Saved Font

Trước/728Sau

Van's Force: Phế Tích Thế Giới Các Thần

Chương 285: Deln

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
– Turan!

Có tiếng gọi. Turan nhận ra đó là giọng của Kull. Cậu ta sau đấy thoắt di chuyển rời khỏi vị trí đối đầu với mấy tên yêu tinh kia mà đến đỡ lấy nó.

– Cậu không ổn lắm… Hay là chúng ta tạm lui trước…?

– Giờ lại muốn rút lui rồi?

Turan dò hỏi, không được hài lòng với thái độ của Kull.

– Ý tôi không phải vậy. – Kull thốt – Chỉ là tình trạng hiện giờ của cậu… Với cả đám yêu tinh kia, không đơn giản.

Turan dĩ nhiên biết rõ điều đó. Nhưng nó không thể lùi bước. Tính mạng của Tiffia ngay bây giờ đang bị đe dọa, và bất kì lúc nào cũng có thể bị tước đi.

“Chắc chắn phải có cách nào đấy!”

– Xét tình hình hiện tại, ngươi có hai sự lựa chọn.

Mèo Jorz ở bên cạnh cất tiếng.

– Một là, ngươi lê lết cái thân xác tàn tạ này tới, rồi cầu xin, đánh đập, đe dọa hay bằng cách kì diệu nào đấy thuyết phục được đám yêu tinh ngừng buổi hiến tế lại. Khả năng thành công của lựa chọn này là bằng không. Mà buổi hiến tế vốn đã đánh thức Deln rồi, ngươi hẳn đã cảm nhận đầy đủ cái khí thế ấy.

– Còn lựa chọn thứ hai?

Người hốt hoảng hỏi là Kull. Cậu ta so với Turan càng thêm vội vã.

– Thứ hai, ngươi có thể chờ đến khi Deln xuất hiện. Lên tiếng thuyết phục hắn ta ngừng buổi hiến tế. Đổi lại cần phải làm gì, ngươi tự ý thức được. Khả năng thành công của lựa chọn này là gần như bằng không. Với tình trạng hiện giờ của ngươi, láo nháo không khiến hắn nổi giận thổi bay đã là may mắn lắm rồi.

– Như thế…

Kull khó nói nên lời. Đây rõ ràng là không khác gì với không có cách nào giải quyết tình thế khó khăn hiện tại.

– Tuy nhiên, – mèo Jorz lên giọng – ta còn có thể cho ngươi lựa chọn thứ ba.

Im lặng. Không ai nói gì, kể cả mèo Jorz. Ông ta đang chờ đợi phản hồi từ Turan.

– Không cần. – Turan đáp – Tôi biết ông muốn gì. Chuyện đó là không thể nào.

– Đừng ngu ngốc và cố chấp như vậy. – mèo Jorz vội nói – Ta cảm nhận được từ ngươi sự kiên quyết phải cứu được yêu tinh kia. Ngươi đây là đang tự chôn cả tổ đội của mình. Mà đó là vẫn còn tốt cho ba người các ngươi, có thể tái sinh một cách nguyên vẹn… Chỉ tiếc cho cô yêu tinh còn xanh mơn mởn ấy…

Con mèo cất một tiếng thở dài vẻ tiếc nuối, lại như thất vọng về Turan. Ông ta có lẽ cũng biết được rằng khó mà thuyết phục được Turan nếu nó chưa đến đường cùng.

– Vẫn còn chưa nói trước được.

Turan đáp, cười nhếch mép, trông lại thành khổ sở cực kì. Rồi nó nắm chặt thanh trượng Thanh Tâm trong tay rồi cắm sâu xuống đất, đứng nghiêm ngay ngắn, lại đưa tay chỉnh đốn quần áo xộc xệch của mình một chút, xong mới cất tiếng:

– Chưa có ai từng đặt chân nơi ấy.

Kẹp giữa hai ngón tay Turan lúc này là một nhánh cỏ lau màu xám bạc, từ từ được nâng lên, dựng thẳng ở trước mặt. Vô vàn những đốm sáng trắng li ti dần tuôn ra.

– Hững hờ như một giấc mộng tan.

Turan nén một cơn buồn ho, nói tiếp, kéo ngọn cỏ một đường dài từ trên xuống tới ngực mình.

– Chốn hoang tàn.

Bàn tay còn lại được đặt lên đầu ngọn cỏ lau, nó sau đó nhẹ nhàng nhấn một cái, đầu ngọn cỏ liền nổ tung thành vô số những sợi chỉ phát sáng màu bạc bay đi.

– Cất bước đi rồi sẽ đến.

Cùng với lời ấy, những sợi chỉ kia như hấp dẫn lẫn nhau, cuốn lấy rồi di chuyển thành vòng, tạo ra một cơn lốc xoáy bạc ở cách Turan chừng ba mét.

– Ngươi- Ngươi điên rồi!

Mèo Jorz gắt lên, vẻ vừa hốt hoảng, lại giống giận dữ khó mà kiềm chế được.

Turan mặc kệ, cũng chẳng muốn quan tâm. Đôi mắt của nó giờ đây chỉ tập trung nhìn chằm chằm vào trong cơn lốc xoáy màu bạc đang hút lấy hút để từng chút một nguyên khí còn sót lại trong thân xác đáng thương này.

Rồi khung cảnh trước mặt Turan nhòe đi, nó theo đó cũng cảm thấy cả người lâng lâng, trôi nổi bồng bềnh. Đó là một cảm giác vừa thân quen, cũng là lạ lẫm. Đến cuối cùng, mọi thứ tối sầm đi, trở thành độc một màu đen đặc.

Turan mở mắt. Nó biết rõ mắt mình đang mở, lại chẳng thể thấy được gì. Tay nó cố với, người thử co lại, chân đạp, cổ xoay. Tất cả đều rõ ràng, nhưng quanh nó vẫn là tối đen, cả cơ thể của nó cũng là không thể nhìn thấy.

Chợt, một cơn ngứa ngáy dấy lên trong cuống họng vô cùng khó chịu khiến Turan không nhịn được ho sặc sụa. Nó ho rất nhiều, chẳng biết mất bao lâu mới hết, nhưng đến khi cơn ho kết thúc thì khung cảnh trước mặt nó từ màu đen giờ đang dần thay đổi.

– Ngu dốt.

Tai Turan nghe một âm thanh êm dịu, nhưng cũng chứa đầy sự giận dữ. Nó uể oải quay đầu sang, gương mặt theo đó từ từ hiện lên sự vui mừng.

Nó đã thành công. Thân hình nhỏ nhắn này, mái tóc bạc này, dáng đứng đầy kiêu ngạo này, và cả cái tát tay không chút nhân nhượng vừa đánh bay nó đi nữa.

Chính là thần Fyratr.

Turan bị tát văng vào một thân cây, lồm cồm bò dậy. Nó đau đến chết đi sống lại, nhưng suy cho cùng là vẫn còn sống. Có lẽ thần Fyratr sau khi đến đã làm ra hành động nào đấy cứu mạng nó.

“Cái tát này… Đáng!”

– Chị ta bảo ngươi không nên kiếm chuyện với Deln, ngươi xem là lời thừa?!

Thần Fyratr không chút nào quan tâm tới mọi chuyện đang diễn ra mà chỉ chăm chăm vào Turan. Cô ta thật sự giận dữ, chừng như muốn ăn tươi nuốt sống nó ngay lập tức. Cánh tay của cô ta lúc này cũng đã giơ lên rồi, chỉ còn chờ vung tới hay bất kì động tác huyền diệu nào đấy là có thể trừng phạt nó vô số lần.

– Ngươi vậy mà cũng đến.

Là mèo Jorz. Ông ta lao đến chắn cho Turan.

– Ông tránh ra. – thần Fyratr gắt.

– Đồ hồ đồ. – mèo Jorz không chịu phép, gắt lại – Ngươi không xem ta ra gì à?

– Chó má nhà ông cút ra!

Cùng với câu chửi ấy, thần Fyratr vung tay đánh văng con mèo mập đi. Ông ta trước lúc bị đánh may là kịp vẽ vời hay kích hoạt gì đấy, giảm đi phần lớn lực sát thương nên không có bị đập trúng một thân cây nào đó như Turan.

Thở hắt một hơi, thần Fyratr bước tiếp về trước. Cô ta không đưa tay lên nữa mà gằn giọng:

– Ta tha cho ngươi một mạng… Chị ta không tính toán với ngươi… Ngươi lại chạy đến đây mưu tính lật đổ chị ta?

Turan ngớ người ra một lúc. Nó không hiểu thần Fyratr đang nói về điều gì, nhưng nó biết không thể để cô ta hiểu lầm được, vội bảo:

– Tôi không có-

– Ngụy biện!

Thần Fyratr gầm lên. Âm thanh phát ra gây ra sự chấn động to lớn cùng với gió nổi như giông bão đến khiến cho cả tiếng gầm của cả những con quái vật to lớn nhất cũng trở nên yếu đuối.

Turan nhăn mặt, chỉ kịp đưa tay lên bịt tai lại. Nhưng tác động của tiếng gầm đó rõ ràng không thể bị chặn đơn giản như vậy. Và cứ thế, ý thức của nó mờ dần đi.

– Không được!

Turan hét lên, cố gắng một cách vô vọng để bản thân tỉnh táo lại. Tuy nhiên, tiếng hét đó chỉ là âm thanh trong tưởng tưởng của nó, vì cổ họng nó giờ đã chẳng còn sức thốt nên lời nữa rồi.

Vẫn còn may, ý thức của Turan sau cùng cũng không có biến mất đi. Nó chẳng biết bao lâu trôi qua, nhưng giờ đã lại có thể nhìn thấy và nghe được một cách rõ ràng.

Nhưng có lẽ, sẽ tốt hơn nếu Turan ngất đi. Vì như vậy, nó đã không cần phải nhìn thấy cảnh tượng khủng bố đáng nguyền rủa trước mặt mình. Cảnh tượng này, lý ra không nên tồn tại mới đúng.

Cảnh tượng này, quá hoang đường.

Đó là một ngọn núi màu xám đen cao ngất ngưỡng, dường như có thể đâm thủng cả trời xanh. Ở hai bên ngọn núi đó, sải dài ra những thân cây to lớn nối tiếp nhau cùng với những tán lá rậm rạp chắn lấy bất kì cơn gió nào.

Rồi những thân cây ấy, khẽ di chuyển. Chúng di chuyển trong mắt Turan thật nhẹ nhàng, tác động gây ra lại vô cùng khủng khiếp với từng cơn gió mạnh bạo thổi bay đi những thân cây trên mặt đất ở gần nhất, tiếp đó thì làm rơi rụng những tán cây xa hơn, và cắt xé làn da nó đau rát.

Turan đưa mắt nhìn lên. Nó không kiềm được bị thu hút bởi hai đốm sáng trông như hai bó đuốc sáng rực giữa đêm đen ở gần đỉnh ngọn núi. Gần như ngay lập tức, cả người nó mềm nhũn đi, linh hồn như muốn lìa khỏi thân xác đáng thương này mà trốn chạy, hoặc quỳ phục xuống, cúi lạy.

Đây, có lẽ là thần. Không. Đây, mới chính là thần.

Vì khi thần xuất hiện, trời đất biến đổi. Sông phải đổi hướng, cây không thể đứng thẳng chỉ được nằm, và mây trời thì tránh dạt hết sang bên. Không chỉ thế, cả bầu trời vốn dĩ nên đầy nắng trưa nóng nực, giờ lại thành u ám như bị bao phủ bởi màn đêm bất chợt ập tới.

– Là ngươi làm ồn đến sự nghỉ ngơi của ta?

Tai Turan đau nhói, nhưng bất lực trong việc chống đỡ âm thanh kia. Câu nói rất đơn giản, giọng trầm đục, lại có uy lực không khác tiếng gầm của thần Fyratr khi nãy, thậm chí còn có vẻ như khủng bố hơn nhiều.

– Deln.

Thần Fyratr cất tiếng, vẻ e ngại. Cô ta vốn biết trước rằng chính mình sắp phải đối mặt với sự tồn tại như thế nào, nhưng cũng khó mà khống chế được áp lực lên người.

Turan nuốt vội một ngụm khan, lại thấy không đủ, nuốt thêm một ngụm nữa. Cả người nó giờ vô thức run rẩy, mồ hôi lạnh đổ khắp người. Nó chưa từng nghĩ rằng sự tồn tại mà mình phải đối mặt trong chuyến giải cứu lần này lại đáng sợ như vậy.

Thần Syrathr hay cả thần Fyratr, Turan vẫn chưa bao giờ thấy được ở họ mối đe đọa lớn đến thế.

– Kh-khốn-khốn nạn…

Turan đưa tay ôm cả người mình, giọng như rên rỉ. Đây có thật sự là thần, hay là ác quỷ. “Sự tồn tại này, nên tồn tại ư?”

Turan thở gấp, xoa nắn lấy nơi ngực đang chứa đựng trái tim yếu đuối của mình. Miệng nó không ngừng lẩm bẩm “đừng sợ”, lại chỉ thấy lòng càng thêm sợ hãi, nhịp tim đập càng lúc càng nhanh hơn.

Rồi, vì bất lực, Turan hoảng loạn tìm đến chỗ dựa cuối cùng của mình. Nó nhắm nghiền mắt lại, cố tập trung suy nghĩ.

Viên đá. Nó muốn viên đá, hơn tất cả mọi thứ. Ngay lúc này.

Trước/728Sau

Theo Dõi Bình Luận