Saved Font

Trước/967Sau

Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm

Chương 57: C57: Sao Có Thể Chứ

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Trên boong thuyền, cơn gió thối qua xào xạc, Hạ Vấn Thiên và Hạ Chỉ Lan đồng thời sững sờ tại chỗ.

Hạ Chỉ Lan làm sao cũng không ngờ Trần Mộc lại có thể, bỏ đi dứt khoát như thế, đúng là không coi hai người bọn họ ra gì

“Ông nội, hẳn quá coi thường chúng ta rồi. Ông chính là quân thần cả một thế hệ đấy! Hản nói mấy lời kia là sao chứ?”

Hạ Chỉ Lan tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi, trong mắt tràn đầy vẻ chán ghét. Nàng ta cảm thấy loại người như Trần Mộc thật sự là không có lễ phép, cả đời này sẽ chẳng đạt được thành tựu gì cả.

Hạ Vấn Thiên nhìn theo bóng dáng thẳng tắp xa dần của Trần Mộc, rồi thở dài một hơi.

“Tiểu Lan, lòng kiêu ngạo của cháu quá cao, sinh ra tại Hạ phủ làm cháu ngậm chìa khóa vàng lớn lên, đồng thời làm. cháu có được thực lực và tài nguyên mà người khác không có được. Có điều, cháu vẫn còn khinh thường người trong thiên hạ. Cháu phải biết răng núi cao còn có núi cao hơn, thiên hạ to lớn, còn có rất nhiều người tài giỏi” Hạ Vấn Thiên nói

Hạ Chỉ Lan nhíu đôi mày đẹp lại: “Nhưng mà ông nội, hẳn hắn mới mười bảy tuổi thôi, ông thật sự tin răng hẳn có thể, chữa khỏi bệnh của ông sao?”

Mười bảy tuổi là độ tuổi mà có một số người còn đang làm ăn chơi trác táng chơi bơi lêu lỏng nữa đấy!

Hạ Vấn Thiên lắc lắc đầu, cười khổ nói: “Vậy cháu có biết năm xưa ông dùng ba nghìn ky binh đánh bại ba mươi nghìn binh lính của Đường Quốc vào năm bao nhiêu tuổi không?”

“Khi ấy ông cũng chỉ mới mười bảy tuổi thôi. Cũng chính là khi ấy, ông đã trở thành một vị tướng lãnh. Vậy cháu còn cảm thấy mười bảy tuổi là độ tuối không thế làm được gì nữa không?”

“Cháu...” Hạ Chỉ Lan há miệng th ở dốc, muốn bác bỏ nhưng lời đến bên miệng lại không biết nên thốt ra như thế. nào.

Hạ Vấn Thiên thở dài, đôi mắt tang thương nhìn về phía không trung bên ngoài thuyền, nói: “Không chỉ là ông, còn có thừa tướng đại nhân Ninh Quốc cũng nổi tiếng từ thời thiếu niên”

“Ông ấy sinh ra trong gia đình nghèo, năm sáu tuổi còn đi làm thư đồng cho người ta, đến năm mười hai tuổi đã đọc rất nhiều sách, vào kinh đi thi, ghi tên lên bảng vàng, đoạt được vị trí Trạng Nguyên”

“Năm mười bốn tuổi, ông ấy theo lệnh của hoàng thượng trở thành thầy của thái tử. Ông ấy của năm mười bốn tuổi đã trở thành tài năng trụ cột của Ninh Quốc.”

“Còn nữa, tam hoàng tử nhà hoàng thượng, năm tuổi thức. tỉnh linh căn Thái Dương, sáu tuổi luyện kiếm, mười tuổi thông suốt tất cả kinh mạch võ đạo, đạt tới cảnh giới Ngưng Hải, mười ba tuổi đột phá cảnh giới Hóa Tượng, mười sáu tuổi thấu hiểu kiếm ý, trở thành tông sư kiếm đạo. Chẳng phải là hán cũng nổi tiếng từ thời thiếu niên sao?”

Hạ Chỉ Lan nhíu đôi mày đẹp lại, nói: “Sao có thế so sánh chứ? Thừa tướng đại nhân thông minh hơn người, giỏi văn biết võ, cái gì cũng có thể làm được, thăng nhãi kia so được sao? Còn tam hoàng tử, hản xuất thân hoàng thất, nảm giữ tài nguyên tu luyện khổng lồ, không đạt được thành tựu kia mới là lạ đấy

Hạ Vấn Thiên cười cười, tiếp tục nói: “Được rồi, chúng ta quay lại nói về Trần Mộc đi. Ông đoán là cháu đã từng nghe. chuyện xưa của hẳn. Mười ngày trước, hẳn đánh bại Trần Thiên Lang vốn đã thức tỉnh kiếm hồn. Có điều, cháu có từng nghĩ tới chưa, một tháng trước thăng nhãi ấy vẫn còn là một tên ngốc, không có bất cứ cơ sở võ đạo nào cả."

“Tên ngốc? Không thể nào?” Hạ Chỉ Lan hơi sửng sốt, có chút không dám tin tưởng.

“Ông nghe nói trước đó hẳn chỉ là một tên ngốc trấn Man Sơn mà thôi. Hän làm tên ngốc mười mấy năm. Ông không biết là hẳn ngốc thật hay ngốc giả. Nhưng không thể phủ nhận được là trước đó hãn chưa từng tu luyện bất cứ võ đạo gì. Tới tận nửa tháng trước, hân mới bắt đầu tu luyện."

“Mới chỉ có nửa tháng, hẳn đã từ một tên rác rưởi không có cơ sở võ đạo, trưởng thành đến cảnh giới Ngưng Hải tâng thứ ba. Vậy cháu còn cảm thấy hản là một nhân vật đơn giản nữa không?” Hạ Vấn Thiên nói.

Nghe vậy, Hạ Chỉ Lan lộ ra vẻ mặt không thể tin nổi Chỉ cần có nửa tháng là có thể từ người thường không hề có cơ sở võ đạo trưởng thành đến cảnh giới Ngưng Hải tầng thứ ba?

Phải biết rắng năm xưa nàng ta phải mất hai năm mới có thể đột phá cảnh giới Trùng Mạch.

“Sao có thể chứ?” Hạ Chỉ Lan giật mình, trong lòng nảy lên sóng to gió lớn.

Thiếu niên kia thật sự mạnh đến vậy sao?

Thấy ánh mắt khó tin của Hạ Chỉ Lan, Hạ Vấn Thiên lắc đầu, cười khổ nói: “Tiểu Lan, ngoại hình không phải tiêu chuẩn đánh giá một người, tuổi tác càng là không phải. Có một số người tuy răng còn trẻ, nhưng không có nghĩa là họ bất tài”

“Ngược lại, tuổi càng trẻ năng lực càng mạnh, càng chứng minh được bản thân bọn họ không thế đo lường”. Chí????h‎ chủ,‎ ????ủ‎ bạ????‎ đọc‎ chu????g‎ ﹢‎ ????????U????????????uyệ‎ ????.????N‎ ﹢

“Rốt cuộc vẫn là cháu sai rồi!” Nghe vậy, Hạ Chỉ Lan từ từ cúi đâu.

Những lời này của Hạ Vấn Thiên giống như sấm sét đánh mạnh vào lòng nàng ta.

Đúng vậy, trẻ tuổi không có nghĩa là bất tài. Sao nàng ta lại lấy tuổi tác đi suy xét năng lực của người ta cơ chứ? Nàng ta không phải sai rồi, mà là sai hoàn toàn rồi!

“Ông nội, bây giờ cháu nên làm gì đây?”

Hạ Chỉ Lan bắt đầu sốt ruột. Lúc nãy nàng ta nói quá nhiều lời không hay. Hiện giờ nghĩ lại, chắc là bất cứ người nào cũng sẽ tức giận khi nghe thấy mấy lời kia, huống chỉ là cao nhân.

“Thôi, có lẽ đây là số phận của ông!”

Dứt lời, Hạ Vấn Thiên lại ho dữ dội, dường như muốn ho ra cả phối, từng ngụm máu tươi mang theo chất độc màu đen bị ho ra ngoài

Trước/967Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Đô Thị Mạnh Nhất Tu Chân Học Sinh