, cố gắng phát ra tiếng ngăn cản:

“Đừng… Nàng sẽ bị thương!”

” Viễn, vì hạnh phúc chung thân của ta, ta phải phải làm như vậy, đừng nói chuyện, hảo hảo cảm thụ, nha?”

Dưới bụng cực nóng tràn đầy làm đáy lòng Vân Hiểu Nguyệt hỏa diễm bắt đầu chậm rãi thiêu đốt, lôi kéo tay hắn đặt vào trước ngực của nàng, Vân Hiểu Nguyệt chậm rãi luật động, xúc cảm mãnh liệt khiến Tư Đồ Viễn rốt cuộc nhịn không nổi nữa, đôi tay nắm chặt mềm mại đẫy đà, đại lực vuốt ve, tiếng thở dốc ồ ồ thoáng chốc vang lên, mặc dù đã cố gắng nhưng là ở khó nhịn được tình cảm mãnh liệt bên trong.

Tư Đồ Viễn vẫn đang giữ lại một tia thanh minh, tận lực khắc chế, chẳng qua, trúng thôi tình hương sự chịu đựng của nam tử sẽ kéo dài lâu hơn, cho nên, mềm mại uyển chuyển rên rỉ tình cảm mãnh liệt cùng tiếng reo hò không ngừng từ trong màn gấm truyền ra, khiến cho Huyền Kha không thể động, không thể nói chuyện nghe được thật nhanh muốn giận điên lên, hai mắt đỏ bừng, nghiến răng ken két, móng tay đâm thật sâu vào lòng bàn tay, giọt giọt máu tươi, nhiễm đỏ trên thân bạch y.

Một hồi lâu sau, theo một tiếng gầm nhẹ, Tư Đồ Viễn suy sụp ngã lên trên người Vân Hiểu Nguyệt, thở gấp gáp nhẹ giọng:

“Nguyệt Nhi, ta yêu nàng!”

” Viễn, rốt cuộc tìm được chàng, rất nhớ chàng a, Viễn, Viễn của ta, ta cũng yêu chàng!”

Nâng mặt hắn, Vân Hiểu Nguyệt ý cười trong suốt hôn lên môi của hắn, liếm đi tất cả vết máu, đau lòng sờ sờ gò má hắn gầy yếu, ôn nhu nở nụ cười:

“Mấy ngày nay, chàng nhất định không có ăn được, cũng không có nghỉ ngơi tốt, chờ ta chỉnh bọn họ xong, chúng ta cũng nhanh chút trở về, chàng có thể chịu đựng được sao?”

“Ta có thể, Nguyệt Nhi, còn nàng?”

Tư Đồ Viễn suy yếu cười cười, có chút ngượng ngùng hỏi.

“Ta không sao!”

Sờ sờ vòng eo bủn rủn, Vân Hiểu Nguyệt ngồi dậy, tận lực xem nhẹ nỗi khổ riêng, cấp tốc mặc quần áo tử tế, xuống giường cầm lấy quần áo sạch sẽ một bên, giúp Tư Đồ Viễn mặc, đỡ hắn đi ra.

“Huyền Kha, cho ngươi nghe miễn phí lâu như vậy, ngươi có phải cũng nên hồi báo cho chúng ta một chút? Đừng nóng vội, trò hay mới vừa mới bắt đầu thôi!”

Nhìn Ngọc Nhi vẫn đang mê man đằng kia, trong mắt Vân Hiểu Nguyệt hiện lên tia hàn ý, đem Tư Đồ Viễn đỡ đến trên giường cách vách nằm xong, sau đi đến trước mặt Huyền Kha, lạnh lùng cười:

“Ngươi không phải nói, đứa nhỏ trong bụng Ngọc Nhi là của Viễn à? Hiện tại ta sẽ nói cho ngươi biết, ta căn bản không tin, ta tối hôm nay sẽ làm rõ ràng, đứa nhỏ rốt cuộc là con của ai.

Bất quá, nói đi nói lại, là của Viễn thì thế nào, hắn là người của ta, cho nên, ta tuyệt đối sẽ không để cho đứa nhỏ này tồn tại, còn có nữ nhân này cũng thế, dám thoát y rồi ở trên người Viễn loạn cọ, như vậy, nàng sẽ trả giá thật lớn.

Huyền Kha, ngươi nhìn cho thật kỹ, Vân Hiểu Nguyệt ta, là bức cung như thế nào, ân?”

Nói xong, Vân Hiểu Nguyệt vỗ vỗ mặt hắn, từ cửa sổ phía bắc lén lút đi vào, một lát sau, chỉ nghe thấy vài tiếng động, từ cửa sổ liền ném vào vài nam nhân đang hôn mê.

Vân Hiểu Nguyệt nhẹ nhàng tiến vào, cho bọn chúng ăn thuốc, sau đem mấy nam nhân này ném vào song sắt cách vách, tùy tiện đem Ngọc Nhi vẫn như cũ đi vào, sau đó đi tới, đạm mạc hỏi:

“Ngọc Nhi mang thai, thật là của Viễn?”

Huyền Kha không ngốc, lập tức liền hiểu ý Vân Hiểu Nguyệt, trong mắt hiện lên không thể tin, sau đó tràn ra nụ cười lạnh như băng, không chần chờ chớp chớp mắt.

” Phải không? Được rồi, ta đi hỏi Ngọc Nhi!”

Tay lấy đi ngân châm trên người Ngọc Nhi, một lát sau, Ngọc Nhi tỉnh lại:

“Là ngươi?”

Ngọc Nhi ngẩn ra, nhìn nhìn Huyền Kha đứng cạnh cửa, ánh mắt chợt lóe, mặt cười nén giận:

“Ngươi hồ ly tinh không biết xấu hổ, ta cùng hài tử thật vất vả tìm được tướng công nhà ta, ngươi còn muốn tới làm gì? Viễn, ngươi đem Viễn đi đâu?”

Quay đầu nhìn lại, trên giường đã không có thân ảnh Tư Đồ Viễn, Ngọc Nhi kinh hãi, hung tợn chất vấn.

” Bốp…”

Giương tay chính là hung hăng tát một cái, Vân Hiểu Nguyệt giữ cằm của ả, lạnh lùng hỏi:

” Viễn là ngươi có thể gọi à? Ta hỏi ngươi, đứa nhỏ rốt cuộc là của ai?”

” Ngươi đánh ta? Hu hu… Đại ca, nàng lại dám đánh ta, ta…”

Ngọc Nhi tức giận đến giơ tay lên muốn đánh lại, lại bị Vân Hiểu Nguyệt giữ được.

” Ta hỏi lại ngươi một lần cuối cùng, đứa nhỏ rốt cuộc là của ai?”

” Nói nhảm, đương nhiên là của tướng công nhà ta Tư Đồ Viễn!”

Ngọc Nhi lớn tiếng nói.

“Phải không? Đã vậy … Ngươi cũng đừng trách ta, nếu điện hạ giao ngươi cho ta xử trí, đứa nhỏ này, ta sẽ không để cho nó sống!”

Khóe miệng nổi lên nụ cười tà ác, Vân Hiểu Nguyệt điểm huyệt đạo của ả, đem ả ném lên trên giường, sau đem bốn nam nhân kia cũng ném lên trên giường.

“Ngươi ngươi ngươi… Ngươi muốn làm gì?”

Ngọc Nhi hoa dung thất sắc, run run hỏi.

“Ngươi vừa mới đói khát như vậy, nhất định là thiếu nam nhân chìu chuộng nên mới khó chịu thành ra như vậy, ta hiện tại giúp ngươi tìm bốn tên nam nhân, cũng đủ thỏa mãn ngươi, còn có trong cái bụng ngươi, được không?”

Nói xong, giải huyệt cho bốn nam nhân dược tính đã phát tác kia.

Xuân dược của Vân Hiểu Nguyệt, tuyệt đối là lợi hại vô cùng, bốn nam nhân kia đã mất đi ý thức, chóp mũi nghe được mùi thơm của cơ thể phát ra từ thân thể trần truồng của Ngọc Nhi, như giống như dã thú, chụp tới.

“A… Điện hạ cứu ta!”

Ngọc Nhi phát ra tiếng hét thảm, khóc kêu lên.

Mắt lạnh nhìn bốn nam nhân kia ở trên người Ngọc Nhi cắn cắn, Vân Hiểu Nguyệt lạnh lùng hỏi:

“Chỉ cần ngươi nói cho ta đứa nhỏ rốt cuộc là ai, ta sẽ tha cho ngươi!”

“A… Tránh ra, ta nói, đứa nhỏ là của điện hạ, a… Cứu ta, hu hu… Cứu ta…”

Trên người truyền đến đau nhức khiến Ngọc Nhi sợ tới mức hét rầm lên, lập tức khai.

“Huyền Kha, ngươi thật sự là không bằng cầm thú a, chậc chậc chậc, lại nhường nữ nhân mang thai cốt nhục của ngươi đi lên giường nam nhân khác, ngươi nói, nữ nhân này cùng hài tử kia, ngươi còn muốn không?”

Vẫy tay cởi bỏ á huyệt của Huyền Kha, Vân Hiểu Nguyệt khinh thường hỏi.

” Nguyệt Nhi, nàng quả nhiên đủ lạnh khốc, được, ta rất thích nàng!

Kỳ thực, đứa nhỏ trong bụng nữ nhân kia, căn bản cũng không phải là của ta, ta chẳng qua tìm một dã nam nhân cùng nàng lên giường mà thôi.

Nếu nàng đã không có giá trị lợi dụng, thưởng cho thủ hạ của ta đánh bữa ăn ngon cũng không tệ.

Nguyệt Nhi, ta chỉ thích nàng, nàng gả cho ta, làm Hoàng Hậu của ta, như thế nào?”

Huyền Kha cũng không thèm nhìn tới vẻ mặt cầu xin của Ngọc Nhi trên giường, thâm tình nhìn Vân Hiểu Nguyệt kể ra nỗi lòng.

“A… Đây không phải là thật, điện hạ, đứa nhỏ là của ngươi, là của ngươi, đúng hay không? Đúng hay không?”

Ngọc Nhi toàn thân trần trụi nghe nói như thế, lập tức choáng váng. Sau đó đau đớn kêu khóc, tuyệt vọng hỏi.

“Tiện nhân, ngươi cũng giống phụ thân của ngươi, trừ bỏ lợi dụng ta, tính kế ta, còn có cái gì? Ta cho ngươi biết, từ đầu đến cuối, ta chưa từng thích ngươi, hài tử của ngươi, tại sao có thể là của ta?”

Huyền Kha hèn mọn bĩu môi, khinh thường trả lời.

“Không…”

Ngọc Nhi vẻ mặt tuyệt vọng đầy nước mắt, thanh âm bén nhọn kêu khóc.

“Huyền Kha, ta hận ngươi, ta thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua ngươi!!!”

Nói xong, hé miệng, phun ra một búng máu, hiển nhiên là cắn lưỡi tự sát.

Nhìn xem bốn nam nhân kia đã hoàn toàn mất đi ý thức, bắt đầu biến thành nam nhân bệnh hoạn, Vân Hiểu Nguyệt vỗ vỗ mặt Huyền Kha, cười lạnh nói:

“Làm đại sự tuy rằng không từ thủ đoạn, nhưng là nam nhân giống như ngươi không từ thủ đoạn, ta thật đúng là lần đầu tiên gặp, Ngọc Nhi này tuy rằng phải là người tốt, nhưng hết thảy, không phải là do ngươi tạo thành sao?

Đi thôi, đưa chúng ta trở về đi, về phần nhóm hắn, trong chốc lát mọi người nhìn thấy, đều là ngươi dung túng thủ hạ giết ái phi của ngươi, phải hay không?”

Nói xong, Vân Hiểu Nguyệt một tay xách Huyền Kha, đi ra phòng đang lúc dơ bẩn này.

” Viễn, chúng ta về nhà đi!”

Nắm tay Tư Đồ Viễn đang tựa vào giường, Vân Hiểu Nguyệt mỉm cười nói.

“Nàng nằm mơ! Ta ở bên ngoài bày ra thiên la địa võng, nàng đi được sao?”

Huyền Kha sắc mặt xanh mét, hung hăng trừng mắt nhìn hai người nắm tay, quát to.

“Chậc chậc chậc, kêu gào như vậy làm gì? Làm điếc lỗ tai người ta, thật là?”

Đột nhiên, cửa bị một cước đá văng ra, thanh âm yêu mị vang lên, quần áo hồng y nhẹ nhàng tiến vào.

“Câu Hồn!!!”

Vân Hiểu Nguyệt vui mừng quá đỗi, đem Huyền Kha trong tay ném xuống đất, nhanh ôm lấy thân ảnh hồng sắc.

“Hừ hừ hừ… Nàng còn nhớ rõ ta a, ta nghĩ nàng đem ta quên mất luôn rồi!”

Miệng tức giận nói vậy, nhưng hai tay lại gắt gao ôm thiên hạ mà hắn nhớ đã lâu, Câu Hồn tràn ra nụ cười xinh đẹp.

“Ngươi là ai?”

Huyền Kha tức giận đến hô to.

“Ta là nam nhân của Nguyệt Nhi, ngươi tên biến thái này, mơ tưởng nhúng chàm Nguyệt Nhi của ta, ta cho ngươi biết, mọi người bên ngoài, ta cũng cho uống xuân dược, ngươi vẫn là cầu nguyện bọn họ không phát hiện được ngươi, nếu không, cái mạng nhỏ của ngươi, ta nghĩ …

Nguyệt Nhi, Viễn, chúng ta về nhà, hắc hắc …”

Câu Hồn tà tứ nở nụ cười, tay ôm lấy Tư Đồ Viễn suy yếu, lôi kéo Vân Hiểu Nguyệt, bay ra ngoài.

“A… Đáng chết, giải huyệt cho ta …”

Huyền Kha kinh hoảng kêu to.

Bất quá, ba người không có một người để ý đến hắn, nhanh chóng theo hướng rừng rậm phương mà bay đi, về phần Huyền Kha thì, ha, minh chủ võ lâm a, ra vẻ, thừa nhận năng lực, hẳn là rất cường đi, hắc hắc …

Trước/209Sau

Theo Dõi Bình Luận