Saved Font

Trước/46Sau

Vô Thích

Chương 26: Thiếu

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
*

Hết chuyện hay để nghe, sau khi dùng xong buổi sáng, vẫn là người chay kẻ mặn. Tất nhiên người giàu có như Vô Thích sẽ là người trả tiền. Hai người rời khỏi khách trạm, thong dong đi trên đường phố tấp nập người qua lại. Vô Thích đúng thật là người không an phận, loay hoay đủ hướng, vui vẻ đủ chỗ, chạy đông chạy tây xem đủ thứ cuối cùng là lạc mất Đồ Tô Huyền Cơ.

Cô vội vã chen giữa dòng người tìm kiếm, hết hỏi người này đến chặn đường hỏi người khác có nhìn thấy một hòa thượng mặc áo cà sa vàng kim ngang qua không? Nhưng đường phố đông người qua lại, chỉ một hòa thượng sao có thể nhiều người dễ dàng nhìn thấy được. Có người thì nói vừa nhìn thấy, chỉ hướng đi, Vô Thích lần theo hướng chỉ, vẫn là không thấy. Cứ vậy vài lần đảo tới đảo lui, hết đường này tới đường khác, vẫn là không tìm thấy người cần tìm.

“Đại sư, đại sư, ngài đi đâu vội vậy chứ?”

“Ây dà, ngươi tuấn tú như vậy đi tu thật uổng phí đời người mà.”

“Đại sư, tu hành không có gì vui vẻ, ngươi vào đây đi, bọn ta sẽ nhiệt tình tiếp đãi ngươi…”

Nghe thấy những lời ỏng ẹo bỡn cợt chẳng ra gì, lại bên tai vài lần nghe nhắc đến hai từ đại sư. Vô Thích lập tức dừng chân nhìn sang bên đường. Không mấy khó khăn đã nhìn thấy giữa đám nữ nhân ăn mặc lòe loẹt đủ sắc màu, phấn son dày mặt, nước hoa thơm lừng, nhưng trung tâm bị vây hãm kia lại chính là dáng người mặc cà sa cao ráo đang cúi mặt nhắm mắt, hai tay chấp vào nhau, bên khóe môi không ngừng nhấp nháy kinh phật.

Thoáng thấy y có phần sợ hãi trước đám nữ nhân y phục lã lơi bám riết không rời, y cứ vậy mà đứng im không dám cử động, sợ đến mức hầu như cơ thể phát run. Vô Thích cười cười, hòa thượng này cớ vì sao đứng trước Qủy La Sát vẫn là dáng người lạnh nhạt không mảy may sợ hãi, nhưng lại sợ đám nữ nhân yếu đuối kia như sợ gặp phải ma quỷ.

Không nhịn được khoái cười bước tới, cô vẫn là nên giúp y thoát khỏi ải này. Dừng lại phía sau vòng vây của đám nữ nhân sặc mùi hương hoa đến phát nôn, Vô Thích kiêu ngạo lên tiếng: “Các ngươi càn quấy vậy đủ rồi, người ta là hòa thượng, các ngươi cũng không tha?”

Vô Thích tuy không đọc được chữ viết trên tấm biển hiệu kia, nhưng nhìn đám nữ nhân này lại nhìn vào bên trong đều là nữ nhân sặc sỡ sắc màu, mềm nhão quấn lấy những người đàn ông đang ra ra vào vào cũng đủ rõ đây chính là kĩ viện. Mà đám kĩ nữ này hẳn là nhìn thấy Đồ Tô Huyền Cơ khôi ngô tuấn tú nên nhất thời si mê mà quên mất y chính là người tu hành.

Đồ Tô Huyền Cơ đột nhiên mở mắt, hướng về phía giọng nói nhìn thấy Vô Thích đang đi tới, ánh mắt y sáng ngời, như gặp phải cứu tin, khẽ kêu lên: “Vô Thích!”

Vô Thích đáp trả với y bằng một nụ cười rạng ngời, chuyển sang nhìn đám nữ nhân đang vây quanh y là tia nhìn sắc bén. Đám nữ nhân tự ý tách rời sang bên, Vô Thích tiến lại gần, nắm tay Đồ Tô Huyền Cơ kéo y về phía mình. Vẫn là cái loại tình huống đẩy người đẹp ra sau lưng, còn bản thân mình chính là đứng chắn tiên phong, hứng chịu bão táp. Cánh tay phải vẫn vòng ra sau nắm giữ bàn tay của y, nhìn đám người trước mắt ngông cuồng nói: “Ta mới lạc ngươi một chút, ngươi lại ham vui tìm đến chốn khoái lạc này?”

Đồ Tô Huyền Cơ dáng người cao lớn, tuy dưới lớp áo cà sa nhưng phong thái vẫn phong độ hơn người, vậy mà đằng sau một dáng người nhỏ bé, được nàng nắm chặt tay bảo vệ, y lại không chút ngượng ngập, không dám nhìn đám nữ nhân càn quấy kia, trả lời: “Ta vừa rồi chính là đi tìm ngươi!”

Vô Thích bật cười: “Vậy ra là ta ham vui lạc mất ngươi, xin lỗi, xin lỗi!”

Lại chuyển mắt nhìn đám nữ nhân đang trầm trồ nhìn mình, Vô Thích nhuếch mép: “Người ta là hòa thượng, nghi kị đủ điều giới luật, các ngươi vậy mà cứ háo sắc bám riết, không sợ đắc tội với phật ngài sao?”

Một nữ nhân áo hồng nhìn khá xinh đẹp lanh lợi nói: “Cũng là nữ nhân…”

Đồ Tô Huyền Cơ vô tình mở mắt chạm phải ánh mắt đưa tình của nàng liền sợ hãi nhắm chặt mắt lại, tay đang được nắm chặt kia bất tri bất giác nắm

Trước/46Sau

Theo Dõi Bình Luận