Saved Font

Trước/8Sau

Vô Gian Chi Tội

Chương 3:

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Lâm Nhan trở về cục cảnh sát, ở hành lang gặp phải Hứa Kiến Quốc, anh chỉ chỉ vào văn phòng của cô, “Buổi sáng có chuyển phát nhanh tới, tôi đã để trên bàn làm việc của anh rồi đó.”

Lâm Nhan nói cảm ơn, Hứa Kiến Quốc nắm chặt nắm đấm động viên tinh thần cho cô, “Cố gắng điều tra, tôi xem trọng cô.”

Lâm Nhan bị hành động ấu trĩ của anh chọc cho ‘phốc’ một tiếng cười.

Cô vừa đi vào văn phòng chưa được bao lâu, bốn người Lưu Vọng Quy từ bên ngoài trở về, nóng đến mức mồ hôi đầm đìa, vừa lau mồ hôi vừa oán giận nói, “Hỏi đến miệng tôi đều khô khốc hết cả rồi, khát chết đi được.”

Bốn người xếp hàng đợi nước tại máy lọc nước ở bên kia, lại nhiệt tình rót nước, Lâm Nhan từ bên trong đi ra, “Hỏi như thế nào rồi?”

“Lâm đội, lúc xảy ra vụ án, ngoại trừ những đứa trẻ còn quá nhỏ, tổng cộng có ba mươi ba người ở nhà. Tất cả ghi âm đều ở đây.” Lưu Vọng Quy đem tư liệu đặt ở trên bàn.

Lâm Nhan gật đầu, nhìn đồng hồ trên tay, “Mọi người vất vả rồi. Đã qua giờ ăn, mọi người đi ăn cơm trước, ăn xong chúng ta lại tiếp tục.”

Nói xong, quay người trở về phòng làm việc.

Trần Chi Chi đã đói đến mức ngực dán vào lưng, lấy điện thoại di động ra, “Nào nào, chúng ta đặt đồ ăn đi, các anh muốn ăn gì?”

Chu Hải Chính hữu khí vô lực vỗ bàn, “Tôi ăn cơm với thịt lớn.”

Vương Đông Xuyên liên tục rót nước, “Tôi ăn cơm với rau nấm hương.”

Trần Chi Chi ghi xong, lại nhìn về phía Lưu Vọng Quy, “Sếp, còn anh thì sao?”

Lưu Vọng Quy còn chưa trả lời, Chu Hải Chính đặt tay lên vai anh, cười nói, “Chi Chi, ngươi là người mới, tôi nói cho cô biết, trong nhà Lưu ca của chúng ta có một người vợ hiền, chưa bao giờ gọi đồ ăn ở bên ngoài. Sau này khi đặt hàng, cô không cần quan tâm đến anh ta.”

Lâm Chi Chi ‘ồ’ một tiếng, nhìn vào bên trong văn phòng: “Lâm đội?”

Trong văn phòng, Lâm Nhan đang nghe điện thoại, “Ba?”

Đầu dây bên kia là giọng nói đặc biệt nhân ái của bố Lâm Nhan, Lâm Xuân Hòa, “Bảo bối, thân thể của con như thế nào?”

Đây là lần thứ 109 cha cô hỏi cô câu hỏi này. Năm cô mười tám tuổi học trường quân đội, sau đó trải qua tầng tầng sàng lọc trở thành bộ đội đặc chủng. Hai năm trước ra ngoài thực hiện một nhiệm vụ bí mật, nửa năm trước sau khi trải qua sinh tử rốt cục cũng hoàn thành nhiệm vụ, nhưng bản thân cô khi trở về thân thể lại tràn đầy thương tích. Bệnh viện thông báo nguy kịch mấy lần, bố mẹ Lâm đều rất sợ hãi, cô cười nói, “Ba, con đã sớm khỏe rồi.”

“Vậy thì tốt rồi. Cha gửi cho còn đậu phụ khô cha mới làm ngày hôm qua, con chia cho đồng nghiệp cuả con một ít. Phải nhớ tạo một mối quan hệ tốt với họ, Điều tra án quan trọng ở tinh thần đoàn đội, không phải một mình con là có thể làm được.”

Lâm Nhan nhìn ra bên ngoài, mọi người vừa lúc cũng nhìn về phía cô, nhìn những ánh mắt đối diện, thật giống như chuột nhìn mèo, lập tức quay đầu sang bên kia. Cô mỉm cười, gật đầu, “Được, con biết rồi, ba.”

“Con vừa mới từ bệnh viện đi ra, phải bồi bổ thân thể thật tốt, ăn nhiều đồ ăn bổ dưỡng. Đừng vì công việc mà không chăm sóc bản thân.”

Lâm Xuân Hòa lải nhải, Lâm Nhan không ghét bỏ một chút nào, rất kiên nhẫn mà gật đầu, “Dạ, con biết rồi.”

“Vậy ba không quấy rầy con nữa.”

Lâm Nhan tắt điện thoại di động, mở thùng carton ra, Trần Chi Chi vừa lúc đẩy cửa tiến vào, “Lâm đội, chúng tôi đang gọi đồ ăn bên ngoài, có muốn chúng tôi đặt cho cô một phần không?”

Lâm Nhan rút ra một tờ 100 tệ từ trong ví ra đưa cho cô , “Cho tôi một phần nạm bò hầm khoai tây, tiền thừa còn lại cứ để chỗ cô đi, sau này sẽ tính sau.” Cô vỗ vỗ cái thùng ở bên cạnh, “Trong này là đậu phụ khô do ba tôi làm, cô giúp tôi lấy ra chia cho bọn họ.”

Trần Chi Chi ngẩn người, gật đầu đồng ý.

Cô mang rương đi ra ngoài, nháy mắt với mọi người, “Không nghĩ tới, lâm đội còn rất tốt, lại còn chuẩn bị quà gặp mặt cho chúng ta.”

Lưu Vọng Quy nhìn hai gói đậu phụ khô được chia vào tay mình, có chút buồn cười, “Không phải chứ? Chỉ hai gói đậu phụ khô đã mua chuộc được cô?”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Trần Chi Chi đỏ bừng, nhỏ giọng nói, “Không phải a, tôi chính là cảm thấy cô ấy rất lợi hại. Đây là ngày đầu tiên làm ở đội cảnh sát hình sự, tôi cũng vậy, nhưng sự khác biệt giữa hai chúng tôi cũng quá lớn.”

Hôm nay là lần đầu tiên cô nhìn thấy người chết, sợ đến mức thiếu chút nữa bỏ chạy.

Vương Đông Xuyên hiểu lòng người trấn an cô, “Cô không cần so sánh với cô ấy, đây là ngày đầu tiên cô đi làm, còn cô ấy đã làm lính mấy năm, không thể so sánh với nhau.”

Lưu Vọng Quy bĩu môi, “Chờ cô ta bắt được hung thủ rồi nói sau.”

Đúng lúc này, phía sau truyền đến tiếng gõ cửa, mọi người đồng loạt nhìn lại, chỉ thấy trước cửa có một cô gái trẻ dáng vẻ dịu dàng, mặc áo thun màu hồng, mặc áo điều hòa màu be.

Lưu Vọng Quy tiến lên đón, ôm bả vai đối phương giới thiệu với Trần Chi Chi, “Đây là bạn gái tôi Trương Tú Nga.”

Đáy mắt Trần Chi Chi thoáng hiện lên một tia kinh diễm, “Xin chào, tôi tên là Trần Chi Chi.”

Trương Tú Nga cười nhẹ gật đầu, “Xin chào.”

Lưu Vọng Quy nhận lấy bình giữ nhiệt trong tay cô, đem hai gói đậu phụ khô Trần Chi Chi vừa mới đưa đưa cho cô, “Cho em ăn, đây là của đội trưởng mới của bọn anh tặng.”

Trương Tú Nga còn phải chạy về làm việc, chào hỏi những người khác rồi cầm đậu phụ khô rời đi.

Cô vừa đi, hai mắt Trần Chi Chi tỏa sáng nhìn Lưu Vọng Quy, vẻ mặt hâm mộ, “Oa, sếp, bạn gái anh thật đẹp.”

Lưu Vọng Quy nhếch khóe miệng, có chút tự đắc, “Đương nhiên. Nếu không làm sao có thể làm bạn gái của tôi?”

Chu Hải Chính và Vương Đông Xuyên đồng loạt làm ra vẻ nôn mửa, “Không biết xấu hổ!”

Đang cười đùa, đồ ăn đã được mang đến.

Trần Chi Chi đem phần đồ ăn của mình đặt ở bên ngoài, cầm lấy phần của Lâm Nhan đưa vào phòng làm việc cho cô.

Lâm Nhan nhận lấy, nhìn ra bên ngoài, “Chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện đi.”

Trần Chi Chi có chút kinh ngạc, ăn cơm còn muốn nói đến công việc? Nhưng cũng không dám tỏ vẻ bất mãn, gật đầu đồng ý.

**

Một cái bàn tròn không lớn, Lâm Nhan và Trần Chi Chi ngồi đối diện nhau, những người khác ngồi ở chỗ mình ăn cơm.

Lâm Nhan vừa tách đũa vừa nói, “Đây là ngày đầu tiên tôi làm việc, tôi tự giới thiệu bản thân trước. Tên tôi là Lâm Nhan, trước kia làm lính trong quân đội, sau khi xuất ngũ thì chuyển nghề, thông qua kì thi công chức đến cục cảnh sát của chúng ta.

Tôi hi vọng sau này chúng ta có thể hợp tác thật tốt, điều tra được nhiều vụ án nhất có thể.”

Mọi người ngẩng đầu, thưa thớt đáp lời.

“Được rồi, đến phiên mọi người giới thiệu.” Lâm Nhan hất cằm về phía Trần Chi Chi, “Cô giới thiệu trước đi.”

Trần Chi Chi gật đầu, ngọt ngào cười, “Tôi tên là Trần Chi Chi, năm nay vừa tốt nghiệp chuyên ngành điều tra hình sự của đại học công an, được phân công đến cục cảnh sát của chúng ta làm thực tập sinh, hy vọng mọi người chiếu cố nhiều hơn.”

Lưu Vọng Quy huýt sáo một cái, “Oa, thì ra Chi Chi vẫn còn là sinh viên đại học.” Hắn vỗ vỗ ngực, “Tôi là Lưu Vọng Quy, đã ở đội hình sự tám năm.”

Vương Đông Xuyên tiếp lời, “Tôi tên là Vương Đông Xuyên, là người ở thành phố này, ở đội điều tra hình sự năm sáu năm.”

Chu Hải Chính cầm đũa, “Tôi tên Chu Hải Chính, vào cùng lúc với A Đông. Sau này mọi người gọi tôi A Chính là được.”

Lâm Nhan gật đầu, “Sở dĩ hiện tại ngay cả thời gian ăn cơm cũng thảo luận tình hình vụ án, là bởi vì tôi đã đọc sách, trong đó nói ba ngày sau khi vụ án xảy ra là thời gian vàng để điều tra. Chúng ta phải cố gắng hết sức để phá án sớm, không để cho nghi phạm được tự do ngoài vòng pháp luật.”

Da đầu mọi người tê dại, đây là mang quy củ của bộ đội đến chỗ bọn họ sao?

Chỉ là mọi người cũng không dám nói gì, không thấy con hổ cái này đang hung dữ nhìn chằm chằm bọn họ sao?

Vương Đông Xuyên thức thời nhất, “Vâng. Lâm đội, cô nói đúng. Tôi chắc chắn là người đầu tiên đáp ứng cô. Cô bảo tôi đánh đâu tôi sẽ đánh đó.”

Chu Hải Chính trợn trắng mắt, ‘phi’ hắn một cái, nhỏ giọng mắng, “Đồ vuốt mông ngựa.”

Vương Đông Xuyên vùi đầu ăn cơm, làm bộ như không biết.

Lâm Nhan ăn một miếng cơm tiếp tục phân tích tình hình vụ án, “Tôi đoán có thể là người quen gây án, bình thường giết người đều là do ba lý do, vì tình, vì tiền, vì hận. Hung thủ giết chết cả một nhà ba người, hiển nhiên là có thâm cừu đại hận. Chúng ta có thể điều tra từ khía cạnh này.”

Lưu Vọng Quy gật đầu, động tác ăn cơm vẫn không ngừng.

Chu Hải Chính to gan phân tích, “Tôi tìm được một đôi bông tai vàng ở cầu thang từ tầng tám đến tầng chín, là của nữ chủ nhân lúc còn sống đã mang. Các nghi phạm dưới tầng tám chúng ta có thể loại trừ trước.”

Lâm Nhan lắc đầu, “Cũng không hoàn toàn. Có thể là hung thủ vì làm nhiễu loạn suy đoán của chúng ta, cố ý ném bông tai lên lầu để rửa sạch hiềm nghi của bản thân.”

Vương Đong Xuyên gật đầu, “Tôi ủng hộ Lâm đội, không thể loại trừ khả năng này.”

Chu Hải Chính trượn trắng mắt, tên phản đồ A Đông!

Lâm Nhan ăn cơm xong đem hộp cơm ném vào thùng rác bên ngoài, vừa lúc đồng nghiệp trong phòng giám định đưa đồ tới, “Những thứ này đều không có dấu vân tay, những thứ còn lại vẫn phải kiểm tra lại, lát nữa sẽ báo cáo cho cô.”

Lâm Nhan nhận lấy túi, nói cảm ơn.

Trần Chi Chi cũng ăn cơm xong, dọn dẹp lại bàn tròn nhỏ một chút, chiếc bàn trống rỗng, Lâm Nhan đem đồ đạc để xuống bàn.

Bên trong có điện thoại di động của một nahf ba người, hai chai sữa và một đôi bông tai vàng.

Cô lại đổ đồ vật mà mình thu thâp được ở hiện trường vụ án ra: khung hình một gia đình, chứng minh thư và sổ hộ khẩu.

Cô nhặt một chiếc điện thoại di động nhỏ màu đen, chiếc điện thoại cũ có thể mở trực tiếp mà không cần mật khẩu. Cô nhấp vào album, trong đó chỉ có ảnh của một gia đình ba người.

Hai điện thoại di động còn lại đều là điện thoại thông minh và đều có mật khẩu nên Lâm Nhan không mở được.

Sau khi ăn cơm xong, Lưu Vọng Quy thu hồi phích nước, nhét ở trên bàn, đi tới, liếc nhìn điện thoại, hướng về Chu Hải Chính ăn cơm chậm nhất, nói: "A Chính, mau qua đây, mở khóa điện thoại này. "

Chu Hải Chính cuối cùng cắn hai miếng cơm, ném hộp cơm ra sọt rác, cầm lấy điện thoại, đang định mân mê, Lâm Nhan lo lắng nói thêm, "Bên trong không được mất thông tin."

Chu Hải Chính tự tin gật đầu, "Không sao."

Vương Đông Xuyên cầm cốc nước đi tới và mỉm cười với Lâm Nhan, "Lâm đội, cô mới đến đây, cô không biết nhiều về đội của chúng tôi. A Chính chính là một mọt sách cao cấp thích chơi game, điện thoại di động, máy tính, v.v. . Sau này bất kì khi nào cô cần về phương diện này, chỉ cần trực tiếp đưa cho hắn là được rồi.”

Lâm Nhan sững sờ.

Trước/8Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Đan Đạo Tông Sư