Saved Font

Trước/540Sau

Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai

Chương 283

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Nghĩ đến đây, Cố Thiên Tuấn không khỏi cảm thấy tội nghiệp Tô Thanh Dương.

Nhưng cho dù thế nào đi nữa, người nào muốn tranh giành với anh cũng đều phải nhận lãnh kết cục này.

Tuy nhiên, sau khi xử lí hết mọi việc rồi, anh sẽ tiến cử nhiều mối làm ăn tốt cho Tô Thị, xem như là để bù đắp cho Tô Thanh Dương.

“Anh cười cái gì?” An Điềm có hơi ngơ ngác, sau đó nhặt quần áo đang bị vứt lung tung dưới đất của Cố Thiên Tuấn lên rồi ném vào người anh, “Mau mặc quần áo vào đi, tôi có việc muốn nói với anh.”

“Ờ.” Cố Thiên Tuấn gật đầu rồi lập tức giở tấm chăn đang đắp lên người ra.

“Á!” An Điềm lập tức bịt mắt lại, “Cố Thiên Tuấn, anh cẩn thận chút được không? Trước khi giở chăn ra thì phải lấy cái gì che chỗ ấy đi, hoặc là phải báo trước cho tôi biết chứ!”

Nụ cười đùa bỡn trên môi Cố Thiên Tuấn càng rõ rệt hơn, anh mặc quần áo vào rồi bước đến trước mặt An Điềm xoa đầu cô: “Được rồi, có thể bỏ tay ra rồi.”

An Điềm có hơi không tin, bèn khẽ cúi đầu, trước tiên nhìn thấy bàn chân của Cố Thiên Tuấn đã mang giày vào rồi, ánh mắt lúc này mới đưa dần lên, nhìn thấy một chiếc quần jeans và một chiếc áo len cao cấp.

An Điềm lúc này mới yên tâm bỏ tay ra.

“Em muốn nói gì với anh?” Cố Thiên Tuấn khoanh tay trước ngực, cúi đầu nhìn An Điềm.

“Chuyện là…” An Điềm bước vài bước sang một bên, cô nhớ lại việc đã xảy ra tối qua, trong lòng đột nhiên thấy nặng nề như bị ngàn cân đè lên ngực.

Nghĩ một lúc lâu, An Điềm mới cúi đầu lí nhí nói: “Về việc… về việc xảy ra tối qua, cứ… cứ cho qua đi nhé. Chúng ta… chúng ta sau này vẫn là người lạ, kiểu người lạ mà gặp nhau không nói chuyện với nhau ấy.”

“Cái gì? Em định không chịu trách nhiệm với anh sao?” Cố Thiên Tuấn giả vờ tỏ vẻ vừa kinh ngạc vừa đau lòng.

“Cố Thiên Tuấn, anh diễn đủ chưa vậy?” An Điềm biết Cố Thiên Tuấn đang chọc mình, nhưng cô không có tâm trạng đùa với anh, từ sáng đến giờ, tâm trạng của cô hệt như một đoàn tàu lượn siêu tốc vậy, cứ lên lên xuống xuống liên tục không ngừng.

Cô đã liên tục tự dặn bản thân phải giữ khoảng cách với Cố Thiên Tuấn, nhưng cuối cùng lại để xảy ra chuyện này.

Nhưng cô không thể phạm tiếp sai lầm nối tiếp sai lầm nữa. Cố Thiên Tuấn bây giờ đã là chồng của Chu Mộng Chỉ, tuy bọn họ có lỗi với cô trước, nhưng An Điềm hoàn toàn không cho rằng việc cô làm tối qua là đúng đắn.

Cô không muốn trả thù, cũng không muốn giành lại Cố Thiên Tuấn, cô chỉ muốn được sống yên ổn thôi.

Chuyện này cứ để trôi qua như thế đi.

Từ nay về sau, cô và Cố Thiên Tuấn sẽ là người lạ.

“An Điềm…” Cố Thiên Tuấn nhận thấy tâm trạng An Điềm có gì đó không ổn, nét mặt dần trở nên nghiêm túc. Có lẽ dạo gần đây khi ở bên An Điềm, anh nhận thấy cô có một chút quan tâm đến mình nên đã quá vui mừng mà quên mất bây giờ còn một việc rất quan trọng phải làm.

Nếu không giải quyết chuyện của Chu Mộng Chỉ và Chu Hán Khanh thì An Điềm sẽ vẫn phải mãi mãi chịu uất ức thế này.

Nghĩ đến đây, Cố Thiên Tuấn bèn hít một hơi thật sâu, trịnh trọng nhìn An Điềm, nét mặt không còn vẻ đùa bỡn nữa mà trở nên trầm lắng, anh im lặng một lát rồi nói: “An Điềm, anh sẽ mau chóng cho em một câu trả lời, mong em có thể đợi anh, mà cho dù em không đợi anh thì anh cũng sẽ giành lại em về bên anh.”

An Điềm há hốc mồm, sau đó cúi đầu. Cô không hiểu Cố Thiên Tuấn đang nói gì, đang muốn làm gì nữa, nhưng cô cũng không muốn hỏi, chỉ muốn Cố Thiên Tuấn mau chóng rời khỏi phòng mình, sau này đừng dây dưa với cô nữa, đó mới là điều quan trọng nhất.

“Đừng nói nữa, anh đi đi.”An Điềm quay về phía cửa sổ, lặng nhìn cây thông dưới ánh nắng, không nói gì nữa.

Cố Thiên Tuấn nhìn sâu vào An Điềm một lúc lâu rồi mới cửa lặng lẽ rời đi.

Nghe tiếng đóng cửa của Cố Thiên Tuấn rồi, An Điềm cuối cùng mới bất lực ngồi xuống giường.

Cố Thiên Tuấn đã bỏ đi, cô đáng lẽ phải vui mừng và nhẹ nhõm mới phải, nhưng sao bây giờ trong ngực lại thấy khó chịu thế này? An Điềm xoa tay lên huyệt thái dương, tự an ủi bản thân, có lẽ là do mình bị cảm rồi.

**

Sau kì nghỉ dưỡng ấy, có rất nhiều chuyện đã xảy ra.

Đầu tiên, công ty Lâm Thị đã mở một cuộc họp báo, nói Lâm Hiểu Hiểu tạm thời cần tịnh dưỡng tại nhà, chưa biết khi nào sẽ quay lại làm việc, trong khoảng thời gian này sẽ không nhận bất kì hoạt động nào.

Còn chuyện An Điềm suýt nữa bị người ta bắt cóc trên con đường vắng, cô không tính toán nữa, cô đã cắt đứt liên lạc với Lâm Hiểu Hiểu, không gọi điện thoại cho nhau.

Còn về Cố Thiên Tuấn, từ sau hôm ấy đến tận bây giờ không hề gặp lại An Điềm, chỉ là đôi khi vào buổi tối, anh có gọi điện thoại cho cô, thời gian gọi điện rất ngắn, thông thường không quá ba phút, nội dung nói chuyện cũng rất đơn giản, chỉ là hỏi thăm An An và An Điềm một chút.

Nhưng An Điềm mỗi khi nghe điện thoại có thể nhận ra, giọng của Cố Thiên Tuấn có vẻ rất mệt mỏi, có lúc anh mệt đến mức nói thẳng với An Điềm rằng mình rất mệt.

Những lúc ấy, An Điềm đều cố tỏ ra không quan tâm, thản nhiên nói: “Anh là nhà đại tư bản, bóc lột xương máu của người lao động, nếu không bắt anh phải mệt mỏi một chút thì đúng là bất công, lát nữa anh bảo vợ của anh chăm sóc cho anh là được rồi.”

Mỗi lần An Điềm nói câu đó xong, Cố Thiên Tuấn chỉ biết im lặng hoặc thở dài bất lực, rõ ràng anh không hề muốn nghe An Điềm nói như vậy.

Nhưng An Điềm lại cảm thấy mình nhất định phải nói như vậy, cô cần phải nhắc nhở Cố Thiên Tuấn, rằng anh là tổng tài tập đoàn Cố Thị, là chồng của Chu Mộng Chỉ, những việc nào không nên làm thì không được làm.

Ngày tháng cứ thế trôi qua.

An Điềm mau chóng được điều về phòng thiết kế của Tô Thị, ở đó cô nhận được sự chào đón nhiệt liệt của các đồng nghiệp, nhất là Khưu Doanh Doanh.

Còn dự án hợp tác của ba công ty Tô Thị, Lâm Thị và Cố Thị cũng theo bước chân của mùa xuân mà khua chiêng gióng trống bắt đầu tiến hành.

Hôm nay là ngày đầu tiên bắt đầu dự án, Tô Thanh Dương và Lâm Kính Trạch sau thi họp vói nhau đã quyết định sẽ dẫn thành viên nhóm thiết kế của hai bên đến gặp gỡ làm quen nhau, sau này lập thành một nhóm chuyên biệt phụ trách dự án.

Và lúc đó thì người đầu tư chính của dự án này là Cố Thiên Tuấn sẽ dành chút thời gian trong quỹ thời gian bận bịu của mình để đến nói vài câu với các nhân viên này.

Trước đó thì người phụ trách dự án này sẽ vẫn là Lâm Kính Trạch và Tô Thanh Dương.

An Điềm tất nhiên không ngoài dự đoán, được chọn vào nhóm này, ngoài cô ra thì còn có vài nhà thiết kế thời trang do Tô Thị trả lương cao mời về và vài nhà thiết kế ở phòng thiết kế trước đây.

Điều khiến An Điềm thấy vui nhất chính là Khưu Doanh Doanh cũng gia nhập vào nhóm này.

An Điềm vui vẻ ngồi bên cạnh Khưu Doanh Doanh, chúc mừng cô bé luôn kiên trì nỗ lực này, tuy cô có người dượng là phó tổng Hồ của Tô Thị, nhưng trước nay không bao giờ kiêu ngạo mà vẫn luôn ngây thơ đáng yêu, An Điềm càng tiếp xúc càng cảm thấy quý.

Nhưng khi nghe lời chúc mừng của An Điềm, Khưu Doanh Doanh lại uể oải nhún vai, nói rất khiêm nhường: “Dù sao trong phòng thiết kế của Tô Thị thì em cũng chỉ làm mấy việc như bưng trà rót nước, bây giờ được chuyển vào nhóm thiết kế đặc biệt này thì đương nhiên cũng vẫn chỉ có thể bưng trà rót nước thôi.”

“Lần này khác chứ.” An Điềm an ủi, “Khi chị bằng tuổi em thì còn chưa đi làm nữa đấy, bây giờ em có cơ hội tiếp xúc với nhiều nhân tài như vậy, sẽ được học hỏi nhiều còn gì.”

Khưu Doanh Doanh vốn là người cởi mở lạc quan, nghe An Điềm nói thế thì lập tức vui lên ngay: “Cũng phải, đợi sau này em trở thành nòng cốt của công ty rồi thì sẽ không phải bưng trà rót nước nữa, bây giờ phải cố gắng học thôi!”

“Ôi trời, đúng là cô bé ngoan mà.” An Điềm lập tức ra dáng người mẹ hiền, không kìm được mà xoa đầu Khưu Doanh Doanh.

“Trời ơi, chị An Điềm, đừng có động vào tóc của em.” Khưu Doanh Doanh giữ tay An Điềm lại, nghiêm túc nói, “Em nghe nói ngoài công ty Tô Thị của chúng ta ra thì còn có người của Lâm Thị và Cố Thị nữa, vậy nên hôm nay em đã trang điểm thật đẹp, nhỡ đâu gặp được anh đẹp trai nào đó thì sẽ giải quyết được việc chung thân đại sự của em rồi.”

Trước/540Sau

Theo Dõi Bình Luận