Saved Font

Trước/540Sau

Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai

Chương 492

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
60492.Lúc này, Lâm Hiểu Hiểu đang dáo dác tìm An Điềm chợt trông thấy chiếc xe của An Điềm đỗ lại bên đường.

Lâm Hiểu Hiểu vội vàng phanh xe lại, bước đến nhìn.

Khi trông thấy đội trưởng vệ sĩ và người vệ sĩ kia đổ gục trong đống máu, Lâm Hiểu Hiểu sợ đến mức thét lên rồi ngã phịch xuống đất, phải mất một lúc lâu mới có thể run rẩy lồm cồm bò dậy.

Cô chống tay lên cửa xe, đầu óc trống rỗng nhìn cảnh tượng đáng sợ trước mắt.

Lúc này, đội trưởng vệ sĩ đang hôn mê chợt từ từ mở mắt.

“Á!” Lâm Hiểu Hiểu sợ hãi lùi lại, không biết người trước mặt mình là người hay ma, thấy gương mặt đầy máu của anh đang mấp máy môi mà kinh hãi đến mức không biết nói gì.

“Tôi…” Đội trưởng cố hết sức đảo mắt nhìn về phía chiếc nút đỏ trên xe.

Lâm Hiểu Hiểu đang quá sợ nên hoàn toàn không chú ý đến ánh mắt của đội trưởng, cô sững người một lúc lâu mới nghĩ ra mình nên làm gì.

Lâm Hiểu Hiểu lau mồ hôi trên trán, nhìn vào trong xe, không thấy bóng dáng An Điềm đâu mới quay sang đội trưởng vệ sĩ đang thoi thóp mà thều thào hỏi: “An… An Điềm đâu?”

Đội trưởng do mất máu quá nhiều nên không còn động đậy được nữa, anh cố dùng chút ý chí còn sót lại của mình giơ ngón tay lên, nhưng cũng chỉ hơi động đậy được một chút thôi.

Hướng ngón tay và ánh mắt đội trưởng đều chỉ về phía chiếc nút đỏ.

Lâm Hiểu Hiểu lúc này mới thoát ra được sự sợ hãi, nhìn theo ánh mắt của đội trưởng vệ sĩ thì trông thấy chiếc nút đỏ, bèn hỏi: “Anh muốn tôi nhấn cái nút đó à?”

Ánh mắt tối sầm của đội trưởng vệ sĩ chợt sáng bừng lên, anh cố hết sức chớp mắt, tỏ rõ ý mình đúng là như vậy!

Lâm Hiểu Hiểu mím môi rồi nhấn nút.

Ngay lập tức, trong tòa nhà văn phòng Cố Thị cách đó rất xa liền vang lên một tiếng còi inh ỏi chói tai.

Cố Thiên Tuấn đang họp lập tức giật bắn mình, vội vàng phóng như bay khỏi phòng họp, mặc kệ các nhân viên ngơ ngác nhìn nhau.

Trương Hiển Hy ngồi cuối phòng họp và Cố Thiên Kỳ đang ngồi ngả ngớn trên ghế, trông thấy dáng vẻ này của Cố Thiên Tuấn thì liền sững người, sau đó cũng vội vàng chạy ra khỏi phòng họp.

Khi hai người chạy ra ngoài thì đã không còn thấy bóng dáng Cố Thiên Tuấn đâu nữa rồi.

Trương Hiển Hy vừa ngạc nhiên vừa lo lắng, vội vàng rút điện thoại ra.

Đúng lúc ấy, vừa hay Cố Thiên Tuấn cũng gọi điện đến.

Trương Hiển Hy vội vàng nghe máy, còn chưa kịp nói gì thì giọng nói lạnh lùng của Cố Thiên Tuấn từ đầu dây bên kia đã vang lên: “An Điềm gặp chuyện rồi, tôi đã đặt định vị trong điện thoại của cô ấy, vừa rồi xem thì thấy vị trí của An Điềm đang ở một con đường vắng vẻ cách khu nhà giàu không xa, hiện đang hướng về bờ biển phía đông thành phố H! Bây giờ tôi sẽ đến đó, anh mau sắp xếp người đi.”

Trương Hiển Hy cố gắng hết sức tiếp thu thông tin bất ngờ này trong thời gian nhanh nhất, anh gật đầu ừ một tiếng rồi cúp máy, sau đó mau chóng rời đi.

“Đã xảy ra chuyện gì vậy?” Cố Thiên Kỳ kéo tay Trương Hiển Hy lại hỏi.

“An Điềm gặp chuyện rồi.” Trương Hiển Hy chỉ nói một câu như thế rồi giằng tay Cố Thiên Kỳ ra mà bước đi thẳng.

Nhiên Nhiên bị bắt cóc sao?

Bàn tay Cố Thiên Kỳ còn chưa kịp thu về đã cứng đờ.

Sau một phút hoảng loạn, Cố Thiên Kỳ lập tức nghĩ ra vô vàn khả năng trong đầu: Cố Thiên Tuấn có rất nhiều kẻ thù, nhưng chẳng ai có gan dám bắt cóc Nhiên Nhiên cả, huống hồ thân phận của Nhiên Nhiên bây giờ còn chưa công khai, người ngoài không thể biết được sự quan trọng của Nhiên Nhiên đối với Cố Thiên Tuấn.

Còn về Chu Hán Khanh thì hoàn toàn không có năng lực này!

Thẩm Sở Hà?

Cố Thiên Kỳ nghiến răng, cô ta không có cái gan này đâu!

Ninh Tuyết Tuyết…

Bàn tay vừa thả lỏng của Cố Thiên Kỳ lại nắm chặt lại: Nếu đây là hành động ngu ngốc do Ninh Tuyết Tuyết gây ra thì mình nhất định sẽ cho cô ta nếm mùi đau khổ!

Cố Thiên Kỳ cố kìm cơn giận, hít thở sâu một chút rồi quay người đi tìm Ninh Tuyết Tuyết.

Khi nhấn nút thang máy, máu trong người Cố Thiên Kỳ như lại muốn sôi lên, anh lại phải hít thở sâu thêm vài lượt nữa mới không khiến bản thân mất đi khả năng suy nghĩ.

Đúng lúc đó thì điện thoại của Cố Thiên Kỳ chợt vang lên.

Cố Thiên Kỳ trầm ngâm một lúc rồi vừa rút điện thoại ra nghe vừa nhìn số báo hiệu tầng trong thang máy: “Thẩm Sở Hà, bây giờ tôi phải đi tìm Ninh Tuyết Tuyết, chuyện này rất quan trọng, đừng có làm phiền tôi!”

“Thiên Kỳ, nghe giọng cậu có vẻ rất lo lắng, có phải vì chuyện của An Điềm không?” Giọng của Thẩm Sở Hà âm u vọng lại từ bên kia đầu dây.

Cố Thiên Kỳ lập tức sững người, bàn tay cầm điện thoại liền nổi gân xanh: “Thẩm Sở Hà, cô to gan lắm! Thì ra là cô!”

Trước cơn giận của Cố Thiên Kỳ, Thẩm Sở Hà ở đầu dây bên kia lại thở phào nhẹ nhõm: “An Điềm quả nhiên đã bị bắt cóc…”

“Thẩm Sở Hà, bây giờ tôi ra lệnh cho cô, mau nói cho tôi biết Nhiên Nhiên đang ở đâu!”

“Thiên Kỳ, cậu đến gặp mình đi, bây giờ mình đang ở căn hộ trong trung tâm thành phố, cậu gặp người của mình thì sẽ biết An Điềm đang ở đâu…”

Thẩm Sở Hà nói xong liền cúp máy.

“A lô? A lô? A lô? Shit!”

Cố Thiên Kỳ văng tục xong liền chạy như điên xuống lầu, muốn mau chóng tìm gặp Thẩm Sở Hà, cứu Nhiên Nhiên ra rồi đuổi ả điên Thẩm Sở Hà này ra khỏi thành phố H!

Thẩm Sở Hà cúp máy xong thì thản nhiên nhìn ra cửa, chờ sự xuất hiện của Cố Thiên Kỳ.

Thẩm Sở Hà không hoảng loạn, cũng không sợ hãi, mà ngược lại rất thong dong và bình tĩnh, vì cô biết khi Cố Thiên Kỳ đến đây, nghe cô nói xong rồi thì chắc chắn sẽ thay đổi thái độ.

Thật ra, ngay khi gặp Ninh Tuyết Tuyết, Thẩm Sở Hà đã bắt đầu đánh một nước cờ quan trọng, mà nước cờ này, Susan không biết, Cố Thiên Kỳ không biết, thậm chí ngay cả Ninh Tuyết Tuyết bị Thẩm Sở Hà lợi dụng cũng không biết.

Thẩm Sở Hà đã cố ý nói những lời khiến Ninh Tuyết Tuyết đố kị, để Ninh Tuyết Tuyết nảy sinh ý đồ muốn hãm hại An Điềm, sau đó lại vào lúc thích hợp mà ra tay giúp Ninh Tuyết Tuyết.

Đám người định bắt cóc An Điềm hẳn phải cảm thấy rất ngạc nhiên, tại sao xe của An Điềm không đi chỗ nào khác mà lại đâm đầu vào một con đường vắng vẻ?

Đó chẳng phải là do Thẩm Sở Hà nhìn thấy thời cơ chín muồi rồi nên mới tạo cơ hội cho họ đó sao?

Thẩm Sở Hà cũng mong Ninh Tuyết Tuyết có thể được việc một chút, sẽ giải quyết được An Điềm trước khi Cố Thiên Tuấn tìm ra! Nếu thế thì cô ta chẳng cần phải ra tay cũng có thể hoàn toàn trừ khử được An Điềm!

Nghĩ đến đó, Thẩm Sở Hà liền xòe bàn tay ra, đắc ý tán thưởng: Đôi bàn tay của mình rất trắng trẻo mảnh mai, móng tay được mài giũa rất đẹp, vừa trong trẻo lại vừa hồng hào, mà điều quan trọng nhất là đôi bàn tay này trước nay chưa bao giờ nhuốm máu, thế nhưng lại có thể làm được rất nhiều việc không thể tin được!

Ngay cả một Cố Thiên Kỳ thông minh vô đối mà cũng bị mình nắm trong lòng bàn tay!

Chủ động nói ra chuyện An Điềm bị bắt cóc, chủ động bảo Cố Thiên Kỳ đến tìm mình.

Thẩm Sở Hà đang tự chui đầu vào rọ sao?

Không, không phải!

Thẩm Sở Hà nhoẻn miệng cười: Nước cờ này chỉ mới là bắt đầu thôi, kịch hay vẫn còn ở phía sau!

An Điềm mất tích, Cố Thiên Tuấn nhất định sẽ bỏ mặc Cố Thị, vậy thì đây sẽ là cơ hội tốt nhất để Cố Thiên Kỳ ra tay chiếm Cố Thị!

Mình đang giúp cậu ấy! Thiên Kỳ nhất định sẽ rất cảm kích mình!

Nghĩ đến đó, Thẩm Sở Hà liền nho nhã rót một li rượu vang rồi ngồi xuống ghế sofa cao cấp, nhấp từng ngụm rượu, thong dong đợi Cố Thiên Kỳ xuất hiện.

Trước/540Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Đoàn Sủng Hoàng Hậu Trọng Sinh