Saved Font

Trước/130Sau

Vai Ác Sư Tôn Xinh Đẹp Như Hoa

Chương 102

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Hành Cửu Âm lui bước về phía sau.

Vậy mà lại là Thẩm Lưu Hưởng...... Không có khả năng! Tuyệt đối không có khả năng!! Phàm thai nhục thể, sao có thể sống sót trong Diệt Thần Đỉnh?!

Nhưng trong tầm mắt, thanh niên kia đang không ngừng tới gần, không chấp nhận được hắn không tin.

Vẫn là khuôn mặt tuấn mỹ, chỉ là sắc mặt đặc biệt tái nhợt, ánh mắt lộ ra tối tăm chồng chất thật dài lâu, khóe môi hơi câu, ý cười lại không đến được đôi mắt phượng đỏ ngàu.

Hành Cửu Âm cảm nhận được một cỗ áp bách làm người hít thở không thông từ người y, đều không phải là từ tu vi phát ra, mà là sợ hãi từ trong xương cốt, đó là Yêu tộc...... Áp chế huyết thống!

Ánh mắt Hành Cửu Âm đầy băn khoăn, dừng hai tròng mắt như nhiễm máu, dừng một chút, mây mù trong lòng bỗng nhiên tản ra, trừng lớn mắt: “Cùng Kỳ......!”

“Là Cùng Kỳ! Ngươi luyện hóa ma thú!!!”

Tâm thần Hành Cửu Âm kịch liệt chấn động, chậm chạp không chịu tin tưởng một màn trước mặt này.

Thứ nhất, Luyện Yêu Thuật là tà thuật, hắn phí thật lớn công phu chắp vá lung tung mới học được, thế gian hẳn là chỉ có một mình hắn biết, Thẩm Lưu Hưởng học được từ đâu? Thứ hai, hắn đem Cùng Kỳ nhốt ở trong đỉnh, là vì để hắn chịu tra tấn, luôn luôn ở trong trạng thái trọng thương chết khiếp.

Thẩm Lưu Hưởng vào Diệt Thần Đỉnh, sẽ gặp những thứ giống với Cùng Kỳ, nhưng y không có thân hình tráng kiện mạnh mẽ như ma thú, chỉ bằng chân thân Nhân tộc giòn như giấy mỏng, sao có khả năng ở trong đỉnh mười năm không chết, còn luyện hóa ma thú?!!

Hành Cửu Âm tức bại hoại, cũng may lý trí vẫn còn, đối mặt với Thẩm Lưu Hưởng chậm rãi tới gần, không chút do dự quay đầu bỏ chạy.

Luyện hóa yêu thú tầm thường đã thập phần gian nan, loại ma thú như Cùng Kỳ này càng khó như lên trời.

Tuy không biết Thẩm Lưu Hưởng luyện hóa thành công như thế nào, nhưng cho dù y có lợi hại, tâm lao cũng không nhốt được Cùng Kỳ bao lâu, chỉ cần chờ nhất thời nửa khắc, liền sẽ bị Cùng Kỳ phản phệ, nổ tan xác mà chết.

Trong lòng Hành Cửu Âm biết hiện giờ không thể địch lại được, chỉ có thể kéo dài thời gian, đợi Thẩm Lưu Hưởng tự chịu diệt vong xong lại tính toán.

Nhưng hắn không dự đoán được, mới vừa bay lên không trung, ánh sáng tước mặt tối sầm lại, tiếp theo “phanh” một tiếng, bóng người rơi xuống, nện xuống thành một cái hố to trên mặt đất, chung quanh tràn ra những cái khe chằng chịt như mạng nhện.

Trong miệng Hành Cửu Âm không ngừng trào ra máu tươi, một chiếc ủng dẫm lên ngực hắn, thong thả ung dung mà nghiền nghiền.

“Chạy đi đâu.”

Bên ngoài kết giới.

Mọi người bằng vào linh lực hỗn tạp bay ra khỏi kết giới, phán đoán bên trong có người đánh nhau, còn không chỉ có hai người, nhất thời nôn nóng lại lo lắng.

“Đế Quân đi rồi, rốt cuộc ai còn ở Yêu Đều?”

“Ma thú rốt cuộc đã chết hay chưa?Tiếng kêu lúc trước là tiếng của Cùng Kỳ đi!”

“Trong kết giới lại có động tĩnh, mau xem!”

Từ Tinh Thần đứng một mình một chỗ chau mày, lực chú ý không ở trong kết giới.

Hắn cúi đầu xuống, nhìn chằm chằm Nguyên Anh nằm ở khuỷu tay, mở cái miệng nhỏ ra thở dốc từng ngụm từng ngụm, trên mặt toàn là lo lắng.

Mới vừa rồi Nguyên Anh Thẩm Lưu Hưởng sinh ra khác thường, đột nhiên mồ hôi như mưa, cả người bụi máu nhàn nhạt vờn quanh. Cùng lúc đó, trên người hắn tựa hồ có khí tức Từ Tinh Thần không phát hiện đến tràn ra, làm cho yêu tu xung quanh đều hướng ánh mắt kinh hãi tới.

Từ Tinh Thần nhanh chóng ôm hắn vào trong ngực, dùng ống tay áo che khuất tiểu thân ảnh, tìm nơi không người yên tĩnh.

Đế Vân Vũ phi thăng rời đi, Từ Tinh Thần khổ sở đến cực điểm, nhưng suy nghĩ sẽ không ngã xuống, trong lòng liền chỉ mong chờ may mắn một ngày nào đó, hắn với Từ Tinh Liên, Thẩm Lưu Hưởng có thể đi tìm Đế phụ, có thể gặp lại.

Nhưng trước mắt, nhìn thấy Nguyên Anh Thẩm Lưu Hưởng xuất hiện vấn đề, thường thường lộ ra trạng thái gần chết, máu cả người Từ Tinh Thần đều lạnh toát.

Hắn dùng linh lực ôn hòa che chở Nguyên Anh, mắt thấy sự sống gần như biến mất, thanh âm không tự chủ được run rẩy, “Ngươi ở trong kết giới làm cái gì? Ngươi xảy ra chuyện gì vậy?! Đế phụ không ở, ta chỉ còn ngươi với Tinh Liên thôi......”

Cũng may chỉ chốc lát sau, khuôn mặt tái nhợt như tờ giấy của Nguyên Anh khôi phục bình thường, bộ dáng cũng thay đổi rất nhiều.

Lại trưởng thành hơn một chút.

Rút đi nét non nớt hài đồng, biến thành bộ dáng thiếu niên ngũ quan tuấn mỹ.

Nhưng thân thể vẫn là nho nhỏ, chỉ lớn bằng bàn tay, rúc ở trong khuỷu tay Từ Tinh Thần, hàng mi đen nhánh không nhịn được rung động, hai bàn tay nhỏ bắt lấy vạt áo hắn. Một hồi cuộn tròn lại, tựa hồ lạnh đến mức tận cùng, một hồi lại như bị ai đặt lên đống lửa, cả người mướt mồ hôi, há mồm thở hổn hển.

Điều duy nhất không thay đổi, chính là sự thống khổ trên mặt.

Từ Tinh Thần không cần dùng đầu nghĩ, cũng biết Thẩm Lưu Hưởng nhất định xảy ra chuyện rồi. Nhưng hắn bị ngăn ở ngoài kết giới, kết giới này là Đế phụ lập nên, căn bản không phá được.

Từ Tinh Thần không thể làm gì, đi đến bên kết giới, đạp một cái cho hả giận.

Không nghĩ tới, ánh sáng kết giới chợt lóe, vậy mà phát ra tiếng vang thanh thúy, từ không trung vỡ vụn mở ra, kèm vô số giọt sáng rơi xuống, kết giới bị phá!

Cùng lúc đó, Nguyên Anh trên khuỷu tay biến mất không thấy. Sắc mặt Từ Tinh Thần biến đổi, nhanh chóng bước vào trong đó.

Mới vừa rồi trong kết giới, Hành Cửu Âm đau đớn gào lên một tiếng, không còn sự sống.

Thẩm Lưu Hưởng buông hàng mi xuống, mắt phượng lộ ra lạnh lẽo, người chết rồi cũng không buông tha, tính toán nếu Hành Cửu Âm sống lại lần thứ hai, sẽ lại giết lần nữa.

Đáng tiếc không đến một lát, trong ngực chợt chấn động.

Thẩm Lưu Hưởng che miệng, máu tươi đỏ thắm từ giữa các ngón tay mảnh dài tràn ra, sắc mặt y càng thêm tái nhợt, một tầng bụi máu khiến tầm mắt trở nên hoảng hốt, lảo đảo trở lại mặt đất. Vốn tính toán mang Từ Tinh Liên đi, nhưng ma thú trong cơ thể đã bắt đầu phản phệ.

Trên trán Thẩm Lưu Hưởng chảy ra mồ hôi lạnh, dưới làn da trắng nõn lờ mờ nổi lên mạch máu màu xanh.

Đầu ngón tay y nắm chặt, dương tay đánh nát kết giới, đem Nguyên Anh gọi về xong liền biến mất tại chỗ.

Kết giới vỡ vụn, đoàn người dẫn đầu đuổi tới.

Từ Tinh Thần nhìn thấy thân ảnh mảnh khảnh trên mặt đất, sắc mặt trắng nhợt, quỳ xuống bên cạnh Từ Tinh Liên. Ánh mắt Lăng Dạ nhàn nhạt quét vòng xung quanh, đến tận khi trông thấy linh kiếm Vênh Vang nhiễm máu, sắc mặt mới đổi đổi.

Còn lại chư vị Yêu Vương, dẫn đầu chạy tới bên cạnh Hành Cửu Âm, biểu tình khác nhau nhìn chằm chằm thi thể hắn. Ai ngờ, Hành Cửu Âm khụ một tiếng, sống lại.

Tảng lớn đám đông phía sau thấy không có thân ảnh hung thú, lập tức dũng mãnh đi tới.

“Cùng Kỳ đâu? Cùng Kỳ ở nơi nào?!”

Xung quanh một mảnh phế tích, tàn lưu dấu vết Cùng Kỳ tàn sát bừa bãi, mọi người đều bị sợ hãi, tìm người duy nhất ở đây biết được đã phát sinh chuyện gì là Hành Cửu Âm.

“Đại Yêu Vương, Cùng Kỳ còn tồn tại?! Ma thú đả thương ngươi rồi chạy sao?!”

“Sao Đế Cơ lại ở đây? Nàng cũng bị thương?!”

Hành Cửu Âm được thủ hạ tới nâng dậy, mặt không còn chút máu khụ một tiếng, đón ánh mắt mọi người, ánh mắt âm lãnh, gằn từng chữ một cất cao giọng nói: “Là Thiếu Quân Đế Cung Thẩm Lưu Hưởng, thiện tu tà thuật, luyện hóa Cùng Kỳ, đả thương bổn vương và Đế Cơ, cùng hung cực ác! Hiện bổn vương kêu gọi......”

Lời còn chưa dứt, một nam tử áo xanh xuất hiện trước mặt hắn, bàn tay thon dài hướng cổ họng Hành Cửu Âm bóp lấy, khóe môi không còn nụ cười ôn hòa, ngữ khí lạnh băng.

“Khuyên ngươi nói cẩn thận.”

Hành Cửu Âm vội vàng nắm lấy thủ hạ ngăn cản, xoay người né tránh, lại muốn hét lớn, gương mặt bị “phanh” cái đấm một quyền.

“Nói bậy! Toàn là bịa chuyện! Y sẽ không như thế! Câm miệng! Ngươi câm miệng cho bổn thiếu quân!!”

Hành Cửu Âm phun ra búng máu, mang theo mấy cái răng gãy, chỉ cảm thấy gặp phải hai kẻ điên. Nhưng bọn hắn càng không cho hắn nói, hắn càng phải nói, còn muốn rống lớn tiếng hơn, cho người khắp tam giới đều biết được!

“Thẩm Lưu Hưởng luyện hóa ma thú đạt được pháp lực vô thượng, hiện giờ tẩu hỏa nhập ma, không ai có thể kháng cự, cũng không thuốc nào cứu được! Bây giờ, bổn vương kêu gọi anh hùng có nghĩa khí trong tam giới...... đồng tâm diệt trừ!!!”

Vừa sang ngày mới, tin tức chấn động tam giới lại truyền ra, thế gian nổi lên sóng to gió lớn.

***

Mưa to đã hơi nhỏ bớt, trong một mảnh yên tĩnh, hạt mưa trong suốt từ lá cây chảy xuống, nện xuống vũng nước bùn phát ra một tiếng tí tách.

Hơi lạnh mỏng manh từ mặt đất dâng lên, theo mưa bụi tản ra khắp khu rừng.

Thẩm Lưu Hưởng uốn gối cuộn người dưới tàng cây, không biết là lạnh hay vì lý do nào khác, thân ảnh mảnh khảnh không nhịn được phát run, một đầu tóc ướt dầm dề dán ở trên người.

Theo thời gian trôi đi, mái tóc mềm mượt dần dần trở nên trong suốt, thành màu bạc, tựa như bông tuyết bao trùm trên đó.

Thẩm Lưu Hưởng bỏ mặc, mắt phượng nhắm chặt, ý thức tụ tập trước tâm lao trong lòng.

Tâm lao là một nơi sâu trong thức hải, là một nhà giam.

Lúc này, phù văn luyện yêu dựng lên một chiếc cửa sắt, nhốt lại một nam tử quần áo rách nát, đầu tóc bạc trắng, cả người bọc máu.

Hắn phát hiện Thẩm Lưu Hưởng đã đến, mở to đôi mắt, đáy mắt ánh máu xẹt qua, sau đó nhếch miệng cười, nâng tay lên, chỉ chỉ phù văn đang nứt ra một chút.

“Ngươi xong rồi......”

Mới đầu không giết chết Thẩm Lưu Hưởng, cuối cùng lại bị luyện hóa, Cùng Kỳ vừa hận vừa bực vừa kinh ngạc. Vui mừng duy nhất chính là cuối cùng cũng được rời khỏi cái đỉnh quỷ kia.

Kế tiếp, thời khắc phù văn hoàn toàn rách ra, chính là lúc hắn phản phệ.

Nhanh thôi, Thẩm Lưu Hưởng không chống nổi bao lâu nữa đâu!

Thăm dò phù văn xong, Thẩm Lưu Hưởng chống một tay vào thân cây đứng lên, đầu ngón tay đâm vào vỏ cây thô ráp, bất tri bất giác máu tràn ra.

Phiến rừng này là con đường nhất định phải đi qua nếu muốn đến Bát Hoang.

Thẩm Lưu Hưởng không khống chế được ma thú trong cơ thể, bất cứ lúc nào cũng có thể chịu phản phệ mà chết, không khỏi nghĩ đến Bát Hoang gặp một người, bằng không chết cũng không cam lòng. Chỉ là y có chút không chịu đựng nổi, yêu lực ngang ngược trong cơ thể bắt đầu bạo động, cơ hồ sắp phá tan kinh mạch trào dâng mà ra.

Thẩm Lưu Hưởng mất khống chế, trực tiếp một chưởng làm gãy nát thân cây.

Ầm vang một tiếng xong, trong rừng khôi phục bình tĩnh, một lát, cách đó không xa lại truyền đến tiếng vang.

Thân ảnh áo trắng xuyên qua rừng, tư dung nhu mỹ, khí chất thanh nhã xuất trần, tuy lẻ loi một mình, lại không được nói chuyện. Mà lời nói, lại hoàn toàn bất đồng với bề ngoài cảnh đẹp ý vui.

“Ít mẹ nó giả vờ người tốt đi! Ngươi dẫn Yêu Cốt Đan đến đây, còn không phải vì để ta tới tìm Chu Huyền Lan sao?!”

“Sai rồi! Ta nói sai rồi! Ta không phải người! Thật mẹ nó cô phụ ý tốt của ngươi.”

Tố Bạch Triệt không kịp phòng ngừa mở miệng, lại vội vàng dùng lời nói dối dỗ Đồng Khê, đáy lòng lại cười lạnh, đợi gã đoạt Yêu Cốt Đan giải quyết Chu Yếm xong, sẽ lại luận dài ngắn với cái hệ thống ngu xuẩn này.

Theo lời Đồng Khê nói, Yêu Cốt Đan liền trốn ở phía trước cách đó không xa.

Tố Bạch Triệt cong khóe miệng lên cười cười, tăng tốc độ nhanh hơn. Bỗng một thân ảnh áo đỏ tóc bạc từ trên trời giáng xuống, gã phản ứng cực nhanh lùi lại, cần cổ tinh tế vẫn bị bóp chặt.

“Ngươi......?!!”

Sau khi nhìn thấy khuôn mặt đối phương, Tố Bạch Triệt trừng lớn mắt, sợ tới mức hoa dung thất sắc.

Lại là Thẩm Lưu Hưởng!

Tố Bạch Triệt ngẩn ra, đối thượng một đôi mắt phương lạnh băng màu đỏ tươi, đột nhiên phản ứng lại, cơ hồ biết được một cái đại bí mật kinh thiên, “Ngươi luyện hóa yêu thú!”

Thẩm Lưu Hưởng vô tình nói chuyện với gã, bàn tay trắng nõn như ngọc chợt siết chặt, tiếng nói khản đặc, “Ngươi tới tìm Yêu Cốt Đan phải không? Ở đâu? Nói cho ta.”

Tố Bạch Triệt coi Yêu Cốt Đan là bùa cứu mạng, làm sao chịu chắp tay nhường lại, lắc đầu đối phương cũng không tin, gã đơn giản một tay thi pháp đánh tới. Lại không nghĩ, thực lực của Thẩm Lưu Hưởng xưa đâu bằng nay, bị gã đánh một kích, không hề gợn sóng nhìn gã.

Tức khắc, cảm giác hít thở không thông bao phủ Tố Bạch Triệt.

“Cơ hội cuối cùng, Yêu Cốt Đan ở đâu?”Ánh mắt Thẩm Lưu Hưởng lạnh nhạt, “Không trả lời, ta liền dùng Sưu Hồn Thuật.”

Tức khắc sắc mặt Tố Bạch Triệt đại biến. Đại danh Sưu Hồn Thuật gã đã nghe qua, như lưỡi dao đục khoét thần hồn, sống không bằng chết. Sau khi Sưu Hồn, hơi vô ý chút còn sẽ biến thành kẻ ngốc.

Tố Bạch Triệt tức giận, hận không thể đem Thẩm Lưu Hưởng thiên đao vạn quả. Nhưng gã không biết đối phương luyện hóa yêu thú nào, tu vi quá mức đáng sợ, trực tiếp làm người không sinh ra nổi lòng phản kháng.

...... Đệch!

***

Trong sơn động sâu không thấy đáy, thân ảnh áo trắng khoanh chân ngồi, đống lửa trước mặt nổ lách tách, ánh lửa dừng trên mặt, tràn đầy hung ác nham hiểm.

Chỗ rẽ cách đó không xa, quang ảnh giao hội, ánh sáng đỏ như ẩn như hiện, thường thường kèm theo tiếng kêu rên thảm thiết.

Chỉ nghe đã khiến người kinh hãi run sợ, không dám nếm thử đây là kiểu tra tấn gì, nhưng Tố Bạch Triệt hâm mộ không thôi, đồng thời hận ý trong lòng đạt tới cực hạn.

Không có Yêu Cốt Đan, từ đây gã chỉ có thể dựa vào Đồng Khê giúp gã áp chế Chu Yếm. Lấy sự cố chấp của Đồng Khê, hơn phân nửa sẽ bắt gã tiếp tục nhiệm vụ, hoàn thành một chút tiến độ, sẽ cho gã một chút đường sống.

Quả thực là ác mộng...... Đều do Thẩm Lưu Hưởng ban tặng!!!

Trong lòng Tố Bạch Triệt tràn ngập căm hận cùng tức giận, mắt cũng dần dần đỏ lên. Chu Yếm bắt đầu đánh vào phong ấn trong thân thể gã, Tố Bạch Triệt phun ra búng máu, dùng ống tay áo trắng tuyết lau đi vết máu xong, như có cảm giác mà nghiêng đầu.

Tiếng ngâm đau không biết đã ngừng từ khi nào.

Một thân ảnh áo đỏ xuất hiện ở chỗ rẽ, mái tóc bị yêu biến trắng đã khôi phục như thường, mái tóc đen mềm mượt hơi ướt, vài sợi tóc mái rơi xuống, chi khí tăm tối trên mi tâm vẫn còn, chỉ là mắt phượng không còn đỏ ngàu, chỉ hơi phiếm đỏ.

Một bàn tay thon dài đặt lên vách đá, nửa khuôn mặt tuấn mỹ của thanh niên ẩn trong bóng tối, nửa bên hiện ra trong ánh lửa, trông rất đẹp mắt.

Tố Bạch Triệt nhìn đến sửng sốt, chợt há mồm muốn tức giận mắng, nhưng lo lắng chọc giận đối phương, nói không chừng sẽ hủy thi diệt tích gã ngay tại đây, không khỏi ngậm miệng.

Vì mạng nhỏ, đại trượng phu co được dãn được.

Tố Bạch Triệt giật nhẹ khóe miệng: “Yêu Cốt Đan cho ngươi, thấy ngươi ăn vào hiệu quả không tồi, nên thả ta đi đi.”

Dứt lời, gã đợi một lúc lâu, phát hiện kết giới ở cửa động vẫn chưa thu lại, trong lòng giật nảy, lửa giận bốc cháy lên hừng hực, “Đệch, ngươi chơi ta! Đoạt bảo vật không đủ, một hai phải giết người có phải hay không?!”

Thẩm Lưu Hưởng nghe gã quen thuộc mắng chửi người, biểu tình khẽ biến, nhìn chằm chằm gã như suy tư gì.

Nhưng lúc này Thẩm Lưu Hưởng phiền toái quấn thân, không có thời gian lãng phí ở đây, đem nghi hoặc vứt sang một bên, bước nhanh đi đến bên cạnh Tố Bạch Triệt. Gã thấy y lại đây, vừa mắng vừa trốn. Nhưng phản kháng của gã đối với Thẩm Lưu Hưởng đã luyện hóa Cùng Kỳ mà nói, không dậy nổi nửa điểm tác dụng.

Đầu ngón tay Thẩm Lưu Hưởng tràn ra bốn sợi linh lực, trói chặt tay chân Tố Bạch Triệt, vững chắc cột vào vách đá.

“Đừng nhúc nhích.”

Mặc kệ ân oán trong quá khứ, hiện giờ Tố Bạch Triệt cũng coi như đã cứu y một mạng, không có Yêu Cốt Đan, Tố Bạch Triệt cách ngày bị Chu Yếm phản phệ cũng không xa. Thẩm Lưu Hưởng đã có sức lực của Cùng Kỳ, muốn áp chế Chu Yếm, giải quyết hắn trong cơ thể Tố Bạch Triệt cũng không phải việc khó.

Y cũng không nhiều lời, một chưởng ấn vào ngực Tố Bạch Triệt, linh lực tới thẳng tâm lao.

Tố Bạch Triệt lại liều mạng giãy giụa lên: “Đủ rồi! Đủ rồi!! Đệch...... Thì ra ngươi cất giấu tâm tư này! Đừng chạm vào ta!”

Ấn gã lên trên tường, trói buộc tứ chi, tư thế này Tố Bạch Triệt quá quen rồi, quen đến nỗi da đầu tê dại, đặc biệt là thời khắc Thẩm Lưu Hưởng duỗi tay sờ ngực gã, Tố Bạch Triệt tức đến thất khiếu bốc khói, các loại thăm hỏi ùn ùn không dứt.

Nhưng mắng một lúc lâu, phát hiện quần áo còn êm đẹp mặc trên người mình.

Tố Bạch Triệt ngẩn người, người trước mặt nhẹ rũ hàng mi, mắt phượng lẳng lặng nhìn gã.

Nhìn kỹ, đuôi mắt hơi cong phiếm chút đỏ, ánh mắt ngưng tụ như đang nhìn một kẻ ngu ngốc, sau đó thanh niên thu tay, “Rồi.”

Giọng nói rơi xuống, Thẩm Lưu Hưởng tiêu trừ kết giới, cất bước rời khỏi sơn động.

Tố Bạch Triệt đứng ở tại chỗ một lúc lâu, che che ngực, hậu tri hậu giác phản ứng lại, Chu Yếm không còn trong thân thể gã.

“......?!!”

Sắc trời bên ngoài đã tối.

Thẩm Lưu Hưởng đã có khả năng một giây ngàn dặm, thả thần thức ra cũng có phạm vi vượt mức bình thường.

Y đứng ở giao lộ, nhắm mắt thả thần thức ra, chỉ chốc lát sau, thần thức liền đến đô thành xa xôi. Y không biết Chu Huyền Lan ở đâu, muốn tìm kiếm tung tích. Không dự đoán được, thả thần thức ra lại tìm được tin tức khác.

“Ai có thể nghĩ Thẩm Lưu Hưởng rắp tâm hại người, vậy mà muốn luyện hóa Cùng Kỳ! Còn thành công! Thật là đáng sợ!”

“Nếu không có lời chính miệng Đại Yêu Vương nói, sợ là thế gian không ai dám tin. Y chính là nhi tử của Đế Quân a, bôi đen Đế Cung như vậy. Nếu Đế Quân biết được, sợ là tức giận đến mức phải về luôn!”

“Đừng nói nữa, nếu Đế Quân ở, nhất định một chưởng đánh chết nghiệp chướng này! Nghe nói Đế Cơ trọng thương đến nay chưa tỉnh. Y a, đến muội muội mình cũng hạ tử thủ được, thật là súc sinh cũng không bằng!”

“Xuỵt, nhỏ giọng chút, Thẩm Lưu Hưởng có bản lĩnh thông thiên, nói không chừng có thể nghe được lời chính nghĩa của chúng ta, muốn tới giết chúng ta đấy.”

“Không sợ! Cùng Kỳ tuy đáng sợ, ai ngờ Thẩm Lưu Hưởng lại có được vài phần yêu lực. Hiện giờ chúng Yêu Vương tề tụ ở Yêu Quật, thương thảo đại kế trừ ma, chắc chắn sẽ lấy cái đầu trên cổ y!”

.......

Trong vòng một ngày, tin tức Thẩm Lưu Hưởng luyện hóa ma thú đã truyền khắp các góc trong tam giới, phố lớn ngõ nhỏ, đều là lòng người hoảng sợ, trông cậy vào thế lực dẫn dầu các giới làm ra ứng đối.

Nhưng ngoài Yêu giới, thái độ của hai giới kia thập phần cổ quái.

Tu Chân giới, mọi người nhón chân mong chờ ba đại tông môn, ngoài Tây Dương Tông, hai tông khác đều lộ ra cổ quái.

Kiếm tông luôn luôn trừ ma vệ đạo tích cực nhất, đi đầu giữ gìn sự an ổn của Tu Chân giới, vậy mà lần này vững như Thái sơn, động tĩnh duy nhất chính là, phái Kiếm Tôn Diệp Băng Nhiên đến Yêu giới.

Thanh Lăng Tông bên kia, lấy lý do tông chủ Lăng Dạ không ở, không thể tự tiện hành sự, cũng từ chối lời mời của các đại tiên môn.

Mà Ma giới, từ trước đến nay chỉ nghe lệnh của một mình Ma Tôn, Nam Diệu Quyền không cho động, sẽ không có ai động.

Kết quả là, ánh mắt mọi người trong tam giới, chỉ có thể đặt ở Yêu giới, vào đại quân phạt ma lấy Đại Yêu Vương cầm đầu.

Đêm nay Yêu Quật quyết nghị, vạn chúng nhìn vào.

Bóng đêm như mực.

Trong đại điện, dạ minh châu tỏa ánh sáng ôn nhuận nhu hòa, đem biểu tình trên mặt chúng Yêu Vương chiếu đến rõ ràng.

Hành Cửu Âm thu hết vào đáy mắt. Sau khi những người này biết được Luyện Yêu Thuật tồn tại, Thẩm Lưu Hưởng còn luyện hóa thành công, dã tâm đều viết ở trên mặt, hận không thể lập tức bắt được Thẩm Lưu Hưởng, đem Cùng Kỳ thả ra, tự luyện hóa cho mình.

Hành Cửu Âm hừ lạnh trong lòng, một đám ngu xuẩn.

Luyện hóa Cùng Kỳ thì sao? Sớm hay muộn cũng rơi vào phản phệ.

Thẩm Lưu Hưởng hẳn là đã sớm bị Cùng Kỳ phản phệ, thần hồn câu diệt. Hiện giờ Hành Cửu Âm gấp, là mau chóng tìm được Cùng Kỳ.

Đại điện yên tĩnh mấy khắc, Hành Cửu Âm ho nhẹ một tiếng, “Kế sách bây giờ là, mau chóng tìm được kẻ cùng hung cực ác này. Nhưng tìm được xong, nhớ lấy không thể hành động thiếu suy nghĩ. Trước tiên phải thông tri cho bổn vương, nếu không lấy thực lực của các ngươi, chắc chắn để kẻ tên Thẩm Lưu Hưởng kia trốn......”

Nói đến một nửa, thanh âm đột nhiên im bặt.

Cửa điện mở rộng ra, một thân ảnh không biết đứng đó từ khi nào.

Thanh niên mặc một bộ xiêm y nhạt màu nhiễm máu, trong đêm nhìn như người mặc áo đỏ, khẽ nâng mày, khóe môi cong lên một độ cong làm Hành Cửu Âm đặc biệt quen thuộc.

Sắc mặt Hành Cửu Âm biến đổi, bỗng chốc từ ghế ngồi dậy.

...... Vậy mà còn chưa bị Cùng Kỳ phản phệ? Sao có khả năng?!

Những người khác trong điện vốn ngo ngoe rục rịch, muốn xuống tay với Thẩm Lưu Hưởng, đến tận khi phát hiện một cỗ uy áp vô hình bao phủ lại đây, thân mình không thể động đậy, tức khắc sắc mặt trắng nhợt, mồ hôi to như hạt đậu tích táp rơi xuống, không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Thực lực này, tuyệt đối không thể dùng lực!

Thẩm Lưu Hưởng chậm rãi đi đến chỗ Hành Cửu Âm, y không tàng ẩn thân hình, mọi người ngoài điện lập tức nhìn thấy y, sôi nổi lộ ra hoảng sợ, loạn thành một đoàn.

“Ma thú! Ma...... Thẩm Lưu Hưởng tới!”

“Chạy mau! Chạy mau!!”

“Không ổn rồi, mau cứu Đại Yêu Vương!”

Một hàng người không sợ chết nhằm phía đại điện, lại không nghĩ, đều đụng phải kết giới ở cửa. Vừa phẫn nộ ngẩng đầu, đột nhiên không kịp phòng ngừa thấy một màn giết chóc máu chảy đầm đìa.

Trong điện, các Yêu Vương cũng như bọn họ, chỉ là cách gần hơn, sớm đã sợ tới mức mặt không còn chút máu.

Tiếng kêu thảm thiết của Hành Cửu vang vọng trong ngoài đại điện, xoay quanh bầu trời Yêu Quật, làm mọi người chân cẳng nhũn ra, tâm sinh hàn ý.

Mọi người kêu gào ngoài cửa điện, dần dần an tĩnh lại, Hành Phi Tham xen lẫn trong trong đó, sắc mặt trắng bệch, sợ tới mức tè ra quần, bỏ chạy đầu tiên.

Phụ vương hắn vậy mà trong lúc Thẩm Lưu Hưởng hạ thủ không hề có lực đánh trả!

Thẩm Lưu Hưởng biết hắn, biết hắn là nhi tử của Hành Cửu Âm, nói không chừng tiếp theo là đến lượt hắn!

Hành Phi Tham vừa chạy, thủ hạ vốn trung thành tận tâm thấy thế cũng đều chạy trốn, toàn bộ Yêu Quật lập tức binh hoang mã loạn.

Thẩm Lưu Hưởng giải quyết xong Hành Cửu Âm, không biết có phải vì bị ma thú ảnh hưởng hay không, liền nhảy lên mái điện, vậy mà không nhanh không chậm nhìn cảnh tượng hoảng hốt loạn đến cực điểm này.

Xa xa nhìn lại, thanh niên trên mái điện mặc bộ áo đỏ, vạt áo tung bay trong gió.

Một mình ngồi dưới ánh trăng, co lên một chân, trong bàn tay nhỏ dài trắng như ngọc, có nắm một viên thú hạch Cửu Anh trong suốt, vết máu trên đó chưa khô, lại thưởng thức mùi ngon.

Y hơi cúi đầu, khuôn mặt tuấn mỹ có chút tái nhợt, cánh môi lại đỏ như máu.

Khóe môi gợi lên, lông mày cũng cong, nhưng đáy mắt lại không có chút ý cười nào, nhìn chằm chằm thú hạch một lúc lâu, lại lộ ra vài phần thô bạo, tựa hồ nháy mắt tiếp theo, liền phải đại khai sát giới.

Đến tận khi phát hiện một ánh mắt, như có cảm giác mà nhìn lại.

Nam tử mặc huyền bào không biết tới từ khi nào, dần dần tới gần y, lại phảng phất như sợ dọa đến y, tiếng nói trầm thấp mềm nhẹ: “Sư tôn đừng sợ, đệ tử tới rồi.”

Thẩm Lưu Hưởng ngẩn người, theo bản năng giấu thú hạch trong tay ra sau lưng, như tiểu hài tử phạm sai lầm, biểu tình hoảng hốt.

Bước chân Chu Huyền Lan cứng lại, trong lòng như bị tàn nhẫn xẻo một đao.

Đau muốn chết.

Trước/130Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Trọng Sinh 60 Kiều Thê Có Không Gian ( Trọng Sinh Phúc Thê Có Không Gian )