Saved Font

Trước/23Sau

Viên Kẹo Trái Tim

Chương 11. Không Từ Hai Phía

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Đáng nhẽ Thảo nghĩ mình sẽ rất vui vẻ, nếu như bữa cơm không có sự xuất hiện của Khánh.

“Chuỗi cửa hàng cà phê của con dạo này làm ăn khá quá, cô thấy lên báo suốt.”

Mẹ Thảo là một phụ nữ đã ngoài bốn mươi, nhưng bà vẫn giữ được vẻ đẹp thanh lịch và nhẹ nhàng vốn có của một gia đình quyền thế. Bà gắp vào bát của Khánh một chút cá hồi, mỉm cười dịu dàng:

“Con tính kinh doanh như vậy hay làm tại công ty của ba con?”

Gia Khánh cố tỏ ra khiêm tốn, nhưng trong con ngươi thì đã không giấu nổi niềm kiêu hãnh tự hào:

“Kinh doanh cũng chỉ là nghề tay trái thôi, con vẫn muốn có một công việc ổn định cô ạ.”

Bà Thanh Dung gật đầu:

“Con nghĩ như vậy cũng tốt. Công việc ổn định thì gia đình sau này cũng thuận lợi hơn.”

Rồi bà quay sang hỏi con gái:

“Con thấy có đúng không?”

Thảo không trả lời câu hỏi của mẹ mà lại hỏi vu vơ:

“Hôm nay ba với anh không về hả mẹ?”

“Phải rồi, anh và ba con đều có công chuyện gấp…”

Thật ra mà nói, cô cũng chỉ hỏi có lệ mà thôi. Chứ hầu hết mỗi bữa cơm, hoặc là chỉ có mẹ và Thảo, hoặc là chỉ một mình cô. Hiếm hoi lắm mới có được một ngày cả nhà ngồi quây bên mâm cơm cùng nhau, nhưng có lẽ những ngày đó trong năm chỉ đếm được trên đầu ngón tay…

“Hôm nay học ở trường có vui không con?”

Thanh Dung lại hỏi, nghe chừng cũng là một câu hỏi quen thuộc dành cho con gái rượu.

Nghĩ đến Giang, bất chợt khóe môi Thảo cong cong, cô toan định trả lời mẹ thì Khánh đã xen ngang:

“Hôm nay anh thấy trên facebook và các diễn đàn đều tràn ngập ảnh của em và một… phải nói thế nào nhỉ? Một bạn nữ nhưng ngoại hình lại giống con trai?”

Mẹ Thảo kinh ngạc nhìn cô, sau đó lại dò hỏi Khánh:

“Ý con là sao vậy?”

Khánh hắng giọng, sau đó làm bộ làm tịch mà nói:

“Giống như kiểu nữ chẳng ra nữ mà nam chẳng ra nam ý cô.”

Mi tâm Thảo khẽ nhíu, cô dằn mạnh đôi đũa xuống bàn, nhếch miệng đáp trả Khánh:

“Ngoại hình như vậy thì có làm sao? Người ta vẫn là con gái, anh thì hiểu cái gì mà nói?”

“Thảo, sao con lại gắt lên với anh như vậy?”

Bà Thanh Dung không hài lòng với thái độ của con gái, bà quay sang cười áy náy với Khánh

“Đừng để bụng nha con, em nó học cả ngày nên chắc hơi mệt.”

“Mẹ, thực ra…”

Thực ra người mà anh ta đang nhắc đến, người mà anh ta đang dè bỉu, lại chính là người con yêu thương! --- Khóe môi Thảo mấy máy, thế nhưng cô không thể thốt ra lời nào. Bởi vì đã hứa với Giang, sẽ không tiết lộ mối quan hệ của hai người cho ai biết.

“Thực ra em ấy học dưới con một khóa, là bạn của con.”

Rốt cuộc Thảo cũng đành không cam tâm mà nói, trong lòng vô cùng không vui

“Em ấy rất tốt, đối xử với con rất thật lòng…”

“Con quen bạn bao lâu rồi? Sao con đã biết người ta đối xử với con là thật?”

“Em ấy khác những người kia!”

Bữa cơm lại chìm vào sự tĩnh lặng đến ngột ngạt, cuối cùng vẫn là Khánh mở lời, phá vỡ bầu không gian im ắng:

“Dù sao thì anh thấy người đó thực sự không hợp để chơi với em. Sinh viên năm nhất, điều kiện sống không khá giả, thành tích học tập cũng chưa có gì nổi bật… Chỉ là em nên chọn bạn mà chơi.”

Nghe người ta nói vậy về Giang, trong tim Thảo bỗng nhiên lạnh buốt. Sống mũi cay cay, đôi mắt thì khô rát vô cùng, cô nén cơn giận mà cười nhạt:

“Anh điều tra em ấy? Anh thì hiểu cái gì chứ? Anh nói muốn tốt cho em, nhưng chẳng bao giờ anh cho em thứ em cần! Nếu anh đã nói cần chọn bạn mà chơi, thì tốt nhất em cũng nên chọn người mà yêu. Đương nhiên, người đó sẽ chẳng bao giờ là anh.”

Nói rồi cô đứng dậy, lặng lẽ cụp mi mắt

“Hôm nay con hơi mệt, con lên phòng trước.”

Nhìn theo dáng lưng của con gái, mẹ cô có phần khó xử:

“Bình thường chẳng bao giờ nó như vậy. Con đừng để tâm nhé.”

Tuy có phần ngỡ ngàng trước thái độ của Thảo, nhưng sau một vài giây ngẩn người, anh lại lấy lại vẻ lịch sự mà nói với bà Thanh Dung:

“Chơi với bạn tốt thì không sao, chỉ sợ gặp phải mấy người bệnh hoạn…”

“Cái này cô không đồng tình với con rồi.”

Bà Thanh Dung lắc đầu rồi thở dài

“Người ta dù ngoại hình không được đẹp, nhưng chưa chắc lòng dạ đã xấu xa. Nếu Thảo đã chơi được với cô bé kia thì chắc chắn không vấn đề gì. Con đừng nghĩ người ta như vậy.”

“Cô à, thời buổi này tồn tại mấy thứ tình cảm đồng tính luyến ái. Nhìn cô bé đó thực sự con chẳng thấy có chút nào nữ tính cả. Con không mong muốn Thảo lại bị dụ dỗ cô à.”

Bà thở dài, khẽ nhấp một ngụm rượu vang đỏ. Khánh nói không phải không có lý. Cuộc sống bây giờ giới trẻ luôn bị những điều mới lạ kích thích, thế nên cụm từ ‘đồng tính theo phong trào’ mới được báo chí lên án mạnh mẽ. Tuy nhiên chỉ dựa vào ngoại hình mà đánh giá một con người thì cũng chẳng nên, vì thực tế người đồng tính cũng không có gì xấu xa cả, chỉ là họ sống với đúng con người mình mà chưa được xã hội hoàn toàn công nhận mà thôi.

Là một phụ nữ có kinh nghiệm sống phong phú cũng như một doanh nhân thành đạt, bà hoàn toàn có thể hiểu được cái nhìn và nhận thức của thời đại. Dù xã hội giờ đã công bằng hóa, nhưng số người chấp nhận đồng tính luyến ái vẫn cực kỳ ít ỏi. Chính bà cũng không biết mình nên ủng hộ họ, hay là coi như không biết về khái niệm ‘đồng tính’. Bà không đáp lời Khánh, chỉ hi vọng con gái có những lựa chọn tốt nhất cho bản thân.

Giang thả bước tản bộ quanh khu chung cư. Đã hơn mười giờ đêm, sương giăng xuống cùng cái lạnh se se của mùa thu khiến nó khẽ rùng mình. Ngồi xuống một chiếc ghế đá, nó ngửa đầu nhìn bầu trời đêm rộng lớn cùng hàng vạn những chấm sao nhỏ long lanh.

Trong bảy tỷ người trên trái đất này, lướt qua nhau và gặp lại đã rất khó, huống chi việc được Nguyệt Lão se duyên. Thật giống như những ngôi sao xinh đẹp kia, có thể lướt qua nhau, nhưng lại tốt nhất đừng nên chạm vào.

“Giang?”

Giọng người con gái kinh ngạc vang lên, kéo nó ra khỏi dòng suy nghĩ miên man dày đặc

“Sao giờ này cậu vẫn ngồi đây?”

Giang ngước mắt nhìn cô gái trước mặt, nó mỉm cười. Có lẽ mấy ngày qua, đây là lần duy nhất nó ‘tình cờ’ gặp Diễm My. Sau cái ngày Thảo lên lớp nó cùng nghe giảng, Diễm My đã luôn tránh mặt nó. Tuy sống cùng một chung cư, vậy mà mấy ngày nay, đây là lần duy nhất Giang có cơ hội gặp Diễm My.

Cơ hội này khiến nó phải đợi suốt mấy tiếng đồng hồ, ngay trước cửa chung cư.

“Hôm nay cậu về muộn vậy?”

Nó không trả lời câu hỏi của My, mà lặng lẽ đưa mắt nhìn cây đàn guitar sau lưng cô

“Học đàn sao?”

Diễm My tránh ánh mắt của Giang, cô khẽ nói:

“À tớ quên mất không nói với cậu, hồi chiều cô Hoa có gọi cho tớ, bảo là tuần này chuyển lịch học cuối tuần sang tối hôm nay, dặn tớ nhắc luôn cậu. Xin lỗi nhé!”

Đáp lại My lại là một mảng trầm mặc. Giang đứng dậy, nhẹ nhàng đến bên cạnh My. Dù biết rõ My đang cụp mắt né tránh mình, nhưng nó vẫn chủ động lấy chiếc đàn xuống khỏi vai cô, giúp cô cầm lấy.

“Bao giờ thành thạo, cậu chơi một bài cho tớ nghe nhé, được không?”

Trong lòng Giang thừa hiểu, My cố tình không nói cho nó biết về lịch học thay đổi, là vì cô không muốn gặp mặt nó. Nhưng thay vì thắc mắc, thay vì bực bội giận dữ, nó lựa chọn giữ lại nỗi buồn này trong tim.

Nếu một mai nó thực sự mất đi người bạn này, hãy để nó giữ những ký ức đẹp đẽ nhất.

“Cậu đang nghĩ gì vậy Giang?”

My giằng lấy lại cây đàn, lần đầu nhìn nó đầy với đôi mắt ngập ánh nước

“Rốt cuộc cậu muốn gì?”

Trái tim hẫng nhẹ một nhịp đau đớn, Giang cười buồn, nó nhẹ đáp:

“Muốn gì ư? Tại sao chúng ta lại như thế này? Tại sao vậy My?”

“Tại sao à? Cậu còn hỏi nữa à?”

Diễm My cười lớn, nhưng trên khóe mắt đã rơi xuống một giọt lệ

“Vì sao cậu vẫn còn dây dưa với chị ấy? Vì sao cậu không thích người ta mà lại không dứt khoát luôn? Dù thế nào thì hai người cũng đâu thể yêu nhau thực sự, sao cậu lại không hiểu chuyện vậy?”

“My à, tớ đã nói rõ rồi. Trong thời gian này, tớ không thể coi như chẳng quen biết chị ấy được. Dẫu rằng tình cảm chị ấy dành cho tớ là vì viên thuốc kia, thế nhưng…”

Nhìn những giọt nước mắt đầy tức giận của DIễm My, nó không kiềm nén được nỗi xót xa dâng ầng ậc như sóng thủy triều trong lòng mình

“Nhưng tớ không thể bỏ mặc chị ấy một mình.”

Diễm My nấc lên nghẹn ngào, cô tiến lại gần Giang, ôm lấy nó mà thổn thức:

“Vậy còn tớ? Tớ thì sao?”

“Tớ vẫn ở đây mà My…”

“Tình cảm của cậu ở nơi khác rồi, phải không Giang?”

Giang hơi khựng lại, nó nhìn My đầy thắc mắc:

“Tình cảm? Nơi khác?”

“Trái tim cậu…”

My đặt tay lên ngực trái Giang, cô thì thầm

“Đều dành cho chị ấy hết rồi.”

Đều dành cho người kia…

“My!”

Giang nắm lấy bàn tay của cô, kéo cô vào lòng, nhẹ vỗ về lên bờ vai thổn thức

“Đừng nghĩ lung tung nữa. Tớ với chị ấy đều là con gái, không thể được đâu. Hơn nữa, chỉ cần có thuốc giải, mọi chuyện sẽ kết thúc.”

“Cậu nói thật không? Cậu không thích chị ấy chút nào ư?”

Giang không trả lời câu hỏi của My, nó gạt đi những giọt nước mắt lăn dài trên má cô mà mỉm cười:

“Vào nhà thôi, đêm khuya rồi.”

Mặc cho một vài người hiếu kỳ lướt qua, đến mấy anh chàng bảo vệ trẻ tuổi cũng ngó hai người họ mà hóng chuyện, Diễm My vẫn nhất quyết ép Giang nhìn vào mắt mình. Cô ôm lấy đôi má nó, nhìn nó bằng đôi mắt đã nhòa lệ:

“Giang, nếu tớ thích cậu, thích ở bên cạnh cậu, muốn được cậu quan tâm riêng mình tớ… vậy có được không?”

Cơn gió đêm thu khẽ lùa qua mái tóc, đem theo chút hơi lạnh buốt tạc vào trái tim Giang. Nó ngờ nghệch hỏi lại cô:

“Diễm My, cậu đang nói gì thế?”

“Đừng quan tâm một ai nhiều hơn tớ, được không?”

Không đợi Giang trả lời, My đã nói tiếp

“Tớ biết tớ ích kỷ, nhưng tớ không muốn san sẻ cậu với ai.”

“Diễm My…”

Khóe môi Giang mấp máy, nó nhìn cô đầy kinh ngạc. Trên đời này thực sự có chữ Duyên ư? Mới quen nhau chưa đầy ba tháng, tại sao đã dài đằng đẵng như một đời người? Có vui, có buồn, có giận hờn, có ích kỷ… Nếu đây không phải là tình bạn, thì nó đã nghi ngờ hai người đang thực sự yêu nhau.

“Cậu trả lời tớ đi!”

Diễm My gắt lên, lại một lần nữa gương mặt phủ đầy nước mắt.

Giang chạm vào gò má ửng hồng nhưng lạnh buốt của My, nó nhẹ đáp:

“Tớ sẽ vĩnh viễn ở bên cậu, quan tâm cậu, lo lắng cho cậu, chăm sóc cậu… Nhưng với tư cách của một người bạn thân, được không Diễm My?”

Chỉ thấy Diễm My nấc lên nghẹn ngào, cô vùi mặt trong lòng nó khóc nức nở. Cô không đáp lời, nhưng Giang đã siết chặt lấy cô. Nó lẩm bẩm, tựa như với chính mình:

“Không, cậu không được nói không. Nhất định cậu phải đồng ý. Vì như thế tớ mới có thể bên cậu, Diễm My à.”

Nó biết là mình ích kỷ, nó biết mình đang ép cô lựa chọn. Thế nhưng, ngoài làm bạn, Giang không thể cho cô nhiều hơn thứ tình cảm ấy.

Tình yêu nếu không xuất phát từ hai trái tim, thì hãy để nó tự chết ở ngay vạch bắt đầu.

Trước/23Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Hoắc Gia, Phu Nhân Lại Đi Cầu Vượt Bày Sạp