Saved Font

Trước/1823Sau

Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

Chương 38

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Lục Lãnh Phong bất ngờ giở thú tính lên, bàn tay đang đặt vào nơi nào đó.

” Mềm quá…”.

Vòng một của cô…

” Vừa mềm lại còn vừa tay “.

Hy Nguyệt nghe những lời này của anh liền đỏ mặt, thêm hành động này khiến cả người đều cứng đờ, cô không còn sức để vùng vẫy thoát ra.

Tay Lục Lãnh Phong cứ bóp lấy ngực cô, anh tiện tay vén cả áo của Hy Nguyệt lên.

Cô liền nhắm mắt lại, Lục Lãnh Phong đang làm cái gì vậy chứ…

Khiến cô ngại đến muốn độn thổ rồi!!!

” Em nhắm mắt làm gì?”.

” Còn ngại gì chứ?”.

Lục Lãnh Phong bất ngờ xoay người kéo cô nằm xuống, anh nhìn cô đang đỏ cả mặt dưới thân mình.

Anh cúi xuống, chạm nhẹ lên môi cô.

” Dù sao cũng là vợ chồng, cái gì nên thấy cũng phải thấy thôi…”.

” Cũng như là…thân thể này của em thuộc về tôi vậy “.

Hy Nguyệt mở mắt ra nhìn Lục Lãnh Phong, gương mặt cô lúc này đúng là mê người thật sự khiến Lục Lãnh Phong không chịu được, anh cúi xuống cắn nhẹ lên xương quai xanh của cô.

Hy Nguyệt có chút đau, cô hơi rùng mình, muốn thoát khỏi vòng tay của anh, cô..thật sự chưa chuẩn bị cho chuyện này.

Thấy Hy Nguyệt chưa thích ứng được chuyện này, Lục Lãnh Phong nuốt nước bọt, anh vùi đầu mình vào lòng cô.

” Đừng căng thẳng, nếu em chưa muốn làm chuyện này ” Anh dịu dàng nói.

Hy Nguyệt khựng lại, nhìn anh đang nằm trong lòng mình. Cô đưa tay lên, xoa đầu Lục Lãnh Phong.

Cô không biết anh bị cái khỉ gì, nhưng chuyện cô bị thương rồi khiến anh kích động đến mức bất ngờ đối xử tốt với cô như vậy, chuyện này cô có nên cảm ơn Hy Tuyết và xem đây là chuyện tốt với mình không?

Lục Lãnh Phong ngẩn đầu lên, anh đưa tay kéo áo của Hy Nguyệt xuống, gương mặt có chút thất vọng. Lúc nãy nhìn Hy Nguyệt trông rất miễn cưỡng, nếu anh lấn tới có lẽ Hy Nguyệt vẫn chưa chấp nhận được chuyện này.

Hy Nguyệt nhìn anh hụt hẫng, trong lòng thấy bản thân thật có lỗi, cô lao đến ôm lấy anh từ đằng sau coi như là một lời xin lỗi.

Hành động của cô như một đứa trẻ vậy, Lục Lãnh Phong bật cười:” Không sao đâu “.

Anh ăn chay bấy lâu nay rồi, ăn chay thêm vài hôm cũng không chết đâu.

” Không phải lỗi của em, em vẫn chưa chấp nhận được chuyện này, đừng trách mình ” Anh nói nhỏ nhẹ.

Cũng phải, lúc đầu là anh ghẻ lạnh trước với cô mà. Nhìn thấy cô người đầy thương tích khiến anh kích động, còn thay đổi cả tâm trí lẫn suy nghĩ của Lục Lãnh Phong, bất ngờ đối tốt với Hy Nguyệt như vậy, ít nhất cô cũng phải đề phòng chứ làm sao chấp nhận sớm được.

Lục Lãnh Phong rời khỏi vòng tay của Hy Nguyệt, người hụt hẫng lần này lại là cô, cô nhìn anh.

Cô cũng không biết sao bản thân chưa chấp nhận được chuyện này, có lẽ cô đã quá quen với một Lục Lãnh Phong lạnh lùng chứ không phải một Lục Lãnh Phong đầy ôn nhu như bây giờ.

Lục Lãnh Phong đi đến tủ, anh lấy một bộ quần áo ưa nhìn của Hy Nguyệt đem đến cho cô.

Trước/1823Sau

Theo Dõi Bình Luận