Saved Font

Trước/134Sau

Vận Mệnh Thế Gia

Chương 123: Cho Gọi

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Bàn tay đang đặt trên bàn của Bạch thị lập tức nắm chặt lại.

Khi Phó Minh Hoa nhìn thấy cảnh này, nụ cười trên khóe miệng không khỏi trở nên sâu xa: "Sự tình này không thể dừng lại ở đây, ta sẽ để Phó ma ma điều tra một phen."

Phó ma ma là lão nhân trong phòng Tạ thị khi đó, bà phụ trách quản lý những việc như thế này. Bạch thị cũng coi như quen biết bà nhiều năm, cũng biết người trong phòng Tạ thị không hề dễ chọc chút nào, lúc này nghe được Phó Minh Hoa vừa nói như thế, bà ta liền có chút thẹn quá hoá giận nhưng chỉ có thể nhẫn nại mà thôi.

Một tiếng "hạ nhân" trong miệng Phó Minh Hoa, bà ta nghe tức mà không dám nói gì.

Bạch thị làm ra hành động này vốn không có lợi mà chỉ có hại, nhưng bà ta vẫn làm như vậy, thủ đoạn lại không cao minh, nếu để Phó hầu gia biết, chỉ sợ nhìn bà ta càng không vừa mắt.

Vốn cho là Phó Minh Hoa dù biết rõ việc này, cũng sẽ ẩn nhẫn không phát, lại không ngờ cô cháu gái này biết rõ có thể là do bà ta gây nên, nhưng vẫn cứ nhất quyết không tha.

Quả nhiên không hổ là con Tạ thị sinh ra, mẹ con hai người đều khó ưa như nhau!

Trong mắt Bạch thị lộ vẻ chán ghét, cố nén giận:

"Việc này cần gì tới ngươi? Ta tự điều tra là được." Bà ta quay đầu, vẻ mặt không vui: "Thôi được rồi, ngươi cũng đã đi ra ngoài một ngày, cũng đã mệt mỏi, mau mau trở về đi, buổi tối không cần tới thỉnh an!"

Bà ta tức giận đến mức lồng ngực đau nhói, cũng không muốn nhìn thấy Phó Minh Hoa nữa.

Phó Minh Hoa nghe bà ta vừa nói như vậy, liền cung kính cúi người hành lễ, Bạch thị nhìn cũng không thèm nhìn nàng một cái, nàng mới chậm rãi lui ra.

Giang ma ma chạy ra lấy áo choàng phủ thêm lên người nàng, một đoàn người ra khỏi viện Bạch thị, Bích Thanh mới hỏi một câu: "Cô nương hỏi thẳng như vậy, sợ là sau này phu nhân sẽ càng gây khó dễ cho người."

"Không sao." Phó Minh Hoa cười khẽ một tiếng, ánh mắt rơi vào hàng mẫu đơn được trồng trên lối đi phía xa xa: "Cũng chỉ như thế mà thôi."

Dù nàng có hiền thục, Bạch thị cũng sẽ không đối xử tốt với nàng. Tương tự, dù nàng có chọc Bạch thị tức giận đến nhảy dựng lên, Bạch thị cũng không thể đối xử tồi tệ với nàng hơn hiện tại.

Giang ma ma cười một tiếng: "Đúng là như vậy."

Phó Minh Hoa và Bạch thị nói chuyện, không có bất kỳ hành vi nào khác người, dù có chọc Bạch thị tức chết, cũng không thể tìm ra được một chút sai lầm nào.

Ngược lại là Bạch thị, đã một bó tuổi rồi mà còn hành xử xấu hổ như thế, khó trách dạy dỗ Phó Minh Hà ngu như vậy!

Từ sau hôm đó, Phó Minh Hoa đi thỉnh an mấy ngày liền nhưng Bạch thị đều lấy lí do bị ốm không muốn gặp nàng, hiển nhiên là ngày đó bà ta vô cùng tức giận.

Phó Minh Hà thoa thuốc trên mặt, nên trốn mấy ngày không chịu đi ra ngoài gặp người, chờ đến khi dưỡng tốt vết thương trên mặt, nàng ta thoa một lớp phấn mỏng mới dám đi ra ngoài.

Khi nhìn thấy Phó Minh Hoa, trên mặt nàng ta chỉ còn oán hận, thấy Thường ma ma muốn đuổi Phó Minh Hoa đi, nàng ta không khỏi có chút oán giận nói: "Ngươi tới làm gì? Tổ mẫu căn bản vốn không muốn gặp ngươi!"

Thường ma ma nghe xong liền ho hai tiếng: "Nhị cô nương, thân thể phu nhân không được khỏe."

Thường ma ma nhỏ giọng nhắc nhở, nhưng Phó Minh Hà giống như không nghe được ý tứ trong lời nói của bà, ngược lại, còn như trách Thường ma ma không cho mình thể diện, cố ý phản bác lại lời nói của bà, có chút oán hận trừng Thường ma ma.

Phó Minh Hoa hơi cong môi một cái:

"Tổ mẫu đã bệnh mấy ngày, có lẽ là bệnh nặng rồi, có mời đại phu đến khám chưa?"

Thường ma ma nghe xong lời này, liền biết Bạch thị ở trong phòng nhất định sẽ nổi giận. Phó Minh Hoa nói lời này tuy rằng hiếu thuận, thế nhưng Bạch thị chỉ giả bộ bệnh mà thôi, nàng lại nói Bạch thị là bị bệnh nặng, theo tính cách Bạch thị, chỉ sợ lại sẽ giận dữ một hồi, cho rằng Phó Minh Hoa đang nguyền rủa mình.

"Đã có người chăm sóc, đại cô nương không cần lo lắng."

Phó Minh Hoa khẽ gật đầu: "Vậy sau khi ta trở về sẽ sao chép kinh thư cầu phúc cho tổ mẫu, chỉ mong lão nhân gia bà sống lâu trăm tuổi, sớm ngày trừ họa giải nạn."

Thường ma ma thầm nghĩ như vậy là không tốt, quả nhiên ngay khi Phó Minh Hoa vừa đi, trong phòng Bạch thị liền đập vỡ một cái chén nhỏ, tức giận mắng mỏ: "Nó mong ta chết sớm!"

Gần đây Bạch thị bị Phó Minh Hoa chọc giận, làm chuyện gì cũng không được suôn sẻ.

Bà ta suy nghĩ một chút, nhãn châu xoay động, nảy ra ý hay, dặn dò Thường ma ma: "Đi gọi Nhị Lang đến đây."

Buổi sáng viết chữ một hồi, buổi trưa đang chuẩn bị chợp mắt, đã có nha hoàn đến truyền, nói là Thế tử gọi nàng đến Phẩm Mính Hiên.

Nơi đó là thư phòng được Phó Kỳ Huyền bố trí cách nội viện Tề thị không xa, nhưng Phó Kỳ Huyền không học vấn không nghề nghiệp, bình thường ít đọc sách, ngây người ở Phẩm Mính Hiên bất quá cũng chỉ là giả vờ giả vịt mà thôi.

Hôm nay vậy mà lại sai người mời nàng đến thư phòng. Giang ma ma hơi nghi hoặc một chút: "Hắn muốn làm cái gì?"

Phó ma ma không có cảm tình gì với Phó Kỳ Huyền, nhớ tới cảnh lần trước Phó Kỳ Huyền tìm Phó Minh Hoa đòi bạc, trong lòng không khỏi cảm thấy bực bội: "Không phải đòi bạc thì cũng là thứ khác, dù sao cũng không có chuyện gì tốt!"

Giang ma ma nghe xong lời này, cũng cùng chung nhận thức.

Phó Kỳ Huyền ngày thường chỉ biết ăn chơi đàng điếm, nhưng chưa bao giờ quan tâm tới thê nữ, lúc này gọi Phó Minh Hoa, nhất định không có chuyện gì tốt.

Phó Minh Hoa cười cười, cũng không có lo lắng như các nàng.

Trong Phẩm Mính Hiên bày biện thi họa, cũng coi như là phong nhã, đáng tiếc Phó Kỳ Huyền ngồi ở trong đó, giống như là trên mặt ghế có người thả cây đinh, nghe được hạ nhân hồi báo nói Phó Minh Hoa đã đến, y gần như là bật dậy khỏi ghế.

"Vào đi!" Phó Kỳ Huyền ra vẻ uy nghiêm gọi một tiếng, Phó Minh Hoa vào trong phòng, liền thấy y nghiêm mặt, đã ba mươi mấy tuổi, lại ăn mặc như một thiếu niên, dưới môi để một bộ râu thưa thớt, Phó Minh Hoa vừa vào nhà, y liền lạnh lùng khiển trách: "Tổ mẫu ngươi sinh bệnh, ngươi còn phát ngôn bậy bạ làm bà ấy tức giận, quả nhiên không có nương, giáo dục chưa đủ."

Giang ma ma ở bên ngoài nghe thật rõ ràng, lập tức tức giận đến ngã ngửa.

Phó Minh Hoa vốn đã đoán được Phó Kỳ Huyền gọi nàng đến chỉ sợ là có liên quan đến Bạch thị, sáng sớm hôm nay nàng đi thỉnh an Bạch thị, mượn miệng Phó Minh Hà nói hai câu, phỏng đoán Bạch thị sẽ không từ bỏ ý đồ, thật không nghĩ đến Bạch thị bị chọc tức, liền phái Phó Kỳ Huyền ra mặt.

Lúc này Phó Kỳ Huyền nổi giận, quả nhiên liền chứng thực suy đoán trong lòng nàng, mắt Phó Minh Hoa nhìn chân ghế của cái bàn trước mặt, ánh mắt lạnh như băng.

"Phụ thân, nữ nhi nào dám làm tổ mẫu tức giận? Sợ là có tiện tỳ nhiều chuyện châm ngòi thôi."

"Hừ." Phó Kỳ Huyền nghe nàng vừa nói như vậy, không khỏi hừ lạnh một tiếng: "Tổ mẫu tự mình nói, làm sao có thể giả bộ?"

Hắn đang muốn mở miệng quát tháo, ra vẻ trường bối, Phó Minh Hoa lại nhíu nhíu mày: "Chẳng lẽ, tổ mẫu tức giận là vì chuyện này?"

Thấy vẻ mặt Phó Kỳ Huyền mờ mịt, bộ dạng giống như không biết xảy ra chuyện gì, Phó Minh Hoa mím mím khóe miệng, nhỏ giọng nói: "Mấy ngày trước, tổ mẫu gọi con đến, nói là năm đó phụ thân đã đoạt vị trí Thế tử của đại bá, nói là..." Nàng nói còn chưa dứt lời, Phó Kỳ Huyền đang không kiên nhẫn vừa nghe xong lời này, trong mắt liền giống như muốn phun ra lửa, lớn tiếng thét lên: "Nói bậy nói bạ!"

Phó Kỳ Huyền vươn tay hất một cái, Văn Phòng Tứ Bảo đặt trên bàn rơi xuống đất: "Lời như vậy ngươi cũng dám mở miệng nói bậy, có thể thấy được lúc trước nương ngươi quả nhiên không có dạy dỗ tốt!"

Trước/134Sau

Theo Dõi Bình Luận