Saved Font

Trước/57Sau

[Vô Hạn Lưu] Thế Giới Ngoài Và Trong

Chương 10:

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Lê Phương Chỉ anh ta hận không nổi, cũng không dám hận, như vậy chỉ có Lục Ngôn Lễ dễ bắt nạt, không thuộc cùng một thế giới với anh ta, nên ngoan ngoãn đi chết đi!

Hắn có phải là một thằng ngu không?! Sao hắn lại nói với cô ta chứ?

Lục Ngôn Lễ vẫn đeo khẩu trang, biểu cảm của hắn không có gì thay đổi, một vẻ thuần khiết vô tội, dường như không biết mình vừa mới đắc tội với tên tóc vàng.

Tóc vàng phẫn uất nhưng cũng không dám làm gì Lục Ngôn Lễ.

Không lâu sau, một người từ xa chậm rãi đi tới, người kia rõ ràng chính là Hạ Lâu.

Lê Phương Chỉ nói: "Lục Ngôn Lễ, phiền cậu dẫn anh ấy tới đây được không? ”

Lục Ngôn Lễ không nói gì cả, tiến về phía trước, Lê Phương Chỉ đang ngồi trên mặt đất, đặt chị gaia lên đùi mình nghỉ ngơi. Thấy hắn rời đi, Lê Phương Chỉ đứng dậy, đỡ Lê Phương Uyển lên, hạ giọng nói với thanh niên tóc vàng: "Chỉ một lần này, không có lần sau ”

Ánh mắt của cô ta rất đẹp, rất sắc bén: "Nếu anh còn dám làm loại chuyện như vậy, không cần đợi đến Hạ Lâu, tôi sẽ xử lý anh trước. ”

Cảm giác gần như từ địa ngục trong nháy mắt bay lên thiên đường, hai chân thanh niên tóc vàng mềm nhũn: "Cô, cô không nói cho họ biết sao?”

Lê Phương Chỉ cười lạnh một tiếng: "Tôi tha cho anh trước." Dứt lời, cẩn thận ôm Lê Phương Uyển sải bước rời đi.

Cô ta dường như tuyệt đối không lo lắng thanh niên tóc vàng công kích từ phía sau, ánh mắt Hoàng Vĩ ở phía sau lóe lên, cắn răng đuổi theo: "Cảm ơn.”

Anh ta ngoài mặt cung kính Hạ Lâu, nếu để Hạ Lâu biết anh ta có tâm tư riêng, chỉ sợ lần sau Hạ Lâu có tin gì cũng sẽ không nói cho anh ta biết.

Hạ Lâu mang về một tin tốt.

Anh ta tìm thấy bốn vé xe.

"Vé xe?"

Hạ Lâu đưa cho Lục Ngôn Lễ một vé: "Cậu xem một chút."

Lục Ngôn Lễ nhận lấy vé xe, kinh ngạc: "Đây chính là vé xe đến nhà tôi.”

"Cậu chắc chứ?"

Ánh mắt lộ bên ngoài khẩu trang của Lục Ngôn Lễ cong cong: "Tôi chắc chắn địa chỉ không sai. ”

"Anh Lâu, anh tìm ở đâu vậy?"

Hạ Lâu nói: "Nếu là trạm xe buýt, có phòng bán vé, vậy cậu nói xem vé xe ở đâu? Tôi thử đi đến một quầy bán vé, phát hiện ra có thể mua được.”

Về phần anh ta đã trả gì để "mua" vé xe...

Vừa rồi bị sương máu mê hoặc tâm trí, có người muốn giết anh ta. Vì tự bảo vệ mình, anh ta đương nhiên phải lựa chọn phản kích.

Hạ Lâu đã sử dụng người đàn ông đó để "mua" bốn vé tại quầy bán vé.

Anh ta vẫn chưa nói hết, mấy người khác đã hiểu được ý tứ của anh ta.

Hạ Lâu nói: "Xác của Vương Văn Đào đâu? Nếu không thì mang nó đi chí ít cũng có thể đổi một tấm vé khác. ”

Vương Văn Đào chính là tên gầy gò trước đây không may biến thành cương thi sau đó bị thiêu chết. Nghe vậy thanh niên tóc vàng nói: "Tôi cũng không biết, lúc mới tới đã không thấy. ”

Lục Ngôn Lễ gật đầu theo: "Tôi cũng vậy.”

"Không biết còn người khác hay không, chúng ta chờ một lát đi." Hoàng Vĩ nhìn bốn tấm vé trên tay Hạ Lâu, ánh mắt lóe lên.

Không cần phải nói, đây phải là bốn vé của họ.

Lục Ngôn Lễ... tên ngu ngốc này, dựa vào cái gì?!

Nhưng hiện tại ba người bọn họ đều ở đây, Lê Phương Chỉ cõng Lê Phương Uyển đã lặng lẽ đứng bên cạnh Lục Ngôn Lễ, ý tứ vô cùng rõ ràng.

Có Hạ Lâu và Lê Phương Chỉ bảo vệ, anh ta muốn cướp vé của Lục Ngôn Lễ là việc không có khả năng. Huống chi, cho dù cướp vé, không có Lục Ngôn Lễ, bọn họ cũng đừng hòng hoàn thành nhiệm vụ.

Chết tiệt... Còn ai nữa không? Còn gì nữa không?!

Trước mắt chỉ còn lại năm người, Lục Ngôn Lễ, Hạ Lâu, hai chị em họ Lê, và bản thân Hoàng Vĩ.

Anh ta đi đâu để tìm vé?!!

Dường như nghe thấy tiếng gọi trong lòng anh ta, xa xa lại có ba thành viên chạy tới, vừa nhìn thấy bọn họ, ba người kia lập tức yên lòng, từ xa chào hỏi: "Cuối cùng cũng tìm được các anh.”

Hoàng Vĩ vui vẻ nghênh đón: "Các cậu cuối cùng cũng tới rồi, anh Lâu đã tìm được cách rời đi, mau đến đây! ”

Ngoại trừ Lê Phương Uyển hôn mê, ba người còn lại đều duy trì sự im lặng kỳ lạ, Lục Ngôn Lễ giống như không đành lòng, có chút khổ sở cúi đầu xoay người lại.

Chốc lát sau, chỉ nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết truyền đến, trong nháy mắt, thanh niên tóc vàng kéo chân một người đi về phía bọn họ.

Hai người còn lại vẫn đang ở ngoài cuộc chưa kịp phản ứng, thấy Hạ Lâu cũng không ngăn cản, có chút hoảng sợ đi theo phía sau, cách anh ta hơn nửa mét, chuẩn bị sẵn sàng chạy trốn. Tên tóc vàng lau máu bắn tung tóe trên mặt, vui vẻ hỏi: "Anh Lâu, vừa rồi anh mua vé như thế nào?”

Anh ta cắn chết hai chữ "mua vé", hai người còn lại cũng nghe ra manh mối, im lặng đi theo phía sau tóc vàng, tỏ vẻ phục tùng.

Hạ Lâu thản nhiên nói: "Trực tiếp mua, trước tiên nói cho nó biết cậu muốn mua vé, sau đó đưa đồ qua.”

Nghe vậy, Hoàng Vĩ vui vẻ túm lấy chân người nọ đi vào trong phòng vé, những người còn sống sót đã thức thời đuổi theo từ sớm, một người giữ một chân, còn một người thấy "vé xe" của bọn họ sắp tỉnh lại, ngồi xổm xuống túm lấy đầu người nọ đập thật mạnh lên mặt đất.

Hai tay kéo lê trên mặt đất, trên đầu vẫn còn vết máu chảy... Ngực cậu ta hơi phập phồng.

Người đàn ông này vẫn còn sống.

Chỉ chốc lát sau, tiếng người phụ nữ nhai nuốt lạo xạo truyền ra, trong tay Hoàng Vĩ nắm chặt bốn tấm vé, hưng phấn cùng bọn họ hội hợp.

Xa xa vang lên tiếng còi xe, ngay sau đó, một chiếc xe buýt rách nát, không biết liệu giây tiếp theo có vỡ nát ra hay không, chậm rãi từ xa đi tới.

"Lên xe đi." Hạ Lâu cười hiền lành với Lục Ngôn Lễ, đưa cho hắn một tấm vé xe.

Lê Phương Chỉ cầm hai vé.

Còn lại hai người, một người trong đó tên là Phong Sở Sở, người kia tên là Mạc Vân, bọn họ tốt xấu gì cũng nói mãi, cuối cùng cũng lấy được một vé từ tay Hoàng Vĩ.

Chiếc xe chậm rãi dừng lại bên cạnh bọn họ, trên ghế lái là một bóng dáng không thấy rõ mặt. Hạ Lâu đối chiếu biển số xe, gật đầu với bọn họ.

Phong Sở Sở bị bọn họ đẩy ra, là người đầu tiên lên xe. Cậu ta cắn chặt răng bước lên, tài xế quay đầu, hai mắt ẩn giấu trong bóng tối vô cùng lạnh lẽo, giọng khàn khàn hỏi: "Vé đâu?”

Phong Sở Sở run rẩy đưa vé qua.

Người lái xe dường như hơi thất vọng vẫy tay để anh ta lên.

Thấy Phong Sở Sở không có việc gì, mọi người nối đuôi nhau mà vào. Không biết vô tình hay cố ý, Lục Ngôn Lễ lên xe trước Lê Phương Chỉ, hắn đứng bên cạnh tài xế cách đó không xa, lẳng lặng nhìn hai chị em họ Lê.

Tài xế cũng nhìn Lê Phương Chỉ nhiều hơn... Chính xác là Lê Phương Uyển trên lưng cô ta. Bằng cách nào đó, Lê Phương Chỉ luôn cảm thấy cái bóng đó lộ ra một nụ cười ác ý.

"Ngồi xuống đi."

Đây là lời cuối cùng người lái xe nói.

Nghe vậy, Lục Ngôn Lễ ngoan ngoãn trở lại chỗ ngồi, hai tay đút túi, cúi đầu không biết đang suy nghĩ việc gì.

Trong túi, hắn nắm trong tay tổng cộng bốn tấm vé.

Trước/57Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Đô Thị Siêu Cấp Tà Y