Saved Font

Trước/87Sau

Vợ Mang Thai: Chồng Lo Lắng Muốn Có Đứa Thứ Hai

Chương 70: Tôi Đánh Giá Thấp Cô Ấy (1)

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Sau mười tiếng bay, đoàn người thuận lợi đến Paris, vì lệch múi giờ nên đến đây mới là tầm trưa.

Trước khi rời sân bay, nhân viên của chi nhánh công ty đã chuẩn bị sẵn xe hơi để đón anh.

Cả đoàn người bị mọi người vây kín, sau đó họ rời khỏi sân bay.

Cam Viện vốn tưởng rằng họ sẽ trực tiếp đến khách sạn, không nghĩ đoàn xe chạy hết đường ra khỏi thành phố, cô đang nghi ngờ định hỏi thì chiếc xe đã rẽ ngoặc, xe chạy trên một con đường rợp bóng cây cây ngô đồng nước Pháp dày đặc, và đi đến với lâu đài cổ nằm khuất cuối rừng.

Khẽ nheo mắt, nhìn tòa lâu đài đã mất hút từ lâu trong tầm mắt, Cam Viện thẳng lưng hít sâu một hơi.

Không ngờ anh lại chọn ở đây.

"Thật đẹp."

Trên ghế phụ, Cam Đường hai tay dựa vào mép cửa sổ xe, nhìn lâu đài bên ngoài qua lớp kính, khẽ thở dài.

Những cánh cổng rào sắt nặng nề từ từ tách ra, những nhân viên bảo vệ mặc vest đen kính cẩn tách ra hai bên, đoàn xe từ từ chạy qua con đường lát đá trắng, đi qua đài phun nước và dừng lại ở bậc thềm của lâu đài.

Có một quản gia người Anh mặc lễ phục màu đen dẫn đám người hầu đến chào hỏi, lễ phép bước vào sảnh, đứa nhỏ hào hứng hỏi.

"Chú Hoàng Phủ, có ngựa ở đây không?"

"Có hai con."

Đứa rạng rỡ ngay lập tức "Vậy thì.. cháu có thể đi xem được không?"

"Tất nhiên rồi." Người đàn ông lập tức quay mặt lại và giải thíchvới quản gia bằng tiếng Anh "Dẫn cậu ấy đi xem ngựa."

Quản gia làm một động tác tay, một người hầu ở bên cạnh đi tới, cung kính đi tới trước mặt Cam Đường.

"Xin mời đi theo tôi."

"Cảm ơn."

Đứa nhỏ lịch sự cảm ơn bằng tiếng Anh, lập tức buông gan bàn tay của Cam Viện ra và đi theo.

"Cẩn thận đừng đến quá gần con ngựa." Cam Viện vội vàng nhắc nhở.

"Con biết."

Đứa nhỏ trả lời mà không nhìn lại, và cậu lon ton chạy xuống các bậc thang.

Cả nhóm tiếp tục lên lầu, Hoàng Phủ Quyết lên thẳng lầu ba, hai người hầu đưa Cam viện và hành lý lên một gian phòng trên lầu hai.

Căn phòng được quản gia bố trí cho hai người là một dãy phòng đôi với một phòng khách nhỏ riêng biệt, căn phòng này lớn hơn căn hộ hai phòng ngủ mà họ thuê ở thành phố B. Hai mẹ con mỗi người đều có phòng ngủ và phòng tắm riêng.

Sau khi Cam Viện từ chối giúp họ sắp xếp hành lý, người giúp việc đã hỏi kỹ cô về những điều kiêng kỵ trong ăn uống và sinh hoạt, sau đó thông báo cho cô biết vị trí của chiếc chuông phục vụ trên tường, rồi nhẹ nhàng rời đi.

Sau khi rửa mặt trong phòng tắm và giúp con trai sắp xếp hành lý, cô lập tức ra khỏi phòng và đi xuống lầu, đến chuồng ngựa ở phía sau.

Đứa nhỏ lần đầu tiên đến đây, một mình đi xem ngựa, rốt cuộc cô cũng không quá yên tâm.

Xuống lầu, quẹo phải, cô xiên ngang giàn nho của vườn..

Lầu bốn.

Hoàng Phủ Quyết đứng trên sân thượng của phòng ngủ chính, nhìn khu vườn đầy nắng phía dưới, trước mắt anh lại lóe lên cảnh đêm rực rỡ ánh đèn, cẩm y phồn hoa trai gái, y hương tấn ảnh* (锦衣华服的男女, 衣香鬂影)

"Thưa ngài, ngài có muốn chuẩn bị bữa trưa không?"

Hoàng Phủ Quyết phục hồi tinh thần lại.

"Tôi không muốn ăn, chuẩn bị cho mẹ con họ đi."

Will đáp lại rồi ra khỏi cửa, quay người rời khỏi sân thượng, nhưng từ khóe mắt lại bắt gặp một bóng người trong vườn.

Theo bản năng, anh chuyển tầm nhìn, và thấy Cam Viện đang quay nhanh xuống lối đi, uốn cong người và bước qua bãi cỏ giữa những giàn nho.

Trước/87Sau

Theo Dõi Bình Luận