Saved Font

Trước/3610Sau

Vô Tận Đan Điền

Chương 362: Một cái tát!

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Trên không lập tức xuất hiện một chưởng ấn cực lớn, lực lượng hùng hậu như núi cao, không ai có thể ngăn cản, ba nữ tử chợt cảm thấy thân thể tê rần, một cỗ hấp lực thật lớn thổi quét, binh khí trong tay bay thẳng về hướng Lâm Tàn.

- Trộm đồ vật của Kiền Khánh tông sao? Thật sự dám nói! Muốn lấy linh binh của ta, cũng phải tìm lý do tốt hơn, loại lý do rách nát như vậy còn không biết xấu hổ nói ra, ha ha! Gặp qua không biết xấu hổ, nhưng cho tới bây giờ chưa từng gặp qua kẻ không biết xấu hổ như ngươi!

Binh khí chấn động, nhất thời giãy thoát hấp lực của Lâm Tàn, hào quang chợt lóe bay vào trong phòng.

Chi nha!

Cửa phòng chợt mở, Nhiếp Vân đi ra.

- Nhiếp Vân! Hắn chính là Nhiếp Vân!

- Ta còn tưởng rằng ngươi đã sớm cụp đuôi bỏ trốn, lại vẫn dám ra đây, thật sự là thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi xông vào!

- Dám nói vậy với Lâm Tàn đại nhân, thật chán sống, xứng đáng bị giết chết!

Nhìn thấy thiếu niên đi ra, nhóm hoàng đế nhếch môi cười chờ xem cuộc vui.

- Ngươi chính là Nhiếp Vân? Xem hình dạng của ngươi, Bách Hoa Tu hẳn đã đem bất lão bí pháp bất truyền của bổn môn cũng truyền cho ngươi! Tốt, tốt, Bách Hoa Tu, ngươi nên biết hậu quả tiết lộ bí mật bổn môn!

Lâm Tàn cười lạnh, ánh mắt nhìn Bách Hoa Tu như đang nhìn một người chết.

Theo hắn xem ra, dung mạo của thiếu niên trước mắt vô cùng trẻ tuổi, khẳng định không phải tuổi thật, mà là chiếm được bất lão bí pháp của Kiền Khánh tông.

- Ta chưa từng truyền ra bất lão bí pháp, bộ dáng này của Nhiếp Vân chính là tuổi thật của hắn mà thôi!

Bách Hoa Tu sửng sốt, hiểu được ý tứ của hắn vội vàng giải thích.

- Tuổi thật? Ngươi lừa ai đó? Ý của ngươi là Nhiếp Vân chỉ mới mười sáu mười bảy tuổi? Ha ha, buồn cười, Nhiếp Vân bệ hạ, ngươi đừng giả vờ nộn, lập tức thừa nhận ngươi học trộm bí tịch của Kiền Khánh tông đi, cũng trả lại linh binh đã ăn trộm, có lẽ còn được xử nhẹ, bằng không Lâm Tàn đại nhân giận dữ thì ngươi phải chờ chết!

Hiên Thành chỉ vào Nhiếp Vân rít gào.

- Chờ chết? Nếu như vậy ngươi chết trước cho ta!

Nhìn thấy lúc này mà Hiên Thành còn dám nói xen vào, Nhiếp Vân cảm thấy bất đắc dĩ, thở dài một tiếng năm ngón tay chộp về phía trước.

Hoa lạp lạp!

Chân khí bắn ra, không trung lập tức xuất hiện vô số chỉ ảnh, như mũi tên rời cung bay thẳng tới quấn quanh người Hiên Thành.

Ca sát!

Nhiếp Vân bắt hắn tới tay, bàn tay siết chặt cổ hắn.

- A…Hoài Nam Vương, Lâm Tàn đại nhân cứu ta!

Hiên Thành làm sao cũng không tưởng được thiếu niên lợi hại như thế, chỉ nháy mắt đã bắt được mình, trong hoảng sợ không nhịn được kêu to.

- Càn rỡ, nơi này là Thần Thánh đế quốc, không tới lượt ngươi giương oai, còn không mau thả Hiên Thành bệ hạ!

Hoài Nam Vương hiển nhiên không nghĩ tới Nhiếp Vân ra tay nhanh như vậy, nhướng mày hét lớn một tiếng, tay phải vỗ về hướng Nhiếp Vân.

- Đem người lưu lại, ta có thể tha cho ngươi khỏi chết!

Lâm Tàn cũng thét dài một tiếng, một thủ ấn cực lớn lại xuất hiện.

- Các ngươi muốn sao, vậy ta cho các ngươi là được!

Nhiếp Vân cũng không tránh né, khẽ cười đem Hiên Thành ném trở về.

Cú ném cực kỳ xảo diệu, lựa chọn lúc Hoài Nam Vương cùng Lâm Tàn không thể thu hồi lực lượng, chỉ nghe hai tiếng răng rắc vang lên, Hiên Thành thậm chí không kịp phản ứng đã bị hai cỗ lực lượng cường đại vỗ thành thịt nát, máu tươi văng tung tóe.

- Ngươi…ngươi dám giết bệ hạ của chúng ta, ngươi cứ đợi bị Thần Vũ đế quốc trả thù đi!

Người của Thần Vũ đế quốc nhìn thấy Hiên Thành bị nổ thành thịt nát, hoảng sợ tái mặt nhìn Nhiếp Vân gào to.

- Ta giết Hiên Thành bệ hạ? Các ngươi mù mắt sao? Rõ ràng là Hoài Nam Vương cùng Lâm Tàn giết người, có liên quan gì với ta?

Nhiếp Vân khoát tay nói.

- Ngươi…chính là ngươi giết! Nếu không phải ngươi bệ hạ sẽ không chết…

Người của Thần Vũ đế quốc rít gào.

- Nếu các ngươi vẫn cho rằng ta giết…vậy các ngươi cũng đi cùng đi!

Nhiếp Vân vung ngón tay bắn ra, thình thịch vài cái, mấy người kia lập tức biến thành thịt nát.

- Ngang nhiên đánh chết hoàng đế của đế quốc khác, Nhiếp Vân, hôm nay ngươi chết chắc rồi!

Hoài Nam Vương sực tỉnh xanh mặt hô.

Chuyện hôm nay là hắn nhận được mệnh lệnh của hoàng huynh Hoang Lăng, vốn nghĩ dù tranh cãi ầm ĩ nhưng vì băn khoăn thân phận quốc chủ sẽ không ai làm ra hành động gì quá phận, nhưng không tưởng được Nhiếp Vân căn bản không thèm quan tâm, vừa ra tay liền muốn lấy mạng người!

- Chết chắc rồi? Vậy ngươi chết trước đi!

Hừ nhẹ một tiếng, Nhiếp Vân lật tay, Huyền Ngọc kiếm xuất hiện chém xuống.

Ba tháp!

Hoài Nam Vương còn chưa kịp chạy trốn đã biến thành bánh thịt.

- Hoài Nam Vương đã chết?

- Hiên Thành bệ hạ cùng người của hắn đều chết hết?

Chứng kiến một màn trước mắt, bốn hoàng đế còn lại thiếu chút nữa dọa vỡ mật, cho tới giờ khắc này bọn hắn mới biết được vũng nước đục lần này không dễ dàng xen vào như thế.

- Tốt, tốt, thủ đoạn lợi hại, ta thừa nhận vừa rồi đã nhìn lầm, không nghĩ tới thực lực của ngươi cao như vậy!

Thấy Nhiếp Vân chỉ một chiêu đánh chết Hoài Nam Vương, ánh mắt Lâm Tàn híp lại.

Tuy thực lực của hắn mạnh hơn Hoài Nam Vương, nhưng muốn một chiêu đánh chết hắn cũng không khả năng, chỉ xem ở một chiêu này đã biết Nhiếp Vân lợi hại hơn hắn thật rõ ràng.

Người như vậy không thể đối kháng!

- Bách Hoa Tu, khó trách ngươi dám trắng trợn trở lại Quang Minh thành, nguyên lai có chỗ dựa vững chắc, nếu đã vậy, núi xanh còn đó nước biếc chảy dài, chúng ta đi!

Liếc mắt nhìn Bách Hoa Tu, Lâm Tàn xoay người muốn rời khỏi.

- Đi? Ta cho các ngươi đi rồi sao? Đi vào sân của ta, diễu võ giương oai náo loạn một hồi rồi muốn đi, trên thế gian làm gì có chuyện dễ dàng như vậy?

Nhiếp Vân cười nhạt nói.

- Không cho đi, ngươi muốn như thế nào? Hừ, chúng ta đi không phải vì sợ ngươi, nói cho ngươi biết, tuy thực lực của ngươi không kém, nhưng muốn hơn ta cũng không dễ dàng như vậy!

Lâm Tàn đột nhiên xoay người, ngạo khí đệ tử đại tông môn hoàn toàn hiển lộ.

- Thắng ngươi không dễ?

Nhiếp Vân quay đầu phân phó:

- Tiểu Phong, giáo huấn người này cho ta, cho hắn biết cái gì là thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân!

- Dạ, chủ nhân!

Tiểu Phong trả lời, tiến lên một bước nhìn Lâm Tàn:

- Chủ nhân muốn ta giáo huấn ngươi, ta cũng không biết nặng nhẹ, nếu vậy cho ngươi mười cái tát đi!

- Ngươi…muốn chết!

Lâm Tàn không nghĩ tới Nhiếp Vân cuồng ngạo, người hầu của hắn càng cuồng, tức giận muốn nổ phổi.

- Muốn chết? Ta không tìm chết, cũng không thích chết! Không cần ngại, ủy khuất ngươi!

Vẻ mặt tiểu Phong như xin lỗi, thân hình nhoáng lên, Lâm Tàn còn chưa kịp phản ứng đã cảm thấy cổ họng căng thẳng, đã bị nắm cổ.

Trước/3610Sau

Theo Dõi Bình Luận