Saved Font

Trước/143Sau

Vi Phu Từng Là Long Ngạo Thiên

Chương 42: Nhân Duyên Và Tiền Đồ Của Cô, Ta Lo Hết

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Tần Uyển Uyển chạy như điên ra ngoài hang động. Giản Hành Chi giơ tay lên định tụ kiếm, bỗng thấy hệ thống sáng rực:

【Nhiệm vụ khẩn cấp: Trong một khắc đồng hồ, hỗ trợ Tần Uyển Uyển “mỹ nhân cứu anh hùng”, ngẫu nhiên cứu giúp người đàn ông chỉ số nhan sắc bậc Thiên trở lên gần đó. Điểm tích lũy +50】

【 Cảnh cáo: Tôn trọng quy tắc thiết lập nhân vật, không được bứt phá trình độ trên kỳ Trúc Cơ, không được cướp suất diễn của nữ chính, không được chủ động đánh quái hơn nữ chính, không được mạnh hơn nữ chính! 】

Đọc nhiệm vụ kèm theo một loạt cảnh cáo, Giản Hành Chi sững sờ. Y còn phải phụ trách loại nhiệm vụ này nữa hả?!

Cũng chính lúc này, cây chuỳ của Tiên nhân chưởng hung hăng nện xuống. Giản Hành Chi nghiêng người, gập lưng tránh thoát đòn đánh, quay đầu xông ra ngoài với Tần Uyển Uyển.

Mặc kệ nhiệm vụ gì, có điểm tích lũy là được.

Muốn mỹ nhân cứu anh hùng phải có nguy hiểm trước, y dụ đám Tiên nhân chưởng này ra tạo nguy hiểm.

Vừa nghĩ vậy, Giản Hành Chi càng dốc sức chạy, vọt tới bên cạnh Tần Uyển Uyển gọi: “Cô chạy cái gì, quay lại đánh đi chứ?!”

“Không đánh thứ này được!” Tần Uyển Uyển lắc đầu với Giản Hành Chi: “Tiên nhân chưởng này có vấn đề!”

Trong lúc nói chuyện, hai người nhảy một cái ra khỏi hang động.

Nam Phong đang gọi Bách Tuế Ưu và Tô Chẩm Tuyết cùng ngồi bên ngoài ăn cơm, bỗng ba người nghe thấy tiếng hét từ xa: “Tiên nhân chưởng này bự quá, chạy mau điiii!” .

Sau đó, bọn họ cảm giác mặt đất chấn động ầm ầm. Giản Hành Chi và Tần Uyển Uyển đồng thời lao ra khỏi miệng hang, một đám Tiên nhân chưởng cực khủng giơ vũ khí nối gót theo sau, hò hét xông về phía họ.

Tô Chẩm Tuyết lập tức rút kiếm, nhưng bị Nam Phong bắt lấy: “Tô tiên tử chạy mau!”

Mà Tần Uyển Uyển và Giản Hành Chi chạy càng nhanh hơn.

Trong phút chốc, tại trận chỉ còn lại Bách Tuế Ưu ngây người nhìn đám Tiên nhân chưởng kia giương nanh múa vuốt, dáng vẻ không kịp phản ứng.

Giản Hành Chi nhìn Bách Tuế Ưu, thấy trên đầu hắn ghi một chữ “Thiên” . Y quay đầu túm lấy Tần Uyển Uyển: “Đi cứu người!”

“Tự người không…”

Lời còn chưa dứt, Tần Uyển Uyển đã bị Giản Hành Chi kéo tay ném mạnh. Nàng chỉ cảm thấy trời đất xung quanh quay cuồng, đập một cái “bốp” lên người Bách Tuế Ưu.

Chuỳ gai rít gào quét qua đỉnh đầu. Tần Uyển Uyển bò lên người Bách Tuế Ưu, Bách Tuế Ưu ngơ ngác nhìn Tần Uyển Uyển. Cũng chính lúc đó, Giản Hành Chi xông tới, giơ tay đỡ chuỳ sắt, đồng thời một chân đá vào hai người!

Tần Uyển Uyển và Bách Tuế Ưu kéo người còn lại lăn dưới đất theo bản năng, đụng mạnh vào cây đại thụ.

Lúc này, Giản Hành Chi đã chém bay một con Tiên nhân chưởng, quay đầu nhìn Tần Uyển Uyển đang mặt mày ngỡ ngàng chấn kinh, lộ ra nụ cười thắng lợi.

Giống như tranh công:

Xem đi, thấy ta làm được không?

Tần Uyển Uyển đần mặt nhìn y.

Y là ai? Y đang làm gì? Tại sao y muốn giày vò nàng như thế?

“Tần đạo hữu đi mau.”

Bách Tuế Ưu phản ứng nhanh hơn nàng, kéo nàng dậy: “Long đạo hữu không chống đỡ được bao lâu.”

Dứt lời, Bách Tuế Ưu kéo Tần Uyển Uyển chạy ra ngoài. Giản Hành Chi thấy bọn họ chạy, chém vào một con Tiên nhân chưởng rồi cũng chạy theo.

Bách Tuế Ưu nói không sai, nếu như không sử dụng vài thủ đoạn đặc biệt, bằng tu vi áp chế đến kỳ Trúc Cơ hiện nay vốn không phải đối thủ của đám Tiên nhân chưởng này.

Y cầm kiếm đuổi theo Bách Tuế Ưu và Tần Uyển Uyển, ba người cùng sóng vai chạy băng băng trong rừng. Tiên nhân chưởng phía sau đòi đánh đòi giết. Chưa được một lúc, ba người đã chạy ra khỏi ranh giới của Tiên nhân chưởng. Đám Tiên nhân chưởng này thấy bọn họ chạy khỏi địa bàn của mình, rốt cuộc mới dừng lại.

Ba người mệt mỏi ngồi bệt xuống đất. Tần Uyển Uyển quay đầu nhìn về phía Giản Hành Chi: “Người làm cái gì vậy?”

Giản Hành Chi hất cằm về phía Bách Tuế Ưu: “Không phải cô muốn cứu người sao?”

“Hả?”

Tần Uyển Uyển sững sờ, Bách Tuế Ưu nhìn trời, lộ ra chút ưu thương: “Thì ra có người quan tâm là cảm giác thế này.”

“Hả?”

Tần Uyển Uyển quay đầu nhìn hắn. Bách Tuế Ưu nhận ra ánh mắt của Tần Uyển Uyển, dời mắt xuống người nàng, khuôn mặt khí chất thư sinh hơi ngại nùng: “Đa tạ Tần đạo hữu không màng sinh tử cứu giúp. Trước đây lòng người Quỷ Thành bạc bẽo, đa phần bọn họ sẽ không cứu giúp trong tình huống này. Không ngờ Tần đạo hữu lại quay về…”

Nghe vậy, Tần Uyển Uyển càng thấy bất thường. Nhìn Giản Hành Chi nháy mắt với mình, nàng sực nhận ra.

Đây hẳn là nhiệm vụ của Giản Hành Chi.

Bỗng dưng Tần Uyển Uyển nảy sinh tò mò về đống nhiệm vụ linh ta linh tinh của Giản Hành Chi. Nhưng nhớ Bách Tuế Ưu vẫn đang ở đây, nàng không tiện nhiều lời. Sau một hồi nghỉ ngơi, nàng đứng dậy: “Đi tìm Nam Phong và Tô đạo hữu thôi.”

Nam Phong và nàng có cảm ứng, Tần Uyển Uyển nhanh chóng dẫn nhóm Giản Hành Chi họp mặt Nam Phong. Nhìn thấy Tô Chẩm Tuyết được Nam Phong săn sóc từ xa, Tần Uyển Uyển than thở: “Mỹ nữ thật sung sướng.”

Giản Hành Chi nghe vậy ngẩng đầu, nhìn Tô Chẩm Tuyết ngồi dưới đất được Nam Phong quạt gió, không nói gì.

Tần Uyển Uyển không khỏi ngạc nhiên: “Người không cảm thấy cô ấy xinh đẹp à?”

“Chúng sinh đều xương trắng, có gì đặc biệt.” Giản Hành Chi lạnh nhạt nhìn nàng: “Nghĩ mấy thứ này, chi bằng chăm chỉ tu luyện.”

“Người đừng nói dối.” Tần Uyển Uyển áp sát, nhỏ giọng hỏi: “Không thấy xinh đẹp thật à?”

“Người đẹp hơn cô ta, ta thấy nhiều rồi.” Rốt cuộc Giản Hành Chi trả lời: “Cũng bình thường thôi.”

Tần Uyển Uyển hơi bội phục thẩm mỹ của Giản Hành Chi. Ngay cả Tô Chẩm Tuyết cũng coi là bình thường, vậy mỹ nữ y đã gặp đẹp đến cỡ nào?

Nhưng ngẫm nghĩ, người trên Tiên giới vốn sinh ra đã đẹp, mắt nhìn Giản Hành Chi cao cũng chẳng có gì lạ.

Ví dụ như nguyên thân của nàng vốn là tiên thai, sinh ra hưởng được phúc của mẫu thân, đúng là đẹp đến người khiêm tốn như nàng cũng phải tán thưởng.

Ba người đi tới bên cạnh Tô Chẩm Tuyết. Nam Phong nhìn thấy Tần Uyển Uyển, nhanh chóng đứng dậy: “Chủ nhân.”

Tần Uyển Uyển gật đầu với Nam Phong, sau đó quay đầu thương lượng với mọi người: “Hay là chúng ta hái linh thảo dọc đường, tìm nơi an toàn nghỉ ngơi một lúc rồi bàn bạc sau.”

“Ta không có ý kiến.” Tô Chẩm Tuyết lắc đầu, sắc mặt nàng ta vẫn còn hơi tái, không biết có phải bị Tiên nhân chưởng kia doạ hay không.”

Bách Tuế Ưu mỉm cười: “Ta nghe theo Tần đạo hữu.”

Tần Uyển Uyển đáp lời, quay đầu nhìn Giản Hành Chi và Nam Phong, rồi lại dời mắt đi.

Ý kiến hai người này không quan trọng.

Sau khi thống nhất xong, nhóm người đồng thời đi tới một nơi an toàn, vừa đi vừa hái một ít linh thảo, bắt một ít linh thú.

Đợi đến đêm, rốt cuộc nhóm người cũng tìm được một hang động. Nam Phong tìm củi đốt sinh hoạt, lấy chút thức ăn trong túi Càn Khôn ra, chuẩn bị xong xuôi mới mời mọi người ăn.

Giản Hành Chi nhận thức ăn xong liền ra khỏi hang động. Tần Uyển Uyển thấy Giản Hành Chi đi ra ngoài thì cũng đứng dậy đi theo.

Đến cửa hang, Tần Uyển Uyển thấy Giản Hành Chi ngồi đưa lưng về phía mình, nàng giơ chân đạp một phát. Giản Hành Chi nghiêng đầu né tránh, nâng tay cầm hồ lô rượu ngăn động tác của nàng: “Cô làm gì đấy, đánh lộn à?”

Đương nhiên Tần Uyển Uyển sẽ không đánh nhau với y, nàng hậm hực ngồi xuống bên cạnh, thấp giọng nghiến răng nói: “Hôm nay là lần thứ hai người ném ta, người muốn làm gì?!”

“Cô hỏi tiểu tinh linh ấy.”

Giản Hành Chi ném hạt đậu phộng vào miệng: “Đâu phải ta muốn tham gia náo nhiệt.”

“Không phải đã nói phải bàn bạc rồi sao?”

Tần Uyển Uyển nhíu mày: “Sao người không giữ lời thế?”

“Đó là tình huống khẩn cấp, ta có cách nào đây?” Giản Hành Chi giơ tay, xoè năm ngón, nhích lại gần Tần Uyển Uyển: “Năm mươi điểm tích lũy đấy.”

Tần Uyển Uyển nhìn dáng vẻ ham tiền của Giản Hành Chi, tự nói với mình “người chết vì tiền, chim chết vì mồi”. Nàng phải cảm thông cho tâm tính con người.

Tần Uyển Uyển ngồi bên cạnh Giản Hành Chi bình tĩnh lại. Giản Hành Chi thấy nàng tức giận, bèn dỗ dành: “Cô đừng giận, lần sau ta sẽ bảo cô cứu người, để cô muốn làm gì thì làm cái đó, đảm bảo không ném cô, được chưa?”

“Lỡ như ta không muốn làm thì sao?

Tần Uyển Uyển ngẩng đầu nhìn y, Giản Hành Chi nhún vai: “Vậy ta phải làm nhiệm vụ.”

“Long Ngạo Thiên.” Tần Uyển Uyển nghiến răng: “Sao người ngang ngược vậy?”

“Cô có bản lĩnh thì cũng ngang ngược đi.” Giản Hành Chi uống một hớp rượu, nhìn Tần Uyển Uyển bị nghẹn họng, y bật cười.

“Thấy chưa.” Giản Hành Chi tới gần nàng: “Đây chính là điểm tốt của tu luyện. Con người phải trở thành kẻ mạnh mới có thể lập ra quy tắc. Cô yếu, bị ta ăn hiếp là đáng đời, hiểu không?”

“Còn lâu.” Tần Uyển Uyển trừng y. Động tác uống rượu của y khựng lại, Tần Uyển Uyển nói một cách nghiêm túc: “Kẻ mạnh thật sự lập ra quy tắc là vì bảo vệ kẻ yếu, chỉ có người giả vờ là kẻ mạnh mới lấy việc ức hiếp kẻ yếu làm thú vui.”

Giản Hành Chi không tiếp lời, y cầm hồ lô rượu. Một lát sau, y lẩm bẩm: “Tự an ủi mình.”

Tần Uyển Uyển không muốn thảo luận chuyện không đâu với y, quay đầu nói chuyện đàng hoàng: “Mục đích hôm nay của người là gì?”

“Không có mục đích gì.” Giọng Giản Hành Chi lười nhác: “Tặng mỹ nhân cho cô đấy.”

“Mỹ nhân?”

Tần Uyển Uyển cau mày, Giản Hành Chi nghiêm túc gật đầu, nhìn nàng trêu: “Mỗi ngày ở Thiên Kiếm Tông ngắm nghía, ta tặng cô, chẳng lẽ cô không vui?”

Tần Uyển Uyển không đáp, Nàng suy nghĩ hàm ý câu nói của Giản Hành Chi.

Y tặng nàng?

Nếu như đây là nhiệm vụ của y, vậy nói cách khác Giản Hành Chi không những tìm cơ duyên cho nàng, mà còn phụ trách tìm đàn ông cho nàng?

Đúng là bình thường bên cạnh Đại nữ chính phải vây quanh đủ loại mỹ nam. Nàng… cũng không ngoại lệ?

“Đừng nghĩ nhiều.”

Giản Hành Chi nhìn Tần Uyển Uyển cau mày, vỗ bả vai nàng: “Tu luyện cho tốt, sau này nghe ta, đảm bảo cô được mỹ nam vây quanh, hoa đào đầy đoá, thuận lợi phi thăng. Chỉ cần cô nghe lời, nhân duyên và tiền đồ của cô…” Ngón tay Giản Hành Chi chỉ vào chính mình: “Ta lo hết.”

***

【 Vở kịch nhỏ 】

Về sau ——

Tần Uyển Uyển nhìn nam chính bị đánh văng: “Sao người bảo lo hết nhân duyên và tiền đồ của ta? Đầu nam chính cũng bị người đánh bay rồi, lo cái gì nữa?”

Giản Hành Chi: “Ta nói đúng mà, nhân duyên và tiền đồ của cô TA-LO-HẾT!”

------oOo------

Trước/143Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Đoàn Sủng Thật Thiên Kim Nàng Áo Choàng Lại Rớt