Saved Font

Trước/394Sau

Vinh Hoa Phú Quý - Phủ Thiên

Chương 215: Liên Tiếp Giải Quyết (1)

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Edited by Bà Còm in truyenwiki1.com

Converted by Leo Sing in Wikidich

Oe -- --

Nghe tiếng khóc thét, Trần Thiện Chiêu theo phản xạ tức khắc bịt kín tai. Thấy nhũ mẫu cuống quít ôm nhi tử bảo bối của mình ra ngoài nhưng dỗ mãi vẫn không nghe tiếng khóc ngừng lại, anh chàng đau khổ nói với Chương Hàm đang nằm lệch trên giường cười chọc quê: "Thật giống như gặp quỷ! Cứ mỗi lần ta không tiến vào thì thằng bé đều an tĩnh vô cùng, chỉ cần ta vừa ló vô là nhóc con lập tức hả họng gào lên. Rõ ràng là có ý định muốn chơi tay đôi với cha nó phải không?"

"Ai bảo người làm cha này lần trước thấy bé tiểu ướt bèn sợ tới mức ném thẳng cho nhũ mẫu?" Chương Hàm vừa tức giận vừa buồn cười nhìn Trần Thiện Chiêu, thấy anh chàng lập tức ngượng ngùng, ánh mắt nàng bèn hướng về phía rèm cửa. Nghe ông tướng con vẫn khóc không ngừng, nàng cao giọng kêu: "Ôm Thần Húc vào đây để ta xem nào!"

Bên ngoài nhũ mẫu kiểm tra tã đứa bé, sau đó lại thử cho bú nhưng ông tướng con rõ ràng mềm cứng không ăn, chỉ biết gào thét không ngừng. Vì thế nghe Chương Hàm kêu, nhũ mẫu lập tức như được đại xá ôm đứa bé vào phòng, ngượng ngùng giao qua tay Chương Hàm. Chương Hàm tiếp nhận bé con xong liền nhẹ nhàng áp má mình trên trán bé con trong khi dịu dàng vuốt ve mái tóc thưa thớt của bé, sau đó bèn ôm bé con xuống đất đi tới đi lui, trong miệng còn ngâm nga bài dân ca nhũ mẫu chưa từng nghe bao giờ. Thực mau, ông tướng con vốn khóc không ngừng rốt cuộc dừng tiếng gào.

Thấy vậy, Trần Thiện Chiêu tức khắc nghiêm mặt nói với nhũ mẫu: "Hóa ra còn phải để Thế tử phi dỗ đứa bé, ngươi không làm được à?"

Chương Hàm quay đầu, thấy nhũ mẫu mặt mày đỏ bừng muốn thỉnh tội, nàng cười gạt đi: "Đây đâu phải lỗi của Nhạc ma ma. Có đứa bé an tĩnh, có đứa bé ầm ĩ, còn phần Thần Húc nhà chúng ta rõ ràng biết chọn người, cứ vừa thấy phụ thân là khóc không ngừng nghỉ. Lúc nãy Tứ đệ và Tứ đệ muội tới thăm, thằng bé thật ra rất an phận. Nhạc ma ma hãy tận tâm tận lực chăm sóc bé là được, ngẫu nhiên gào khóc vài tiếng cũng là chuyện thường mà thôi. Vừa rồi là ta không đành lòng nghe bé khóc nên mới kêu ngươi ôm bé vào đây, không phải có ý bảo ngươi không biết cách dỗ."

Lúc này nhũ mẫu Nhạc ma ma mới như trút được gánh nặng, tiếp nhận đứa bé rồi hành lễ, nhịn không được nhận xét: "Nhìn bộ dáng Thế tử phi giống như đã từng chăm sóc hài nhi, nô tỳ thật sự không bằng."

"Chỉ là từ nhỏ trưởng tỷ thay mẫu, chăm sóc tiểu đệ đến khi ba tuổi. Lúc đó ta cũng đâu lớn hơn bao nhiêu, thật ra chỉ là chơi đùa với tiểu đệ mà thôi. Khi đó thường dùng xe gỗ Đại ca làm để đẩy hắn đi khắp nơi trong thôn, đâu thật sự biết chăm sóc gì?" Chương Hàm hơi mỉm cười, nhớ tới thuở bần hàn mà hạnh phúc, trên mặt lộ ra tia sáng dịu dàng. Trần Thiện Chiêu nhìn vẻ mặt của nàng, sớm đã quên vừa mới bị thê tử răn dạy vài câu, đưa tay ra hiệu cho Nhạc ma ma ôm bé con ra ngoài. Sau đó anh chàng bèn đứng dậy, đột nhiên choàng lấy vai Chương Hàm từ phía sau.

"Chờ mai này có cơ hội, ta nhất định đưa nàng về cố hương thăm lại cảnh xưa."

"Ở bên ngoài thì luôn tưởng niệm, nhưng khi trở về nhiều lúc lại thất vọng. Con người chính là như vậy, bất luận hiện giờ có phú quý cỡ nào thì luôn cho rằng quá khứ là tốt nhất. Thật ra chuyện quá khứ đã sớm qua đi, cho dù trở về cũng không thể nào tìm lại được loại cảm giác năm xưa." Chương Hàm ngả người ra phía sau dán sát vào ngực phu quân rồi thấp giọng nói: "Giống như chuyện của em và Kỳ nhi, khi xưa cả hai đều sống trong Trương gia ở địa vị xấu hổ nhất, em lén lút mang theo thức ăn cho muội ấy, ngẫu nhiên dạy muội ấy vài chữ. Em tâm sự với muội ấy về người thân, nói đến mơ ước lớn nhất của em là được trở về nhà đoàn tụ cùng thân nhân; còn Kỳ nhi thì lại tâm sự với em bị ấn tượng quá sâu về cuộc sống khổ nhục của thân mẫu, chỉ hy vọng có thể mau trưởng thành để không còn phải xem sắc mặt phụ thân và đích mẫu mà sống. . . Hiện giờ nghĩ lại thời gian đấy, thật sự giống như đã cách một thế hệ."

Trong phòng không có người khác, chỉ có hai phu thê tựa sát vào nhau. Trần Thiện Chiêu nghe thê tử tỉ tê, thật lâu sau mới nhẹ nhàng nói: "Không phải giống như cách một thế hệ mà chỉ là một cơn ác mộng, hiện giờ tỉnh mộng đương nhiên tất cả đều tốt đẹp."

Chương Hàm không khỏi mỉm cười: "Nếu trước đó là ác mộng, nếu lỡ hiện giờ cũng chỉ là một hồi mộng đẹp thì sao? Sau khi tỉnh mộng, chẳng phải em lại giãy giụa mà sống?"

"Mộng đẹp của chúng ta dĩ nhiên có thể kéo dài vĩnh viễn!" Cánh tay Trần Thiện Chiêu dịch xuống một chút, từ phía sau ôm chặt vòng eo Chương Hàm. Mới sinh đứa bé nên vòng eo tuy không nhỏ xíu như trước kia, nhưng tay đặt trên eo lại có thể cảm giác được sự mềm mại vô cùng. Nghĩ đến Chương Hàm hoài thai gần mười tháng, hiện giờ lại ở cữ gần một tháng, trăm cay ngàn đắng mới sinh hạ nhi tử này, Trần Thiện Chiêu không khỏi ghé đầu lên vai nàng, chém đinh chặt sắt nói ra câu bảo đảm, sau đó lại nhấn mạnh: "Hơn nữa, tương lai chúng ta còn có Hi nhi, Thần Húc của chúng ta ở đây, nếu là mộng thì nàng chắc chắn sẽ không tỉnh lại!"

"Thật đúng là biết nói ngọt dỗ người. . ." Chương Hàm mắng yêu một câu, tạm dừng một lát rồi nhẹ giọng nói tiếp: "Tuy nhiên, em lại rất thích nghe lời ngon tiếng ngọt của chàng."

Trần Thiện Chiêu tức khắc hoan hỉ, thầm hí hửng thê tử sinh bé con xong thì da mặt rốt cuộc không mỏng như xưa. Vì thế anh chàng lập tức buông lỏng tay, xoay Chương Hàm đối diện với mình, lúc này mới nắm chặt tay nàng cười tủm tỉm nói: "Nếu nàng thích, vậy còn lại mấy ngày của một tháng ở cữ ta sẽ nói cho nàng nghe đủ. Nàng biết không, ngày thứ hai sau khi Hoàng gia gia tới thăm, khi Tứ đệ ra cửa mặt mũi có chút bầm dập, ta thắc mắc hỏi hắn ngọn nguồn; kết quả hắn tiện tay nhét cho ta một quyển sách, hậm hực nói hai người họ không dùng được nên tặng cho ta. Nếu bọn họ không cần nữa, sau khi nàng ra cữ chúng ta tham khảo thật kỹ càng nhé?"

Chương Hàm sửng sốt xong lập tức hiểu ra, vừa buồn cười tình thú của tiểu phu thê Trần Thiện Duệ và Vương Lăng, vừa giận dữ ông tướng Trần Thiện Chiêu thật sự da mặt dày và lớn mật. Nhưng hôm nay ngay cả nhi tử cũng có, nàng nghiến răng cười như không cười châm chọc: "Tham khảo thì tham khảo, chỉ mong lúc đó Thế tử gia đừng sớm lui binh lặng lẽ là được!"

Trong khi cả hai đang trêu ghẹo lẫn nhau, bên ngoài đột nhiên truyền vào tiếng nói chuyện của nhũ mẫu và người khác, hóa ra lại là Vương Lăng. Chương Hàm vội vàng thu hồi vẻ mặt hài hước xoay người ngồi xuống. Thấy Vương Lăng vừa vào cửa là ánh mắt sắc như dao nhỏ lườm Trần Thiện Chiêu, nàng tức khắc nhớ tới Trần Thiện Chiêu lấy lý do mừng được quý tử nên chẳng thèm đi kho Cổ kim thông tập bao nhiêu ngày qua, đơn giản cáo bệnh ở nhà suốt ngày dính lấy nàng và nhi tử, công việc trong ngoài cần làm đều đẩy hết cho Trần Thiện Duệ. Chương Hàm tức khắc đằng hắng một tiếng.

"Tứ đệ muội rốt cuộc đã được rảnh rỗi?"

"Đúng vậy, từ phân phối trợ cấp của Hoàng Thượng cho các binh sĩ đến chuyện chọn lựa người mới, muội và Quận vương gia bận tới nỗi suýt nữa chân không chạm đất." Vương Lăng nhìn một đôi phu thê buông tay bỏ bê nhiệm vụ, đặc biệt là Trần Thiện Chiêu, nhịn không được khẽ hừ một tiếng: "Hồi bẩm Thế tử gia biết được, qua vài ngày nữa là Đại tẩu ở cữ xong rồi, kế tiếp là lễ đầy tháng. Muốn mời bao nhiêu khách khứa, muốn làm bao nhiêu bàn rượu, khách đến sẽ an bài nơi nào, làm thế nào đáp lễ, mấy việc này phiền toái ngài cho chút chỉ thị được không ạ? Quận vương gia đã nhiều ngày bị muội sai phái đi khắp nơi, oán giận mấy hôm rồi."

Tức nhất chính là, Cố gia xin cha nàng Định Viễn Hầu làm mai, muốn Trần Thiện Chiêu đi sắp xếp. Thế mà Trần Thiện Chiêu đi được hai lần rồi giao thác tất cả cho Trần Thiện Duệ, chính mình thì yên tâm thoải mái tránh ở trong nhà dính lấy thê nhi!

Trần Thiện Chiêu thấy bộ dáng muốn bỏ gánh của Vương Lăng, càng biết thê tử ít nhất phải qua lễ đầy tháng mới có thể giúp đỡ quản gia, anh chàng chỉ có thể không ngại ngùng chắp tay vái một cái, mặt mày bất đắc dĩ nói: "Được được được, ta sẽ tự mình viết thiệp. Đưa thiệp cho các nơi ta cũng tự mình đi. Ta biết dạo này Tứ đệ muội vất vả nhất, tại đây xin cảm tạ vô cùng. Nghĩ đến Tứ đệ muội là nữ tử anh hào khoan hồng độ lượng, nhất định sẽ tha thứ ta lúc trước lười biếng."

Mặc dù khi Vương Lăng mà lên cơn tức thì nói chuyện với Trần Thiện Duệ cũng cáu kỉnh, nhưng Trần Thiện Duệ cùng lắm chỉ làm theo ý nàng rồi cho qua; còn về phần để ý dỗ ngọt thì đương nhiên kém xa Trần Thiện Chiêu. Lúc này thấy vị Thế tử gia hạ mặt mũi hành lễ, cô nàng dĩ nhiên không thể lại trưng ra bộ mặt lạnh, hết ý kiến lắc lắc đầu xong bèn nhún người trả lại một lễ.

"Hiện giờ chỉ dư lại không quá mấy ngày, Đại ca muốn làm gì thì xin mau chóng bắt tay vào, chỗ Đại tẩu để muội bồi trò chuyện."

Hiển nhiên Vương Lăng không chịu để mình tiếp tục dính bên thê nhi, Trần Thiện Chiêu chỉ phải nhận mệnh thở dài một hơi rồi cất bước ra ngoài. Sắp đến trước rèm cửa, anh chàng đột nhiên nhớ ra quay đầu dặn dò: "Hàm nhi, ta nhớ hình như tỷ tỷ kết nghĩa của nàng cũng sắp mãn tang, ta cũng đưa thiệp mời muội ấy nhé. Lần trước Võ Ninh Hầu phu nhân mang muội ấy tới đây, thấy rõ ràng muội ấy cực thích đứa bé."

"Được, vậy mời tỷ ấy tới. Sau đó tỷ ấy nhất định vì hôn kỳ mà không rảnh ra cửa nữa đâu."

Chờ đến khi Trần Thiện Chiêu đi rồi, Vương Lăng ngồi xuống đối diện Chương Hàm, lúc này mới nhận xét một cách hâm mộ: "Từ nhỏ muội không có huynh đệ tỷ muội, tuy nói có mấy biểu muội thân thích, cũng có mấy đường huynh đệ, nhưng khi muội tụ họp với bọn họ lại cảm thấy không lời nào để nói, miễn bàn đến tình cảm thân thiết, ngay cả ngồi bên nhau cũng không thể ngồi lâu. Phụ thân tuy thương muội nhưng trong nhà vẫn cảm thấy quạnh quẽ. Đại tẩu ngoại trừ huynh đệ ruột thịt còn có tình nghĩa thâm hậu với tỷ tỷ kết nghĩa, muội thật hơi ghen tỵ."

"Coi muội nói kìa!"

Đã trải qua một phen mài giũa, giữa Chương Hàm và Vương Lăng đã không còn khách sáo như lúc trước. Nàng cười tủm tỉm nháy mắt với Vương Lăng: "Hiện giờ chúng ta là trục lý ruột thịt, lại từng cộng hưởng hoạn nạn. Ta có thể phó thác tất cả an nguy của mình cho muội, chẳng lẽ không phải càng thân thiết hơn so với tỷ muội ruột thịt? Sau này chờ khi muội có nhi nữ, con cái chúng ta từ nhỏ cùng nhau lớn lên, trong nhà sẽ càng náo nhiệt."

Nghe Chương Hàm nói thế, Vương Lăng tức khắc cảm thấy trái tim ấm áp. Nhưng đối với chuyện sinh hài tử, đáy lòng nàng rốt cuộc vẫn còn tồn đọng bóng ma từ nhỏ vứt đi không được, vì thế trầm mặc một lát rồi nói tránh đi: "Đúng rồi, bên ngoài vừa đưa đến tin tức, Hoàng Thượng thăng Cố Tứ công tử một bậc, lại ban Võ Ninh Hầu phu nhân tấm biển bốn chữ, Cố gia lúc này vinh hiển cực kỳ."

"Vậy sao?" Chương Hàm vội vàng hỏi rõ nội tình, nghe Vương Lăng thuật lại tỉ mỉ mọi chuyện, nàng tức khắc thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười nói: "Phủ chúng ta được ân điển như vậy, trước đó Cố gia coi như gặp vạ lây, Cố Tứ công tử vốn có thực học, Võ Ninh Hầu phu nhân càng nổi danh hiền đức, kỳ này được thăng thưởng khen thưởng như vậy cũng là xứng đáng."

"Đúng thế đúng thế, nhưng Cố gia nhanh chóng định xong hôn sự thật khiến mọi người không thể ngờ được."

Mời ghé nhà bαcοm2 ở ɯattραd để coi tiếp chương này, sẽ được đăng ở đây vào ngày mai.

Trước/394Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Long Thần Chí Tôn