Saved Font

Trước/23Sau

Viên Kẹo Trái Tim

Chương 18. Ai Chờ Ai

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Thảo thức giấc khi một vài ánh nắng ấm áp sớm mai khẽ rọi qua ô cửa sổ, trườn xuống chiếc giường êm ái. Chớp chớp đôi mi vài lần để thích nghi với từng hạt nắng đang vương xuống quanh mình, cô ngồi dậy, nhẹ ngước nhìn xung quanh.

Căn phòng hai mươi năm qua gắn bó, bỗng dưng trở nên xa lạ lạnh lùng…

“Chúc mừng năm mới, con gái yêu!”

Nhận ra không chỉ có một mình trong phòng, cô quay sang nhìn mẹ, bà mặc một bộ đồ lịch sự nhưng khá quyến rũ. Có lẽ cũng mới vừa từ buổi tiệc nào đó trở về.

Đêm giao thừa nào cũng vậy, ngôi nhà này chỉ có một mình cô.

“Mẹ, sao mẹ lại ở đây?”

Rõ ràng không hề muốn hỏi, nhưng cô lại bất giác mà thốt ra. Điều này khiến cho bà Thanh Dung vô cùng kinh ngạc. Bà nựng nựng má con gái:

“Hôm qua con đi chơi giao thừa cùng Khánh, rồi lại ngủ quên mất để anh ý phải đưa về nhà. Sớm nay anh con với bố cũng về nhà rồi đó, con chuẩn bị xuống ăn cơm nhé.”

Vốn tưởng chuyện này quá đỗi bình thường, mẹ Thảo xoay lưng toan rời đi, nhưng cô đã vội vã níu lấy cánh tay bà, hoang mang hỏi:

“Mẹ nói cái gì thế? Sao con lại đi cùng anh Khánh? Sao con chẳng nhớ gì cả vậy?”

Trái lại, bà Thanh Dung lại nhẹ nhàng vuốt tóc cô mà mỉm cười:

“Khánh nói tửu lượng con không tốt, đêm qua vui quá lại đòi uống chút rượu, kết quả say mèm nên người ta phải dìu con về tận nơi đấy.”

Đầu Thảo nặng trĩu, dòng ký ức mơ hồ như sương gió thoáng lướt qua đầu, để lại vô vàn những tù mù mà cô không nhìn thấy lối ra. Cô khẽ day day thái dương, thực sự không nhớ nổi chuyện gì.

“Con yên tâm, Khánh là chàng trai tốt, không có làm gì con đâu.”

Mẹ cô thấy cô có vẻ không vui, thế nên lựa lời chọc cười

“Đằng nào rồi cũng là người nhà. Hay thôi cứ ráng có cháu trước cho mẹ bế?”

Thảo khẽ nhíu mày, không hiểu tại sao trái tim cô lại hụt hẫng đến vậy. Cô lẳng lặng xuống khỏi giường tiến đến trước bàn trang điểm. Nhìn bản thân mình trong gương, Thảo thật sự muốn cười vào con người giả dối của chính mình trong nhiều năm qua. Cô không gấp gáp mà lên tiếng:

“Mẹ, con chưa từng nói con sẽ lấy anh ấy.”

“Thôi được rồi, được rồi. Mới sớm mùng một, đừng nói những chuyện này.”

“Nếu con yêu một người khác không phải Khánh, mẹ sẽ chấp nhận chứ?”

Lần đầu tiên trong đời, cô con gái luôn trầm lặng ít nói lại bỗng dưng thốt ra câu hỏi như vậy với mình, thực sự Thanh Dung có chút bối rối. Sau vài chục giây đắn đo, rốt cuộc bà cũng mỉm cười:

“Là sự lựa chọn của con, mẹ hoàn toàn không cách nào phản đối. Nhưng hãy nghĩ thật kỹ và đi đúng đường.”

Nói rồi, bà cúi xuống hôn lên trán con gái

“Mau mau xuống ăn cơm, trưa rồi. Cả nhà đang đợi con đó.”

Khi Thảo bước xuống dưới lầu, cả nhà đã quây quanh mâm cơm trò chuyện vui vẻ. Điều làm cô không ngờ nhất, đó chính là sự xuất hiện của Khánh. Vừa thấy cô, anh đã đặt ly rượu xuống bàn, hồi hộp tiến lại gần cô và mỉm cười:

“Chúc mừng năm mới.”

Cô đối với Khánh cũng chỉ gật đầu rồi hỏi:

“Nghe nói đêm qua anh đưa em về?”

“Tối qua em hơi quá chén…”

Khánh đáp lời, cố dò xét biểu cảm trên gương mặt Thảo. Viên thuốc kia liệu có tác dụng thật không? Cô đã bình thường trở lại rồi chứ…

“Cho nên anh đành lái ô tô chở em về nhà.”

Thảo khẽ nhíu mày, cô hoàn toàn không nhớ nổi được chuyện gì đã xảy ra. Thế nên cô lựa chọn bỏ qua, đi tới bàn ăn và chào cả nhà.

Hành động của Thảo lại khiến cho Khánh vô cùng sững sỡ, dường như có chút gì đó không quen. Anh lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh cô, thi thoảng gắp cho cô món này món kia. Dù cả nhà ai cũng vui vẻ trò chuyện, nhưng cô vẫn chỉ lẳng lặng chú tâm ăn bữa trưa. Khánh không hiểu vì sao trong lòng có chút bất lực, bỗng nhiên nhớ lại nụ cười tít mắt mà lần đầu tiên cô đối với người khác trong khoảng thời gian vừa rồi.

Anh hiểu khoảng thời gian đó, tính nết Thảo thay đổi rõ rệt cũng chỉ vì viên thuốc trái tim kia. Thế nhưng không hiểu vì sao, anh lại thật mong muốn nhìn thấy ‘cô’ của thời điểm ấy…

“Một lát anh đưa em đi chơi phố Tết nhé?”

Khánh mỉm cười, cố gợi chuyện với Thảo khi nhận ra từ nãy tới giờ cô chưa hề mở miệng

“Mùng một tết năm nào phố xá cũng vắng vẻ, đi chơi thích lắm.”

Ba Thảo là một người đàn ông tuổi tác cũng không còn trẻ, nhưng trông ông vẫn cực kỳ phong độ. Ông gật đầu hướng cô mà nói:

“Đúng rồi, đi cho khuây khỏa đầu óc. Tối qua con lại uống rượu đó.”

Thảo ngước đôi mắt đen chẳng rõ cảm xúc là gì mà nhìn Khánh, cô nhẹ nhàng đáp:

“Em muốn đi một mình, anh ở lại chơi cùng cả nhà nhé.”

Nói rồi không kịp để mọi người phản ứng, cô đã đứng dậy rời khỏi gian phòng ăn. Cúi xuống để xỏ đôi guốc cao gót, chợt phát hiện một đôi giày bệt màu hồng trông chẳng đẹp mắt chút nào được xếp gọn gàng trên giá, Thảo kinh ngạc lấy xuống. Không hiểu vì sao cảm giác quen thuộc bỗng nhiên tràn về, những hình ảnh mờ nhạt chợt thoáng qua trong trí nhớ.

Dáng người gầy gầy của ai đó, đôi bàn tay khẽ nâng chân cô lên, nhẹ nhàng mang chiếc giày bệt cẩn thận vào cho cô. Giọng nói trầm ấm vừa xa lạ nhưng lại quá đỗi thân quen lướt qua trong đầu:

“Đừng mang đi guốc cao…”

Thảo khẽ nhíu mày, cô nhìn đôi giày bệt màu hồng mà vô cùng hoang mang. Rốt cuộc là ai? Tại sao cô lại không nhớ gì cả? ----- Bóng dáng đó, giọng nói đó quá đỗi chân thực, Thảo cố gắng níu giữ những hình ảnh vừa thoảng qua. Thế nhưng càng nghĩ, đầu cô càng đau như búa bổ, tất cả đều nhạt nhòa như phủ đầy sương khói. Cô lại lần nữa day day trán, sau đó có chút lưỡng lự, nhưng vẫn quyết định mang đôi giày bệt màu hồng rẻ tiền rồi rời khỏi căn biệt thự ven hồ Tây.

Khánh nhìn theo bóng Thảo lặng lẽ tản bộ rồi khuất sau dàn cây leo xanh mướt quanh cổng biệt thự, khe khẽ thở dài. Cô đúng là Thảo rồi, đã trở lại với con người trầm lặng và chịu đựng như trước đây. Thế gian này vốn chẳng có gì đáng bận tâm, nụ cười đối với cô vì thế cũng thật xa xỉ. Anh vốn hi vọng khi cô bình thường trở lại, cô sẽ quên đi tất cả ký ức về người kia, và ở lại bên anh. Mọi chuyện đúng là đã diễn ra thật thuận lợi, đúng theo những gì anh mong muốn. Thế nhưng, vì sao anh lại thấy càng lúc khoảng cách giữa anh và cô ngày một tiến xa hơn?

Con người lắm lúc cũng thật khó hiểu nổi lòng mình ---- Khánh thở dài, dựa lưng vào cánh cửa gỗ mà ngước nhìn bầu trời. Nếu viên thuốc kia mang lại cho cô nụ cười mà anh mong muốn, nhưng cô lại thuộc về người ta, liệu anh có thể chịu được không? Đương nhiên là không rồi! Nhưng cô lại là ‘cô’ của trước đây, bình lặng và vĩnh viễn ở đây, nhưng trái tim cô lại không bao giờ thuộc về anh, liệu anh có mong chờ điều đó? Chắc chắn cũng không rồi.

Nếu cô thực sự tìm được hạnh phúc của cuộc đời, liệu anh có sẵn sàng buông tay và để cho vô có được tình yêu của chính mình hay không? Lòng Khánh rối bời, anh thực sự đã không còn rõ nữa…

Bước chân vô tình đưa Thảo dừng lại tại trạm xe bus trước khu biệt thự. Cô đứng lặng lẽ cả chục phút đồng hồ, lưu luyến như muốn chờ đợi một điều gì đó. Chưa từng đi xe bus, nhưng mỗi lúc những chiếc xe màu vàng đỏ ấy lướt qua rồi nhẹ đỗ lại, cô không kiềm lòng được mà đưa mắt tìm kiếm trên từng chiếc xe. Cứ như vậy không biết đã bao nhiêu lượt xe ngang qua, đem theo hi vọng rồi lại khiến cô hụt hẫng, trái tim cũng dần nguội lạnh theo.

“Cô bé, cháu định đi đâu sao?”

Một bà lão ngồi bán bỏng ngô cạnh trạm dừng xe bus liền cất giọng hỏi. Thảo ngạc nhiên quay sang nhìn bà, cô khẽ lắc đầu. Bà lão dường như cũng không quan tâm lắm đến việc có bán được bỏng ngô hay không, chỉ lẩm bẩm bắt chuyện cho vui:

“Thế đừng đứng ở đó, dạo này nạn móc trộm ví tiền tại mấy điểm dừng xe bus gia tăng. Cháu đứng đấy cũng nguy hiểm, xe cộ nó hay dừng đỗ trái phép, nó lao vào cháu thì sao? Đứng lùi vào trong đi cô bé.”

Bấy giờ Thảo mới chú ý, bước chân của mình từ khi nào đã lững lững ra khỏi hẳn vỉa hè mà xuống lòng đường. Thế nhưng lời nhắc nhở của bà lão bỗng nhiên lại khiến những hình ảnh mơ hồ lướt qua. Trong đầu lại vang lên giọng nói, vẫn là thanh âm trầm thấp nhưng lại đầy lo âu:

“… Xuống điểm dừng xe bus là phải lùi ra chỗ khác ngay, ai lại vẫn đứng chềnh ềnh giữa đường như thế…”

Cô chớp chớp hàng mi dày, bước chân vô thức thụt lùi lại phía sau. Thấy cô lùi vào trong vỉa hè an toàn nhưng vẫn đứng ngây ra mà không rời đi, bà lão bán bỏng ngô lại tò mò hỏi:

“Cháu đang đợi ai sao?”

Hình ảnh một ai đó cùng chiếc áo sơ mi đã bạc màu theo năm tháng lại hiện ra trong khoảnh khắc, Thảo vô thức đáp lời bà cụ:

“Dạ, cháu đang đợi.”

“Ồ, cháu đợi ai vậy? Bạn trai hả?”

Cô nhìn bà lão, trong lòng muốn nói gì đó, nhưng chính là rốt cuộc cũng chẳng biết nên nói điều gì. Cô hơi cúi đầu nhìn đôi giày bệt dưới chân, trong lòng dâng lên một cảm giác trống vắng vô cùng.

“Cháu cũng không rõ nữa…”

Là ai? Rốt cuộc cô đang đợi chờ điều gì?

Người đó liệu có phải chỉ ở trong ảo tưởng của cô, hay cũng đang đợi cô ở một nơi nào đó? Là ai trong số bảy tỷ người ấy? Là ai?

Là ai chờ ai?

***

Giang ôm cây đàn guitar, chạy hộc tốc từ thư viện để đến hội trường duyệt xét các tiết mục của câu lạc bộ văn nghệ. Trong lòng không khỏi oán thán, nhưng là vị bị chính cô giáo uy hiếp nên nó mới phải gượng gạo làm theo.

Chuyện đáng lý ra nó cũng chẳng liên quan gì đến cái buổi xét duyệt của câu lạc bộ văn nghệ hôm nay, ấy thế nhưng bà Hoa chính là người trực tiếp viết tên nó roẹt một cái vào mẫu đơn đăng ký tiết mục. Vì cái lý do không lấy gì làm chính đáng:

“Ít người đăng ký quá, mà cô lại là giáo viên quản lý câu lạc bộ, nên cô phải đăng ký thêm mấy cái tiết mục ảo cho có chỉ tiêu.”

Đăng ký tên nó rồi thì thôi không nói làm gì, đằng này đùng một cái, trước giờ biểu diễn có ít phút, bà Hoa mới gọi điện cho Giang bảo đến ngay hội trường. Mới đầu nó còn ngơ ngác chẳng hiểu chuyện gì xảy ra, ấy thế nhưng sau một hồi bị dọa dẫm thần hồn nát thần tín, đầu óc Giang mới hoạt động trở lại, ba chân bốn cẳng vứt thư viện mà ù té đến hội trường.

Người gì mà quá đáng, chẳng thèm thông báo một câu! --- Giang lách người vào trong hội trường, sắc mặt chẳng lấy gì làm tốt đẹp mà đến trước mặt bà Hoa:

“Cô, con đã chuẩn bị gì đâu mà duyệt này duyệt nọ chứ?”

“Thì chỉ gọi là cho có thôi.”

Bà Hoa không thương tiếc mà hỉnh mũi

“Chứ biết thừa con sẽ bị out ngay từ vòng gửi xe rồi.”

“…”

Thế này thì hơi nhẫn tâm rồi đi!

Giang vội vàng lấy cây đàn guitar ở trong túi đựng, sau đó lò dò bước lên sân khấu, ngại ngùng mà cúi chào những người ngồi dưới đang chăm chú dõi theo tiết mục của mình. Thực ra bây giờ đầu óc nó hoàn toàn trống trơn, chẳng biết nên biểu diễn cái gì cho xong rồi chuồn. Đứng đơ như tượng đá mất vài giây, xong đó nó quyết định hát lại bài hát đó.

Bài hát mà nó đã từng hát cho người con gái ấy nghe.

“Một chiều lang thang mình tôi bước âm thầm. Đường về hôm nay đã vắng bóng cha…”

Mà từ khi Giang cất cái giọng hát chẳng mấy ấn tượng của mình, nó cũng không để ý rằng đang có một đôi mắt nhìn mình đầy kinh ngạc xen lẫn những cảm xúc phức tạp không rõ.

Thảo hoàn toàn sững sờ khi giọng hát ấy vang lên, bước chân vừa định rời đi đã khựng lại. Cô quay lưng, mở to đôi mắt không hiểu vì sao đã đong đầy ánh nước về phía người trên sân khấu kia. Rõ ràng là một cô gái, ngoại hình không quá nổi bật, chẳng đáng yêu như những người khác mà phong cách vô cùng lại giống những thanh niên thư sinh… thế nhưng trong lòng cô không hiểu vì điều gì mà lại xốn xang vô cùng.

Tiếng hát này, sao lại thân quen đến thế? Dường như cô đã được nghe ở đâu đó rồi… Trong suốt một tháng qua, kể từ ngày thức dậy từ sau cái đêm giao thừa, không lúc nào là cô không nghĩ về ‘một ai đó’ – một người mà chính mình chẳng biết là ai. Thi thoảng chỉ là một vài hình ảnh vụn vặn lướt qua trong đầu, thế nhưng cứ luẩn quẩn mãi trong trái tim cô mà không chịu thoát ra.

Đã không biết bao nhiêu lần cô tự nói với lòng rằng, người đó không có thực, chỉ là do mình ảo tưởng ra. Thế nhưng hôm nay, người con gái đang chậm rãi cất tiếng hát cùng cây đàn guitar trên sân khấu tổng duyệt, lại khiến cô không làm chủ được cảm xúc. Trái tim khẽ nện từng đợt gấp gáp trong lồng ngực, cảm giác trống vắng bấy lâu dường như bị đẩy xa, từng giọt nước mắt vô thức khẽ lăn xuống gò má…

“Thảo, em sao thế?”

Giọng nói hốt hoảng của người bên cạnh không làm cô dứt ra được người con gái kia. Cô lẩm bẩm hỏi:

“Người kia là ai?”

Gia Khánh bất lực nhìn những giọt lệ lăn dài trên má cô. Anh ngước nhìn người trên sân khấu, rốt cuộc không biết liệu cô có nhận ra nó hay không. Thế nhưng anh vẫn đáp:

“Trịnh Nhật Giang.”

Hôm nay nếu không vì mấy cô bạn gái của Thảo cứ nằng nặc đòi cô đến xem họ tổng duyệt cho bằng được, thì có lẽ chắc Khánh cũng đã không ở đây. Thật không ngờ người suốt một tháng qua cố gắng không xuất hiện trước mắt anh và cô, nhưng lại bị Thảo nhận ra trước. Anh nhìn Thảo, nhìn thấy những thổn thức khó hiểu trong đôi mắt ngập tràn nước, trái tim anh như phủ một lớp băng lạnh, đau buốt như bị dìm suốt đáy vực sâu.

“Em… nhận ra người đó sao?”

Khánh biết là dù không nên, nhưng anh vẫn không kiềm lòng được mà hỏi cô.

Thảo lắc đầu, nhưng rồi lại nghi hoặc:

“Nhận ra? Em từng quen biết người đó?”

Khánh không đáp lời, anh mỉm cười đau đớn. Rõ ràng cô đã thực sự quên người kia, nhưng trái tim cô vẫn còn đong đầy cảm xúc về người đó…

Thật sự, anh đã không còn biết là do viên kẹo kia khiến cho Thảo yêu Giang như lời của Diễm My nói, hay trái tim cô đã thực lòng dành cho nó rồi? Suốt một tháng qua, cô ở đây, nhưng lại chẳng phải là ‘cô’. Cô ở bên anh, nhưng  lại chẳng hề cười nói. Cô đi bên anh, nhưng lòng người lại xa nhau vạn trùng.

Mệt mỏi níu kéo người bên cạnh, rốt cuộc người thà ngã đau, người thà làm tổn thương chính mình, nhưng vẫn không hề nắm lấy bàn tay ta.

“Rốt cuộc ai mới thực sự là ai?”

Bỗng nhiên Thảo nhìn Khánh mà bật khóc, giọng cô nghẹn lại mà cũng đầy bi thương

“Là chờ ai, hay ai chờ?”

Câu nói tưởng chừng như vô nghĩa ấy lại như giáng cho Khánh một đòn thật đau. Anh thẫn thờ nhìn cô, cổ họng nghẹn đắng không thể nói được gì.

Nếu ai đó mà em chờ không phải là anh, nếu ở bên anh mà em đau đớn nhọc lòng như vậy… Ai chờ ai? Rốt cuộc anh cũng đã rõ…

Trước/23Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Bất Bại Kiếm Thần