Saved
Font
Trước
/22
GO
Sau
Vô Sỉ Đồng Chí! Em Nhất Định Gả Cho Anh!
Chương 13: Trình Giảo Kim họ Thẩm
Màu Nền
Xám nhạt
Xám Đậm
Xanh nhạt
Vàng nhạt
Màu sepia
Xanh đậm
Vàng đậm
Vàng ố
Màu trắng
Hạt sạn
Sách cũ
Màu tối
Màu Chữ
Đen
Xám Nhạt
Xám Đậm
Trắng
Font Chữ
Palatino Linotype
Bookerly
Minion
Segoe UI
Roboto
Roboto Condensed
Patrick Hand
Noticia Text
Times New Roman
Verdana
Tahoma
Arial
Cỡ Chữ
14
16
18
20
22
24
26
28
30
32
34
36
38
Kiểu Màu
otruyen.net
truyenfull.net
sstruyen.com
webtruyen.com
Đóng
Reset
Sau 2 tiếng lơ lửng trên bầu trời, rốt cuộc cũng được đặt chân tới thành phố C rồi.
Khác với thành phố A nằm trọn vẹn trong đất liền, thành phố C trải dài dọc bờ biển, lại tựa núi, căn bản là không thể thích hợp làm thành phố du lịch hơn được mà!
Không khí vừa thoáng đãng vừa trong lành, so với không khí ô nhiễm xe cộ của thành phố A...Thiện tai! Tôi muốn bê nhà tới đây sống quá.
Tôi ngó nhìn thái hậu đang mải mê trò chuyện cùng phu nhân, lại nhìn Tiết Khanh lôi kính râm ra đeo, tò mò hỏi:
“Trời cũng không nắng lắm mà, mắt anh có tật hả?”
“Cũng không có gì quan trọng. Hoa thơm mà, không che vào, ai hái mất của em thì sao!”
Tôi câm nín nhìn anh ta cười cười. Không chơi với Tiết gia gia! Chân lý mà!
---------------Phân cách tuyến “Thủ tiết vì em”-------------------
Chuyến đi chơi này quả nhiên là âm mưu được định sẵn. Tiết phu nhân có bạn ở đây, vừa vặn nhà họ ra nước ngoài, thế là Tiết phu nhân tranh thủ mượn nhà, khỏi thuê khách sạn. Thiện tai! Sau này, phàm là mẹ tôi đột nhiên tốt bụng, tôi quyết không dám nhận nữa đâu!
Ngôi nhà này nằm ngay sát biển, vị trí địa lý đẹp miễn bàn. Ở đây 4 ngày 3 đêm, cũng tiết kiệm được rất nhiều tiền so với việc thuê khách sạn nha!
Tôi nhìn thấy biển, suy nghĩ đầu tiên là buổi chiều xông ra tắm. Thái hậu đi qua phòng tôi, thấy tôi hí hửng xem quần áo, ngạc nhiên hỏi:
“Con làm gì vậy?”
“Đi biển thì phải có đồ tắm chứ ạ, không phải chiều nay đi sao?”
“Ai bảo con chiều nay đi? Hôm nay đi lên núi, nghe nói ngôi chùa trên đỉnh núi linh thiêng lắm!”
Tôi ngạc nhiên rớt hàm...
Leo núi là sao? Thiện tai, tôi bơi rất giỏi, leo núi lại rất tệ. Thái hậu thường khinh bỉ nói tôi thân xác trẻ tuổi thể lực già nua, nói bà tuy tuổi cao còn nhanh nhẹn hơn tôi... Đầu hàng-ing! Dù sao con cũng vừa khỏi chân, sao dã man vậy chứ???
Cuối cùng đa số vẫn hơn tiểu số. Bốn người chúng tôi tới chân núi Nghiên, ai nấy đều tràn đầy sức sống, trừ tôi! Liếc thấy Tiết Khanh chuẩn bị đồ đạc chu đáo, tôi thở dài! Vốn tưởng hắn chỉ là dân văn phòng ăn no ngồi mát trước máy tính, ai ngờ những hoạt động thể lực thế này cũng thông thạo quá chứ! Ghen tỵ-ing!
“Nghiễm Nghiễm, sắc mặt em tệ quá, có cần anh bế lên không? Đảm bảo bế kiểu công chúa!”
Tiết Khanh huých vai tôi, cười trêu chọc. Tôi phẫn chí huých lại, cao giọng nói:
“Xùy xùy, đừng để tới lúc đó lại kêu tôi cõng anh. Đi thôi!”
Đoàn chúng tôi nhanh chóng lên đường. Đoạn đường núi này thực ra rất đông, ai ai cũng bừng bừng khí thế ngắm cảnh trò chuyện, còn tôi, ặc, chính là thủy chung đếm bậc thang, cầu nguyện mau chóng lên tới đỉnh núi đi!
Tiết phu nhân cùng thái hậu leo trước rất nhanh, ban đầu chỉ trước tôi và Tiết Khanh ba bốn bậc đá gì đó, sau khi thì thầm ái muội với Tiết Khanh, đã trực tiếp đem chúng tôi vứt lại phía sau, dứt khoát đi trước. Chúa ơi, sức khỏe thật đáng ngưỡng mộ mà!
“Ba người mờ ám gì vậy?”
Tôi tò mò mà...
“Hôn anh một cái, anh kể cho!”
Tiết Khanh nhìn nhìn tôi, cười lưu manh, chỉ chỉ ngón tay vào má. Tôi tái mặt, xua tay đuổi anh ta như đuổi tà, thình lình nghe tiếng:
“Tôi hôn thay vậy nhé!”
Hả? Hai người chúng tôi đồng loạt quay đầu về phía sau, chỉ thấy...chỉ thấy...Thẩm Tư Ngôn? Sao anh ta lại xuất hiện ở đây???
Tiết Khanh nheo mắt suy nghĩ, cười tà một tiếng, mỉa mai bảo:
“Trên đời cũng thật lắm Trình Giảo Kim...”
Thẩm Tư Ngôn mỉm cười với tôi, sau đó lập tức đổi giọng, châm chọc đáp trả:
“Nha...nha...lắm kẻ lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử...”
Sau đó cả hai quay qua, trao đổi electron, hay nói đơn giản là lườm nhau cháy mặt, tôi kẹp ở giữa, có cảm giác tê liệt tứ chi rồi. Không chỉ dừng lại ở đó, ai bảo hai đại gia này ngoại hình xuất chúng, người qua đường không ngừng chỉ trỏ, tôi phong phanh nghe được:
Người qua đường Giáp: “Đang đọ mắt đấy à? Cậu trai kia mắt đẹp hơn kìa...
Người qua đường Ất: “Lộn rồi, rõ ràng cậu ta mắt đẹp hơn, thấy không, mi mắt vừa cong vừa dài...”
Người qua đường Ngọ: “Xùy, coi chừng gió độc, lác hết rồi ở đó đẹp hơn đẹp kém...”
Tôi ôm bụng cười. Đồng chí người qua đường Ngọ, bạn phán thực đúng!
----------Phân cách tuyến “Gió độc mắt lé”---------------
Tôi lách qua cặp đôi Tiết Thẩm, tiếp tục sự nghiệp đếm bậc thang trên núi.
Kết quả là một lúc sau đó, mệt không ra hơi, ngồi bệt xuống bệ đá thở hồng hộc...Thiện tai! Thực sự là không leo nổi nữa...
“Hai người lên đi, tôi hết hy vọng rồi, bên đó có một cái khách sạn, tôi vào đó ở tạm đây...”
Tôi nhìn Tiết Khanh cùng Thẩm Tư Ngôn mặt không đỏ, chân không run, nhàn nhã như đi bộ, cuối cùng quyết định thu binh. Lão nương chịu hết nổi rồi, chân tay run rẩy rồi, sắp bại liệt rồi!
“Còn một đoạn nữa, để anh cõng em lên.”
Tiết Khanh vừa nhìn lên đường núi vừa nói.
“Đi, anh cõng em!”
Thẩm Tư Ngôn cũng nói. Do đó hai tên này lại tiếp tục thù địch nhìn nhau...
“Có cần thiết một người xách đầu, một người xách chân vác tôi lên không?”
Phù phù phù...Lão nương muốn đi nghỉ, mặc kệ các người, đi tiếp thì mau đi đi. Tôi về khách sạn ngủ đây. Khi nào xuống núi, gọi tôi một tiếng là được!
“Vậy anh ở lại với em là được rồi. Khanh, thái hậu nhà cậu còn ở trên núi đấy!”
Thẩm Tư Ngôn ngồi xuống cạnh tôi, đưa chai nước cho tôi, dứt khoát nói. Tiết Khanh dường như không cam lòng, nghĩ nghĩ gì đó, cuối cùng thỏa hiệp:
“Nể mặt đền Ngải Tiên, giao cô ấy cho cậu!”
Hả? Sao lại nể mặt đền Ngải Tiên? Nghe nói đền Ngải Tiên quả thực là mỹ cảnh động lòng người, nhưng không vinh dự tới mức được Tiết gia gia nể mặt chứ?
“Em tuyệt đối không được mờ ám với hắn...mà...nếu em thực sự muốn phi lễ, có thể tìm anh!”
Tiết Khanh búng trán tôi, nháy mắt một cái liền quay người đi tiếp.
Nhìn bóng dáng Tiết Khanh đi lên trong nắng nhạt cuối chiều, hình như lòng tôi nhột nhột, bàn tay bất giác đưa lên sờ trán...
Trước
/22
GO
Sau
Theo Dõi
Bình Luận
Truyện Convert :
Trọng Sinh 60 Kiều Thê Có Không Gian ( Trọng Sinh Phúc Thê Có Không Gian )
Truyện hay nên đọc
Vợ Chồng Cố Gia
Quân Sủng: Ông Xã Mưu Sâu Kế Hiểm
Yêu Bạn Mà Đầy Thương Tích
Hắc Yêu
Thần Khống Thiên Hạ
Anh Vẫn Luôn Yêu Em
Bộ Trưởng Cao Lãnh: Cưng Chiều Vợ yêu Tận Trời
Tình Đầu Của Tổng Tài
Trùng Sinh Chi Thương Lam
Đại Boss Hắc Đạo Và Vợ Yêu Chủ Tịch Lạnh Lùng
Dừng đọc
Truyện Vừa Đọc
>> Bấm để xem ...
Truyện Đã Theo Dõi
>> Bấm để xem ...
Chương Mới
Tầm Thần Ký
- Chương 183: Yêu Tộc Đến
Tôi Xuyên Qua Làm Nữ Phụ Pháo Hôi
- Chương 49
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
- Chương 1961: Rơi Vào Bẫy Của Tô Cuồng
Xuyên Qua Làm Nhân Vật Quần Chúng, Vô Tình Dạy Một Đám Đồ Đệ Thành Thánh Nhân
- Chương 453: Thế Giới Vụn Vỡ
Bạch Đạo Sư
- Chương 468: Nguyệt Hằng Lại Thất Nghiệp.
Danh Mục
Lọc Truyện
Xếp Hạng
Truyện Full
Truyện Mới
Truyện Full Hay
Truyện Hot
Ngôn Tình Hay
Xuyên Không Hay
Đam Mỹ Hay
Tiên Hiệp Hay
Kiếm Hiệp Hay
Truyện Convert
Thể Loại
Tiên Hiệp
Kiếm Hiệp
Ngôn Tình
Đô Thị
Quan Trường
Võng Du
Khoa Huyễn
Huyền Huyễn
Dị Giới
Dị Năng
Quân Sự
Lịch Sử
Xuyên Không
Trọng Sinh
Trinh Thám
Thám Hiểm
Linh Dị
Sắc
Ngược
Sủng
Cung Đấu
Nữ Cường
Gia Đấu
Đông Phương
Đam Mỹ
Bách Hợp
Hài Hước
Điền Văn
Cổ Đại
Mạt Thế
Truyện Teen
Phương Tây
Nữ Phụ
Light Novel
Việt Nam
Đoản Văn
GG Dịch