Triệu Thiên Thành nhìn sang anh Hồ, hơi nhếchmôi, nờ một nụ cười không quá rõ, mang theo chútkhinh thường. Anh ta ngạo nghễ nói: “Động tác củacác anh nhanh thật đấy. Biết tại sao tôi lại bảo anhđến đây không?”Sau khi nhận được điện thoại của Triệu ThiênThành, anh Hồ lập tức chạy đến ngay, dẫn theo bảytám anh em khác. Bởi vì hắn biết người họ Triệu nàyrất giàu có, luôn ra tay hào phóng. Bây giờ anh ta vộivã gọi hắn tới, chắc chắn là có chuyện làm ăn gì rồi.Anh Hồ vẫn thản nhiên. Hắn cười đáp: “Ông chủTriệu tìm anh em chúng tôi có chuyện gì thế? Chibằng nói thằng đi!”“Nhìn thấy tên nhóc đằng kia không?”Triệu Thiên Thành không quay đầu lại. Anh ta chỉvào Tần Hạo đang ngồi chơi game ở phía sau, cáchđó không xa.Lúc này quán net không đông lắm, bên cạnh Tần Hạo cũng chẳng có ai. Nếu Triệu Thiên Thành chỉ rasau như thế thì không còn ai khác ngoài Tần Hạo.Anh Hồ hơi sửng sốt. Hắn gật nhẹ đầu: “Sao thế?”“Bàn chuyện làm ăn đi. Hôm nay các anh làm việccho tôi, tôi bảo gì thì các anh làm đó. Cứ yên tâm làtôi sẽ không bảo các anh làm những chuyện bất lợivới mình đâu. Chỉ cần trừng trị tên nhóc kia một chútthôi. Sau khi thành công, tôi sẽ trà các anh chừngnày!”Triệu Thiên Thành trực tiếp xòe năm ngón tay ra.“Mới năm mươi nghìn tệ mà đã đòi sai bảo cácanh em của tôi rồi. Có phải ông chủ Triệu hơi keo kiệtkhông thế?”, Anh Hồ cười lạnh, sờ mũi. Khi nhìn ngườitrước mặt, trong mắt hắn xuất hiện chút khinhthường!Triệu Thiên Thành nhìn hắn với vẻ cực kỳ khinh bị,thản nhiên đáp: “Sai rồi, là năm trăm nghìn!”Năm trăm nghìn!Chỉ cần dạy dỗhơi cao quá rồi đấy. Anh Hồ và đám đàn em kinhột người thôi, cái giá này cũngngạc nhìn nhau, không dám tin vào tai mình.Đương nhiên họ cũng không ngốc. Đối phương có Hạo cũng chẳng có ai. Nếu Triệu Thiên Thành chỉ rasau như thế thì không còn ai khác ngoài Tần Hạo.Anh Hồ hơi sửng sốt. Hắn gật nhẹ đầu: “Sao thế?”“Bàn chuyện làm ăn đi. Hôm nay các anh làm việccho tôi, tôi bảo gì thì các anh làm đó. Cứ yên tâm làtôi sẽ không bảo các anh làm những chuyện bất lợivới mình đâu. Chỉ cần trừng trị tên nhóc kia một chútthôi. Sau khi thành công, tôi sẽ trà các anh chừngnày!”Triệu Thiên Thành trực tiếp xòe năm ngón tay ra.“Mới năm mươi nghìn tệ mà đã đòi sai bảo cácanh em của tôi rồi. Có phải ông chủ Triệu hơi keo kiệtkhông thế?”, Anh Hồ cười lạnh, sờ mũi. Khi nhìn ngườiiện chút khinhtrước mặt, trong mắt hắn xuấtthường!Triệu Thiên Thành nhìn hắn với vẻ cực kỳ khinh bi,thản nhiên đáp: “Sai rồi, là năm trăm nghìn!”Năm trăm nghìn!Chỉ cần dạy dỗ một người thôi, cái giá này cũnghơi cao quá rồi đấy. Anh Hồ và đám đàn em kinhngạc nhìn nhau, không dám tin vào tai mình.Đương nhiên họ cũng không ngốc. Đối phương có thể bỏ ra năm trăm nghìn đề mời người ra tay đối phóvới người kia, vậy thì cho dù anh ta không đáng giáchừng đấy, ít nhất cũng phải hai trăm nghìn.Những người đang có mặt ở đây đều không khỏihơi tò mò. Rốt cuộc là ai mà có năng lực lớn đến thế,khiến phú ông Triệu Thiên Thành không thể nhịn nồi!“Đồng ý!”Anh Hồ nhếch môi cười, hất mái tóc đỏ, gọi đámanh em: “Đi thôi! Đề xem là thần thánh phương nào!”Lúc này Triệu Thiên Thành bình tĩnh nói: “Bắt anhta rồi dẫn đến trước mặt tôi!”“Anh là ông chủ mà. Anh nói thế nào thì làm thếấy”, anh Hồ cưỡi ha hả rồi khoát tay.Sau khi nói xong, tám người cùng đi về phía TầnHạo.Tần Hạo đã sớm cảm nhận được từng đợt sát khíập tới từ sau lưng. Tuy sát khí này không quá mạnhnhưng thái độ thù địch lại rất rõ ràng. Anh cũngkhông coi đó là việc lớn. Khó khăn lắm mới được yêntĩnh chơi một ván game, những thứ khác chỉ làchuyện vặt!Anh Hồ dẫn một đám người đến, đứng bên cạnh thể bỏ ra năm trăm nghìn đề mời người ra tay đối phóvới người kia, vậy thì cho dù anh ta không đáng giáchừng đấy, ít nhất cũng phải hai trăm nghìn.Những người đang có mặt ở đây đều không khỏihơi tò mò. Rốt cuộc là ai mà có năng lực lớn đến thế,khiến phú ông Triệu Thiên Thành không thể nhịn nồi!“Đồng ý!”Anh Hồ nhếch môi cười, hất mái tóc đỏ, gọi đámanh em: “Đi thôi! Đề xem là thần thánh phương nào!”Lúc này Triệu Thiên Thành bình tĩnh nói: “Bắt anhta rồi dẫn đến trước mặt tôi!”“Anh là ông chủ mà. Anh nói thế nào thì làm thếấy”, anh Hồ cưỡi ha hả rồi khoát tay.Sau khi nói xong, tám người cùng đi về phía TầnHạo.Tần Hạo đã sớm cảm nhận được từng đợt sát khíập tới từ sau lưng. Tuy sát khí này không quá mạnhnhưng thái độ thù địch lại rất rõ ràng. Anh cũngkhông coi đó là việc lớn. Khó khăn lắm mới được yêntĩnh chơi một ván game, những thứ khác chỉ làchuyện vặt!Anh Hồ dẫn một đám người đến, đứng bên cạnh Tần Hạo rồi đập bàn.Vì có nhiều người nên đám anh em của anh Hồdứt khoát bước đến phía trước và bên cạnh Tần Hạo,nhìn khuôn mặt bình tĩnh của anh.Lúc mới đầu, cả đám đều rất ngạo mạn. Dù saohọ cũng là người của Thanh Bang. Từ khi Diệp ThanhTrúc thống nhất thế lực ngầm ở Trung Hải, không aidám khiêu chiến Thanh Bang nữa.Bây giờ chỉ cần nói mình là bảo kê của ThanhBang thì gần như có thể nghênh ngang đi trên đường.Anh Hồ đập bàn một lần, thấy người trước mặtvẫn thờ ơ, không khỏi giận dữ. Hắn giơ tay định tát.Một đàn em của anh Hồ đã nhìn chằm chằm vào.Tần Hạo một lúc lâu. Ban đầu hắn ta chỉ thấy quenmặt, nhưng sau khi nhìn thêm chốc lát, hắn ta bỗngnhớ đến điều gì đó, sắc mặt trờ nên hết sức khó coi.Thấy anh Hồ định tát, đàn em kia sợ đến mức lậptức lao đến, ghì chặt vai anh Hồ.“Anh Hồ, đừng!”Tên kia không nói gì thêm, chỉ kéo anh Hồ sangbên khác. Anh Hồ cảm thấy khó hiểu. Hôm nay tên nhóc nàylên cơn gì thế? Còn dám kéo hắn cơ!“Bì Tam, thằng nhóc mày ngứa da à? Cút ngay,kéo ông đây làm gì thế?”, anh Hồ hất mạnh ra nhưngvẫn không được, không khỏi cau mày.“Anh… Anh ruột à, không động đến người nàyđược đâu. Anh ta làBì Tam sợ đến mức mặt táinhợt như người chết. Hắn ta kéo anh Hồ sang bêncạnh đề giải thích.Anh Hồ hơi mất kiên nhẫn. Hắn cau mày, thờ ớnói: “Không thề động cái gì? Có gì thì cứ phun hết rađi. Mẹ nó chứ, đừng ấp a ấp úng nữa!”Lúc này Tần Hạo vẫn bình tĩnh chơi game, ngay cảngước mắt nhìn họ cũng không thèm làm. Có vẻ anhhoàn toàn không quan tâm đến họ,Bì Tam thận trọng nhìn Tần Hạo rồi ghé đầu lại,nhỏ giọng nói: “Anh ơi, lần này chúng ta xong đời rồi.Anh biết đó là ai không? Nếu em không nhìn nhầm,anh ta là… Đại ca của ông Tứ đấy!”Bì Tam may mắn được thấy Long Tứ và Tân Hạo đivới nhau, cũng có nghe về quan hệ giữa hai người.Đương nhiên anh Hồ sẽ biết rõ hơn, nhưng hắn lại Anh Hồ cảm thấy khó hiểu. Hôm nay tên nhóc nàylên cơn gì thế? Còn dám kéo hắn cơ!“Bì Tam, thằng nhóc mày ngứa da à? Cút ngay,kéo ông đây làm gì thế?”, anh Hồ hất mạnh ra nhưngvẫn không được, không khỏi cau mày.“Anh… Anh ruột à, không động đến người nàyđược đâu. Anh ta làBì Tam sợ đến mức mặt táinhợt như người chết. Hắn ta kéo anh Hồ sang bêncạnh đề giải thích.Anh Hồ hơi mất kiên nhẫn. Hắn cau mày, thờ ởnói: “Không thể động cái gì? Có gì thì cứ phun hết rađi. Mẹ nó chứ, đừng ấp a ấp úng nữa!”Lúc này Tần Hạo vẫn bình tĩnh chơi game, ngay cảngước mắt nhìn họ cũng không thèm làm. Có vẻ anhhoàn toàn không quan tâm đến họ,Bì Tam thận trọng nhìn Tần Hạo rồi ghé đầu lại,nhỏ giọng nói: “Anh ơi, lần này chúng ta xong đời rồi.Anh biết đó là ai không? Nếu em không nhìn nhầm,anh ta là… Đại ca của ông Tứ đấy!”Bì Tam may mắn được thấy Long Tứ và Tân Hạo đivới nhau, cũng có nghe về quan hệ giữa hai người.Đương nhiên anh Hồ sẽ biết rõ hơn, nhưng hắn lại chưa gặp Tần Hạo bao giờ. Sau khi nghe Bì Tam nóixong, anh Hồ sợ chết khiếp.“Mẹ nó, lần này xong đời rồi!”Anh Hồ không lằng nhằng thêm. Hắn cúi đầu vớiTần Hạo, luôn miệng nói: “Thật xin lỗi đại ca. Nhậnnhầm người rồi!”Thấy Tần Hạo không có phản ứng, anh Hồ ngâyngười.Phải làm sao đây?Rốt cuộc vị tổ tiên này có ý gì? Đến cùng là truy.cứu hay không truy cứu?Tốt xấu gì cũng phải nói một câu chứtTần Hạo đang thoải mái chơi game, hơi đâu mà đềý đến mấy tên này.Anh Hồ cứ đứng đấy, không dám đi nhưng không đi cũng chẳng được, vô cùng khó xử.Tốt xấu gì hắn cũng là đại ca của Thanh Bang,không ngỡ lại sợ một người chưa gặp bao giờ đếnthế. Đúng là xui xẻo!“Đi mua cho tôi bao thuốc đi!”Tần Hạo không ngầng đầu lên, động tác vẫn nhanh chóng trôi chảy, tựa như đang nói chuyện vớikhông khí.“Vâng, thưa đại ca!”Anh Hồp tức thờ phào nhẹ nhõm. Hắn chạy đếntrước quầy hàng của quán net, mua hai bao thuốc tốtnhất rồi quay về, đưa cho Tần Hạo.“Đây đại ca. Đề em châm thuốc cho anh!”Anh Hồ nói rồi tự tay mỡ bao thuốc, rút một điếura rồi đưa cho Tần Hạo.Tần Hạo nhận lấy rồi tiện tay cho vào miệng. AnhHồ như đã luyện tập nhuần nhuyễn, lấy cái bật lửatrong túi ra, cung kính châm thuốc cho anh.“Anh tìm tôi có chuyện gì?”Tần Hạo rít một hơi. Lúc này anh vừa chơi xongván game, bèn quay sang nhìn đám người trước mặt,thuận miệng hỏi.Anh Hồ vội lắc đầu: “Không có việc gì, không cóviệc gì hết. Hôm nay khéo thật đấy. Mấy người chúngem ra đây lên mạng, không ngờ lại gặp đại ca nên tớichào! Đây là chuyện nên làm mà!”Anh Hồ nói rồi liếc mắt ra hiệu cho những anh em khác.“Đúng, đúng thế! Đại ca, bọn em không làm phiềnanh chơi nữa. Bọn em té trước đây!”Sau khi nói xong, họ thấy Tân Hạo không có phảnứng gì, bèn rón rén rời đi.“Khoan đất”Tần Hạo bỗng tháo tai nghe ra rồi đứng dậy, nhìnanh Hồ, cưỡi khẽ, trông tinh khiết khác thường. Anhnói với vẻ nghiêm túc: “Có phải có người định gâyphiền phức cho tôi không?”Vừa nãy anh đã sớm nghe thấy lời nói của TriệuThiên Thành rồi.Anh Hồ sợ đến mức nói ngay: “Đại ca, đó chỉ làhiểu nhầm. Nếu bọn em biết là nhắc đến anh, cho dùcó chết bọn em cũng không dám tới!”Đây là lời thật lòng!Trong tồ chức hùng mạnh như Thanh Bang, tuyDiệp Thanh Trúc quản lý nhưng ai cũng biết người lợihại nhất là Long Tứt