Saved Font

Trước/540Sau

Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai

Chương 235

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Ôn Minh nhìn An Điềm, lại nhìn vào Lý Tư Kỳ đang nằm trên giường bệnh, cuối cùng đi theo An Điềm đến hành lang của bệnh viện.

Hành lang ở phòng bệnh rất đông người qua lại, An Điềm cứ như thế nhìn chằm chằm Ôn Minh, bỗng nhiên cảm giác không hề quen biết người này, một người văn vẻ lịch sự như vậy, luôn có con mắt tinh tường, ngũ quan hài hòa mang phong cách thư sinh, nhìn vào rất đáng tin cậy.

Anh ta bắt đầu theo đuổi Tư Kỳ từ năm nhất đại học! An Điềm cũng đã từng tận mắt chứng kiến Ôn Minh đã yêu thương Tư Kỳ biết nhường nào, ban đầu họ ân ái với nhau ra sao.

Ngay cả An Điềm cũng cảm thấy, Ôn Minh là một người đàn ông hiếm có, nhưng một người đàn ông như vậy sao lại phản bội vợ, đi tìm gái ở ngoài chứ?

An Điềm có chút không hiểu, cô luôn luôn không biết nhìn người.

“Tư Kỳ cô ấy…thế nào rồi?” Ôn Minh tránh né ánh mặt của An Điềm hỏi.

“Vừa nãy khóc cạn nước mắt, bây giờ ngủ rồi.” Giọng nói của An Điềm không hề dịu dàng.

“Khi nào tôi có thể gặp Tư Kỳ?” Ôn Minh ngẩng đầu với dáng vẻ tội nghiệp.

An Điềm lạnh lùng cười: “Cái này phải xem khi nào Tư Kỳ muốn gặp anh.”

“Cô để tôi gặp Tư Kỳ, cô ấy nhất định sẽ tha thứ cho tôi.” Giọng của Ôn Minh như van xin.

“Cái này tôi không thể quyết định được đâu.” An Điềm lạnh lùng, “Nhưng Tư Kỳ lại muốn gặp người phụ nữ kia, anh đưa số điện thoại cô ta cho tôi.”

“Không được! Không thể gặp cô ấy!” Ôn Minh bộ dạng đáng thương lúc nãy nãy lập tức như con mèo bị đạp trúng đuôi, giận dữ nói, “Gặp cô ấy làm gì? Đây là chuyện giữa tôi và Tư Kỳ, không liên quan đến cô ấy.”

An Điềm không thể tin được nhìn Ôn Minh, nghe cái giọng này của anh, Ôn Minh vẫn còn muốn bảo vệ người phụ nữ đó sao? Tư Kỳ đều đã biết gần hết rồi, anh ta vẫn còn mốt vừa xin Tư Kỳ tha thứ, vừa qua lại với người phụ nữ kia sao?

“Là người phụ nữ mà lần trước tôi gặp ở cổng bệnh viện phải không?” An Điềm siết chặt nắm đấm hỏi.

Ôn Minh nhìn An Điềm, cúi đầu không nói gì.

“Vậy là đúng rồi!” Nhớ lại bộ dạng tiều tụy của Lý Tư Kỳ, rồi lại nghĩ đến người phụ nữ lén lút qua lại với Ôn Minh đó, An Điềm tức giận: Cô nhất định sẽ không dễ dàng tha cho đôi nam nữ cặn bã này!

“Ôn Minh, Tư Kỳ nói muốn gặp người phụ nữ đó, thì tôi nhất định sẽ dẫn cậu ấy đi gặp. Nếu bây giờ anh không muốn nói tôi biết, tôi sẽ đến cơ quan của anh hỏi giám đốc các người! Nghe nói cơ quan của anh rất chú trọng nếp sống? Không biết là giám đốc các ngươi nghe xong sẽ có phản ứng gì đây?”

An Điềm nheo mắt, thần sắc quyết đoán đó lâu rồi không thấy còn mang theo sự căm tức: Cô vốn không thích ép ai cả, bốn năm trước, tuy cô không thể khiến Cố Thiên Tuấn yêu mình, nhưng nếu quyết tâm đấu tranh đến mức bên sứt càng bên gãy gọng thì Cố Thiên Tuấn nhất định sẽ phải bị tổn thất, song cuối cùng cô lại chọn cách từ bỏ.

Nhưng bây giờ người chịu tổn thương là người bạn thân của cô Lý Tư Kỳ! Cô tuyệt đối không bỏ qua chuyện này dễ dàng như vậy!

Bốn năm trước, trong túi cô không có một đồng, cô chạy ra từ căn biệt thự của Cố Thiên Tuấn, chính là người bạn tốt Lý Tư Kỳ đã giúp mình phấn chấn lên, giúp đỡ mình, lại còn chăm sóc An An.

Nếu không có Tư Kỳ, cũng sẽ không có mình bây giờ! Nên bất luận Tư Kỳ muốn làm gì, An Điềm cô đều sẽ dốc lòng giúp đỡ!

“Cô...” Ôn Minh bị những lời của An Điềm dọa sợ, bây giờ cơ quan đang cân nhắc thăng chức cho anh ta, nếu như An Điềm lên làm loạn thì anh ta sẽ không còn cơ hội nữa. Anh ta không muốn ly hôn với Lý Tư Kỳ, một là còn có chút tình cảm với Lý Tư Kỳ, hai là nghĩ đến sự nghiệp của mình!

“Tôi gì mà tôi? Có nói không?” An Điềm trừng mắt, bộ dạng hung dữ, bây giờ Tư Kỳ chỉ trông cậy vào bản thân thôi, làm sao cô có thể yếu đuối được!

Ôn Minh nghiến răng tức tối nhìn An Điềm, la lên: “Cô là cái thá gì chứ, đây là chuyện giữa vợ tôi và tôi, cô là người ngoài thì biết cái gì?”

“Ha!” An Điềm lạnh lùng cười, “Khoan hãy nói đến Tư Kỳ đã quyết định ly hôn với anh rồi. Dù không ly hôn với anh đi nữa, thì cô ấy bảo tôi làm gì, tôi sẽ làm như vậy! Nếu Lý Tư Kỳ muốn tôi cho anh một bài học, anh có tin là tôi có thể cho người đến dằn mặt anh một trận không!”

An Điềm nói xong, đưa nắm đấm ra tiếp tục trừng mắt lên.

An Điềm chỉ dọa vậy thôi, tiếc rằng Ôn Minh quá nhát gan, bị An Điềm dọa phát sợ, anh ta lùi một bước, gân cổ lên nói, “Cô…cô dám?”

“Sao tôi lại không dám?” An Điềm hất mũi lên, “Trên tôi có người rất ghê gớm, gọi đại một ai đó ra cũng đủ cho anh biết tay rồi!”

Ôn Minh lại bị hăm dọa, nhưng vẫn cứng miệng: “Ai chứ, ai? Thì cô cứ gọi đại thử một ai đi xem có ra trò trống gì không!”

“Tôi...” An Điềm đảo mắt, thôi xong rồi, chém gió dữ quá rồi, bây giờ tìm đâu ra cái tên hăm dọa Ôn Minh đây!

“Anh xem tôi có đủ tư cách không?”

An Điềm đang cau mày cân nhắc có nên lấy tên của Tô Thanh Dương hoặc Lâm Hiểu Hiểu ra không thì một giọng nói quyến rũ chợt vang lên.

An Điềm và Ôn Minh sững sờ, hướng mắt về phía giọng nói đó, rồi cùng lúc ngẩn người.

“Cố Cố Cố... Cố Thiên Tuấn!” An Điềm nhìn đôi tay đang run rẩy, chỉ về phía Cố Thiên Tuấn từ trên trời rơi xuống, nhất thời quên mất suy nghĩ.

“Cố Cố Cố... Cố Thiên Tuấn!” Ôn Minh cũng run rẩy đôi tay, chỉ vào Cố Thiên Tuấn, anh ta sững sờ một lúc mới nhớ ra người ở trước mặt chính là Cố Thiên Tuấn giàu có quyền lực nhất ở thành phố H! Anh ta lại có vinh dự được gặp người giàu nhất, mà còn trong hoàn cảnh này nữa chứ!

“Ê! Làm gì mà bắt chước tôi nói chuyện vậy!” An Điềm nhầm vấn đề quan trọng, cô quay sang, trừng mắt nhìn Ôn Minh.

“Đúng, anh làm gì mà bắt chước An Điềm nói chuyện vậy?” Cố Thiên Tuấn đi đến bên cạnh của An Điềm, đối diện với Ôn Minh, hình như Ôn Minh đang ức hiếp An Điềm vậy.

Biểu cảm của anh rõ ràng là đang nói: An Điềm rất tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng.

“Tôi tôi tôi...” Ôn Minh mễm nhũn chân, trước giờ anh ta không hề biết thế lực của An Điềm lại to lớn như vậy, quen cả người giàu nhất thành phố H, chỉ cần Cố Thiên Tuấn ho nhẹ thôi là anh ta sẽ bị đè bẹp dễ dàng như một con kiến!

An Điềm thấy Ôn Minh sợ rồi, cũng không hỏi tại sao Cố Thiên Tuấn lại xuất hiện ở đây mà trực tiếp tiến về trước, hai tay chống nạnh hỏi: “Đúng, anh ta là bạn của tôi? Có tin là tôi bảo anh ta cho anh một trận không!”

Ôn Minh run rẩy nhìn An Điềm rồi lại nhìn Cố Thiên Tuấn ở phía sau An Điềm

Cố Thiên Tuấn nghiêm nghị tiến về trước một bước, còn làm động tác vén tay áo lên, giống như là đang nói: Chỉ cần An Điềm hạ lệnh là anh sẽ ra tay ngay!

Ôn Minh run cầm cập, lại quay sang nhìn về phía cách đó không xa, những vệ sĩ đồ đen đi theo Cố Thiên Tuấn, họ cũng đi theo Cố Thiên Tuấn làm động tác vén tay áo.

“Thụp” một tiếng, Ôn Minh sợ hãi quỳ xuống đất, tiếp tục run rẩy: “Tôi nói, tôi sẽ nói hết tất cả.”

Trước/540Sau

Theo Dõi Bình Luận