Saved Font

Trước/57Sau

[Vô Hạn Lưu] Thế Giới Ngoài Và Trong

Chương 12:

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Tóc vàng không còn lời nào để nói: "Mạnh mẽ như vậy, cũng khó trách lúc trước mấy người hoài nghi anh ta..."

"Không còn cách nào khác, cảnh sát đến mà không tìm thấy gì cả. Nhưng tôi vẫn cảm thấy có gì đó không ổn. Những ngày qua, mỗi lần tôi đi làm hay đi xuống tầng dưới đều có thể nhìn thấy một người đang đứng bên cửa sổ trên lầu của tôi." Lục Ngôn Lễ thở dài: “Tuy rằng tôi không thấy rõ mặt anh ta, nhưng có thể cảm giác được, anh ta đang nhìn chằm chằm vào tôi.”

Hắn đã nói như vậy, những người khác đành nói: “Không sao, có chúng tôi ở đây.”

"Hiện tại có nhiều người, anh ta không dám làm gì đâu."

Cho đến tận lúc mọi người rửa mặt xong, tiếng băm thịt kia mới biến mất, nhưng mùi máu tanh nồng nặc đó vẫn quanh quẩn ở giữa mũi, sau khi mặt trời mọc mới dần dần tản đi.

Đêm đó, tất cả mọi người đều ngủ không đủ giấc, buổi sáng sau khi thức dậy, tinh thần của họ đều không được sảng khoái cho lắm.

May mắn thay, Lê Phương Uyển sau một thời gian dài ngủ say cuối cùng cũng tỉnh lại, không biết sao mọi người đều không nghi ngờ, chỉ mừng vì cô ta đã tỉnh.

Trước mắt, bọn họ cùng ngồi một chỗ ăn bữa sáng, ba người Hạ Lâu và chị em họ Lê hạ thấp giọng thảo luận sự tình.

Thời hạn hoàn thành nhiệm vụ là một tuần, mặc dù không loại trừ tình tiết ma quỷ đột nhiên phát điên ác ý giết người, nhưng ngày đầu tiên thường không có quá nhiều nguy hiểm.

Lục Ngôn Lễ từng nói trước đây hắn và hàng xóm đã báo cảnh sát, gõ cửa, nhưng trước mắt cũng không gặp phải nguy hiểm gì. Cho nên Hạ Lâu có ý muốn lên lầu xem một chút trong thời gian bảo hộ của hai ngày đầu tiên.

"Ai đi với tôi?" Ánh mắt của anh ta xoay quanh hai chị em họ Lê cùng với ba người còn lại.

"Tốt nhất là có thể dụ nó đi, sau đó chúng ta vào nhà điều tra."

Lục Ngôn Lễ dường như nhớ tới cái gì đó: "Mọi người nói muốn dụ anh ta đi đúng không? Hình như cứ ba ngày một lần anh ta lại ra ngoài vào buổi chiều.”

"Sao cậu biết?"

"Bởi vì tôi vẫn luôn theo dõi." Lục Ngôn Lễ nói.

Tối hôm qua sau khi tắm rửa, hắn cũng đã tháo khẩu trang ra, không ngoài dự đoán, là một người đàn ông rất tuấn tú, hiện tại hắn cười tủm tỉm nói những lời này, tự dưng làm cho mọi người sống lưng lạnh.

"Tôi đang theo dõi anh ta mỗi ngày, đó là kết luận mà tôi rút ra sau hai tuần quan sát. Cứ cách ba ngày từ hai giờ đến năm giờ chiều anh ta sẽ không có ở nhà mà lái xe đến thuỷ cung ở trung tâm thành phố..." Lục Ngôn Lễ không nhanh không chậm nói kết quả theo dõi của mình.

Dáng vẻ của hắn vẫn vô hại như trước, rõ ràng diện mạo có chút lạnh lùng, nhưng Lục Ngôn Lễ vẫn luôn mỉm cười, tựa như không nhận ra hành vi của mình có bao nhiêu khác thường.

Quả nhiên...

Trong lòng Hạ Lâu thậm chí có một loại cảm giác cuối cùng nó đã tới.

Thường xuyên đối mặt với những chuyện quỷ dị này, sao Lục Ngôn Lễ có thể duy trì tính cách nhu nhược hèn nhát của người lương thiện được chứ? Tất nhiên hắn phải có vài chỗ bất thường, đó mới là bình thường.

"Vậy hôm nay chúng ta đến gõ cửa hỏi một chút đi." Hạ Lâu hạ quyết tâm: “Lê Phương Uyển, bây giờ cô khá hơn chưa?”

Lê Phương Uyển sau khi tỉnh lại liền trầm mặc không ít, những người khác cũng không phát hiện, mái tóc cô ta đã dài hơn một chút, cô ta ngước mắt, thản nhiên nói: "Được.”

Những người khác dường như không phát hiện thái độ của cô ta có gì đó không ổn.

"Hoàng Vĩ, cậu cũng đi đi."

Hoàng Vĩ vừa định tìm cớ từ chối nhưng trong nháy mắt, ánh nhìn sắc bén của Lê Phương Chỉ trừng sang, cậu ta nghẹn nuốt nước bọt, không thể không đồng ý.

Nếu Lê Phương Chỉ không nói, Hạ Lâu còn có khả năng bảo vệ cậu ta, nếu cô ta đã nói, Hạ Lâu tuyệt đối sẽ trơ mắt nhìn cậu ta chết.

Có Lê Phương Uyển ở đây, Lê Phương Chỉ khống chế Hoàng Vĩ trong tay, hiển nhiên cũng không thoát khỏi sự khống chế của Hạ Lâu. Lục Ngôn Lễ nghĩ thầm.

Khoảng 10 giờ, đoàn người đi lên lầu. Lục Ngôn Lễ gõ cửa.

"Thưa ngài, ngài có nhà không? Tôi là hàng xóm sống ở tầng dưới nhà anh. ”

"Ngài?"

Không biết vì sao, cánh cửa này lại mang đến cho hắn một cảm giác vô cùng âm hàn, rõ ràng hiện tại còn chưa tới mùa lạnh, hắn đưa tay lên gõ cửa lại cảm thấy lạnh lẽo thấu xương.

Thậm chí mùi máu hình như còn nồng nặc hơn.

Gõ cửa nửa ngày, bên trong cũng không có ai đáp lại, phảng phất như căn phòng này chưa từng có người ở.

Ngược lại, đối diện phát ra tiếng mở cửa cót két, một cái đầu trọc từ khe cửa chui ra, sau khi nhìn thấy Lục Ngôn Lễ bèn nhếch miệng cười, mở cửa ra: "Tiểu Lục à, cậu lại tới tìm tên này tính sổ sao?”

Lục Ngôn Lễ cười khổ: "Đúng vậy, đêm qua anh có nghe thấy không? Quá ồn ào, tôi không tài nào ngủ được.”

Người đàn ông đầu trọc trợn mắt nhìn cánh cửa kia, lúc này mới nhỏ giọng nói: "Quên đi, cố chịu đựng thôi, tên này rất tà môn, có gì đó sai sai.” Anh ta nhìn thấy người phía sau Lục Ngôn Lễ, hỏi: "Đúng rồi, những người này là?”

"Đều là bạn của tôi, đến thăm tôi." Lục Ngôn Lễ nói.

“Ồ, bạn bè, được.” Người đàn ông gãi gãi đầu: “Tôi khuyên cậu đừng mong hắn ta có thể cải tà quy chính, dù sao ông đây cũng dự định chuyển nhà. Mẹ nó, ngày nào cũng ầm ĩ, phiền muốn chết!”

"Chuyển nhà?" Lục Ngôn Lễ dường như được truyền cảm hứng.

"Đúng vậy, tôi đã xem nhà kỹ rồi, tuần sau tôi sẽ chuyển đi. Con ma đã bị chim của mình tức giận." Người đàn ông to lớn nói: “Cậu có muốn chuyển thì nhanh chóng chuyển đi, nghe nói đối diện nhà mới của tôi không có ai ở cả.”

"Được, tôi sẽ suy nghĩ." Lục Ngôn Lễ nói.

Người đàn ông đóng cửa lại, Lục Ngôn Lễ giới thiệu với những người khác: "Người kia tên là Quan Vân Long, sau khi anh ấy dọn đến đã chiếu cố tôi rất nhiều, nếu anh ấy thật sự chuyển đi, thật đúng là có chút luyến tiếc, tôi cũng đang nghĩ liệu có nên chuyển đi không. ”

Nói xong, hắn lại quay lại gõ cửa, không ngoài dự đoán, cửa vẫn đóng như cũ.

“Nếu không mọi người cũng gõ cửa thử xem?” Lục Ngôn Lễ gõ trong chốc lát, vung vung tay.

Tóc vàng nói: “Để tôi.”

Cậu ta dùng lý do giống như Lục Ngôn Lễ, gõ cửa một hồi, không biết tại sao lại tiến lên dán vào mắt mèo nhìn.

Hình ảnh trong mắt mèo là một mảnh trắng xóa, còn có mấy sợi chỉ đỏ, cậu ta không biết đó là thứ gì, nhưng lại vô cớ thấy tim đập nhanh hơn, Hạ Lâu kéo đối phương về một phen: "Cậu không muốn sống nữa à?”

Tóc vàng lúc này mới lắc lắc đầu, hình như cũng kinh ngạc vì sao mình đột nhiên lại ngu thế.

Đám người công cóc quay về, sau khi trở lại chỗ ở của Lục Ngôn Lễ, Hạ Lâu mới hỏi: "Vừa rồi cậu nhìn thấy gì? ”

"Không thấy gì cả, chỉ có... một màu trắng xóa." Tóc vàng đột nhiên rùng mình một cái.

"Quên đi." Hạ Lâu quay đầu hỏi: “Khi nào anh ta mới đến thuỷ cung? ”

Lục Ngôn Lễ tính toán thời gian, nói chắc nịch: "Chính là hôm nay.”

Trước/57Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Tuyệt Đại Linh Vị