Saved Font

Trước/128Sau

Vợ Tôi Là Đại Minh Tinh

Chương 89: Đêm Nhung Nhớ (H Nhẹ)

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Trình Hạo Phong vừa vào trong đã đi thẳng tới phòng ngủ tìm An Kỳ.

Cửa phòng không khóa nên rất nhanh anh đã dễ dàng xâm nhập vào được bên trong.

Một cô gái mặc chiếc váy ngủ hai dây mỏng để lộ ra bờ vai trần nuột nà đang ngồi bên bệ cửa sổ đọc tạp chí, xoay lưng về phía anh.

Trình Hạo Phong tháo khẩu trang trên mặt xuống, cởi hẳn chiếc áo nhân viên giao hàng ra cẩn thận đặt xuống sô pha gần đó rồi di chuyển từng bước từng bước thật nhẹ nhàng về hướng cô gái nhỏ vẫn đang hăng say xem tạp chí thời trang.

Khoảng cách ngày một gần, anh đã đứng ngay sau lưng nhưng An Kỳ vẫn không hề nhận ra, ngay sau đó anh liền ra tay "hành động".

Ấn nút điều khiển kéo rèm cửa lại rồi nhanh tay nhấc bổng An Kỳ mang qua giường ngủ, bất ngờ bị người khác "rinh đi" nên theo phản xạ An Kỳ liền hét toáng lên vì sợ hãi.

" Aaa..."

" Đừng la, là anh."

Giọng nói trầm thấp ngọt ngào cùng với hương thơm nam tính quen thuộc tỏa ra từ thân thể người đàn ông giúp An Kỳ nhanh chóng bình tĩnh trở lại.

Cô mở đôi mắt ngọc ra nhìn vào khuôn mặt siêu cấp đẹp trai của anh mà mỉm cười khúc khích.

Trong trạng thái cô nằm dưới, anh ở trên, hiên ngang chống hai tay xuống nệm, ánh mắt nhớ nhung cứ say đắm nhìn vào khuôn mặt thanh tú đã mấy ngày rồi không được gặp.

" Anh nhớ em."

Trong vô thức anh thốt lên vỏn vẻn ba từ ngắn củn nhưng đủ để thể hiện cho An Kỳ biết rằng anh đã nhớ cô nhiều đến mức nào.

An Kỳ cong môi cười, cô cũng dùng ánh mắt ái muội, long lanh những tia yêu thương nhớ nhung da diếc dành trọn cho người thanh niên này, sau đó cô vòng tay qua cổ anh, thanh âm ngọt ngào khẽ cất lên những lời nói chân tình.

" Em cũng rất nhớ anh, thời gian này đã để anh phải chịu thiệt rồi."

Nụ cười hoàn mỹ đã hiện rõ trên khóe môi gợi cảm, Trình Hạo Phong chẳng thể đợi lâu hơn, ngay lập tức anh áp môi mình lên đôi môi đỏ hồng tự nhiên, mềm mại như nhung lụa mà trao trọn tất cả những yêu thương, nhung nhớ phải chịu đựng suốt bao ngày dài cô đơn lẻ bóng vừa qua.

An Kỳ cũng nhanh chóng đáp trả lại nụ hôn cuồng nhiệt, cùng anh hòa vào cơn say tình ái. Giờ đây cô đã thành thạo hơn rất nhiều về việc hôn như thế nào để mang lại những cảm xúc tuyệt đỉnh nhất cho người mình yêu.

Đầu lưỡi dẻo dai không ngừng càn quét mọi ngóc ngách trong khoang miệng, hai tuyến nước bọt hòa lẫn vào nhau ngọt ngào như đường mật, hai chiếc lưỡi tinh ranh liên tục vờn quanh trêu ghẹo lẫn nhau.

Nụ hôn nồng nàn kéo dài thật lâu khiến ngọn lửa dục vọng được cất giấu sâu trong đáy lòng Trình Hạo Phong đang mon men bừng cháy, gặm nhấm hai phiến môi mềm đến mức sưng đỏ, anh lại bắt đầu di chuyển xuống vùng cổ trắng nõn nà để lại nơi ấy những dấu hôn đỏ xinh.

" Ư,.. ưm..."

Tiếng rên nỉ non từ khuôn miệng nhỏ nhắn càng khiến Trình Hạo Phong được thoả mãn ham muốn, tà váy ngủ mỏng manh trên người An Kỳ mỗi lúc càng được vén lên cao hơn, lộ ra nội y ren đen nóng bỏng, những ngón tay hư hỏng vuốt ve nhẹ nhàng nơi âm vật múp míp đáng yêu, ma sát vào điểm G nhạy cảm khiến An Kỳ chẳng thể nào chịu nổi.

" Ưm,.. Đại ma vương, anh đừng làm loạn mà..."

Thân thể mảnh khảnh, nóng rực ưỡn cong lên vì cảm giác tuyệt vời anh mang đến, An Kỳ hơi ngửa đầu ra phía sau, môi mỏng khẽ mím lại, không chịu được sự hưng phấn mà giữ tay anh lại, nhỏ giọng nhắc nhở người đàn ông bá đạo đang nhiệt tình phóng túng dưới hạ thân mình.

" Tiểu Kỳ ngoan, anh sẽ nhẹ nhàng, sẽ không làm tiểu Kỳ đau."

Mỗi một câu của anh thì thầm bên tai cứ như mang theo mật ngọt mà rót vào vậy khiến cô chẳng nỡ lòng từ chối.

Bàn tay đang đặt trên tay Trình Hạo Phong dần nới lỏng rồi đặt hẳn xuống nệm, mắt ngọc nhắm hờ, thân thể nhẹ nhàng thả lỏng, bắt đầu cuộc yêu cùng người đàn ông của mình.

Rời tay khỏi "mật đạo" đã bị trêu ghẹo đến ướt át, anh tuột hẳn dây áo trên người An Kỳ xuống đến tận vòng eo thon thả, ngay lập tức hai quả đào tiên căng tròn đập thẳng vào mắt, thói quen "thả rong" khi ngủ cô nữ nhân này lúc này càng giúp Trình Hạo Phong qua được một ải khá mất thời gian.

Đầu ngón trỏ thon dài cứ như mang theo ma lực trêu ghẹo hai nhũ hoa hồng hào đến mức phải lộ diện.

Thân thể cường tráng của người thanh niên đang rạo rực lửa tình tiến sát xuống vóc dáng kiều diễm, những ngón tay rời khỏi nhũ hoa mềm nhường chỗ cho đôi môi mỏng xâm chiếm, anh mân mê, lả lướt trên hai "quả đồi" trắng mịn. Chiếc lưỡi ranh mãnh lại bắt đầu phát huy khả năng dẻo dai của mình thấm ướt hai "búp hoa hồng" nhỏ nhắn.

Đôi bàn tay ma mãnh thì lại tiếp tục tìm đến nơi kín đáo mà thăm dò, trêu chọc...

" Ưm..."

Tấm thân nữ nhi, nhạy cảm như những tán lá trên thân cây xấu hổ thì làm sao cưỡng lại những cơn kích tình được mang đến, cô cứ ưỡn nhẹ người, hai chân duỗi thẳng ra, cảm giác nơi tư mật cứ như đang gào thét rằng nó muốn tìm "thức ăn".

Hình ảnh người phụ nữ được mình mang đến những cảm giác sung sướng khiến tâm tình của Trình Hạo Phong vô cùng phấn khích.

Chiếc quần ren vướng víu nhanh chóng được Trình Hạo Phong tuột xuống, ném qua một bên, anh đưa tay len lỏi qua hai vách thịt non mềm rồi từ từ đưa ngón giữa vào nơi huyệt nhỏ, dịch thủy cứ thế tuôn ra ướt át hết cả bàn tay.

" Ưm... Đại ma vương, em sắp không chịu nỗi nữa rồi..."

Anh thích một cô gái thành thật và sự thành thật của cô trong tình huống này càng làm anh vô cùng hài lòng. Nơi khóe môi mỏng thoáng hiện lên nụ cười ma mị, ngay sau đó anh nắm hai tay kéo An Kỳ ngồi dậy, đặt hai tay cô vào vị trí cúc áo của mình rồi cong môi cười thần bí.

" Tới lượt em rồi."

Nói xong anh lại đưa miệng tới áp đảo đôi môi nhỏ, vừa hôn vừa điều khiển tay nhỏ mở cúc áo sơ mi trên người mình rồi lại di chuyển đến thắt lưng da, tháo bỏ những vật dụng vướng víu qua một bên rồi quay lại với khóa quần. Rất nhanh chống, chiếc quần tây đen trên người anh đã bị tuột xuống thấp.

An Kỳ e dè muốn rút tay ra khỏi nơi nguy hiểm ấy nhưng chẳng thể thoát khỏi bàn tay của anh.

Trình Hạo Phong uyển chuyển đưa bàn tay mềm mại nhắn đến thăm "anh bạn nhỏ" to lớn đang nhô cao lên trong chiếc quần lót nam.

Đại não của An Kỳ giờ đây đã hoàn toàn ngây dại, vừa được hôn, vừa được tận tay va chạm vào vật thể của người đàn ông mình yêu, cái cảm giác này thật sự rất khó tả.

Bấy nhiêu đó đã là gì, Trình Hạo Phong rời khỏi khuôn miệng nhỏ, không quên kéo theo một sợi chỉ bạc ngọt ngào, anh nhổm người dậy cởi hẳn hai chiếc quần còn vương vấn trên người mình, ném xuống sàn nhà.

***** *** to lớn, nổi gân xanh đang dựng đứng lên ngay lập tức đập thẳng vào mắt An Kỳ khiến trái tim nhỏ bé trong lòng ngực cô đập loạn xạ, khuôn mặt kiều diễm vừa ửng đỏ vì hứng tình vừa nóng hừng hừng vì ngại ngùng lại càng thêm cuốn hút người nam nhân đối diện.

" Nha đầu ngốc, em xem nó đang muốn được phóng thích tinh hoa ra ngoài, nó đang làm anh vô cùng khó chịu, chỉ có em mới có thể giúp được anh, vậy em có đồng ý giúp không?"

Giờ mà còn hỏi là có đồng ý hay không thì có phải là hơi thừa rồi không? Nhưng cũng không thể trách được, anh là đang thể hiện sự tôn trọng dành cho cô nhưng lại cố tình đưa cô vào thế tiến thoái lưỡng nan, hoàn cảnh thế này thì cô còn có thể từ chối được sao chứ.

Hai ánh mắt mị lực vẫn luôn nhìn thẳng vào nhau, An Kỳ khẽ mỉm cười, tinh nghịch đáp trả.

" Thần thiếp đã từng nói, không bao giờ dám làm trái ý của đại ma vương cả."

Trình Hạo Phong bật cười, anh nhanh chóng tiến tới gặm nhắm hai phiến môi gợi cảm. An Kỳ nhẹ nhàng ngã xuống giường, sẵn sàng cùng anh bước vào cuộc yêu cuồng nhiệt.

Trước/128Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Dị Thế Độc Sủng: Thần Y Mẫu Thân Manh Bảo Bối