Saved Font

Trước/308Sau

Vợ Yêu, Em Phải Là Của Tôi!

Chương 128: Vì Cô Không Xứng

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Sau khi xử lí ổn thỏa miệng vết thương cho Tô Tuyết Vy, người đàn ông trung niên kia thoáng liếc nhìn cô, rồi liệt kê cho cô nguyên một mặt giấy những việc cần chú ý.

Vừa viết ông vừa nhắc nhở: "Đừng lo, những vết thương này sẽ khôi phục nhanh thôi, các loại thuốc tôi kê cho cô đều là những thứ tốt nhất trong đông y rồi."

Tô Tuyết Vy nghe thấy tiếng huyên náo ngoài cửa sổ, bèn đứng dậy đi ra cửa sổ nhìn xem có chuyện gì, ngay sau đó, cô trợn to mắt nhìn người phía dưới, đó chính là Trình Thiên Na và Tô Thần Vũ.

Không kịp băn khoăn nhiều, cô vội vàng chạy xuống, đi tới vườn hoa, thấy Tô Thần Vũ đang khóc thút thít, ngực như bị kim đâm vào, vội đẩy Trình Thiên Na ra đi tới xem con mình.

Trình Thiên Na thấy Tô Tuyết Vy đột nhiên xuất hiện, trong lòng bốc lên một ngọn lửa vô danh, người đàn bà này vì sao còn dám xuất hiện trước mặt mình, chính là cô ta khiến cho cái nhà này không còn như xưa nữa.

Tô Tuyết Vy ngồi xổm xuống, xem vết thương trên mặt Tô Thần Vũ, nửa bên mặt sưng đỏ trên gương mặt xinh xắn của bé nhìn cực kì bắt mắt.

"Mẹ ơi..." Tô Thần Vũ ôm chặt lấy Tô Tuyết Vy, giọng còn mang theo sợ hãi và nghẹn ngào.

Tô Tuyết Vy đứng trước mặt Trình Thiên Na, trong mắt tràn đầy phẫn nộ, Trình Thiên Na sao có thể đánh Tô Thần Vũ, một đứa trẻ mới nhỏ như vậy, sao bà ta có thể ra tay được?

Trình Thiên Na đang định đánh Tô Tuyết Vy thì bị quản gia ngăn lại, Quy Ngọc Quỳnh vội vàng mang theo hai người rời khỏi vườn, Trình Thiên Na đẩy quản gia ra, lạnh lùng nói: "Ai cho ông lá gan dám giấu tôi giúp con ả đê tiện kia."

Tô Tuyết Vy nghe những lời này, lập tức không đi nữa, chỉ để Quy Ngọc Quỳnh mang Tô Thần Vũ đi, cô quay người bình tĩnh nhìn Trình Thiên Na, khóe miệng treo lên nụ cười châm chọc từ từ nở rộ, dùng khẩu hình nói từng chữ từng chữ cho Trình Thiên Na:

"Bà Trình, bà đúng thật là đáng thương, giáo dưỡng cao quý của bà cũng đã để bà nói ra hai chữ này rồi."

Trình Thiên Na đọc được khẩu hình của cô, tức điên lên muốn xông tới đánh cô, Tô Tuyết Vy còn dám nói bà ta đáng thương, cô ta không có tư cách.

"Tôi nói cô đê tiện thì sao? Cô đúng là đê tiện đấy, bằng vào cái thân phận của cô mà cũng dám tơ tưởng gả vào nhà chúng tôi à, cô căn bản không xứng." Giọng Trình Thiên Na đầy chanh chua, bà ta vẫn luôn coi thường Tô Tuyết Vy.

Tô Tuyết Vy bị người ta chụt trúng chỗ đau, tay siết chặt lại, nụ cười châm chọc đọng cứng bên môi, cô biết thân phận của mình không xứng, nhưng những lời này toát ra từ miệng Trình Thiên Na nghe càng thêm chói tai.

Trình Thiên Na còn đang tiếp tục nói: "Cô cho là Vân Hạo thực sự thích cô à? Nếu không phải vì có đứa nhỏ kia, tôi nghĩ nó căn bản không thèm để ý đến cô đâu."

"Cô cũng nên ngẫm lại đi chứ, bằng vào thân phận của cô, sao nó có thể để mắt đến cô được, cô thì tính là thứ gì? Chẳng qua chỉ là một đứa con nuôi nhà họ Tô mà thôi."

"Mà nhắc đến nhà họ Tô, cô thật đúng là đồ sao chổi, từ lúc cô về nước, nhà họ Tô đã có bao nhiêu người chết rồi, con gái cả nhà họ Tô đã chết, Tô Hồng Dịch cũng chết, chỉ còn Mạnh Tú Cầm chẳng biết đang ở đâu."

Nghe đến tin Tô Hồng Dịch đã chết, Tô Tuyết Vy bỗng nở nụ cười, một nụ cười hết sức bệnh trạng, nhìn vào Trình Thiên Na, lòng cô chấn kinh đến độ chỉ có thể lấy nụ cười ấy ra để phản ứng lại.

"Loại sao chổi như cô đi khỏi nhà chúng tôi mau, nhà tôi không chứa chấp loại như cô."

Tô Tuyết Vy vừa cười vừa khóc, vai run rẩy, khóc mà chẳng lên lời, tất cả những điều Trình Thiên Na nói đều là những chướng ngại vật không thể bước qua trong tâm khảm cô.

Đối với phản ứng của cô, Trình Thiên Na cảm thấy hoang đường hết sức, Tô Tuyết Vy hẳn nên cảm thấy phẫn nộ chứ không phải vừa cười vừa khóc như vậy, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?

Tô Tuyết Vy lẳng lặng ra hiệu bằng khẩu hình: "Bà Trình, việc của nhà họ Tô bà cũng biết rõ như vậy, vậy thì bà hẳn nên biết Mạnh Tú Cầm, bộ dạng hiện giờ của bà không khác gì bà ấy đâu."

Trình Thiên Na tức giận đến độ sắc mặt cũng đen bầm lại, con ranh Tô Tuyết Vy này dám lấy bà ra so sánh với một đám người thấp kém, quả thực là quá mức làm nhục bà.

"Cô!"

Tô Tuyết Vy không sợ hãi chút nào, nhìn thẳng vào bà ta, một gương mặt giống hệt như đúc, khiến người ta cảm thấy ghê tởm cực kì, thậm chỉ Tô Tuyết Vy còn không muốn nhìn nhiều một giây nữa.

Quản gia chắn giữa hai người, ông quả thực không biết nên làm thế nào cho phải, ai ông cũng không dám làm mất lòng.

Quy Ngọc Quỳnh bố trí xong xuôi cho Tô Thần Vũ rồi, bèn bấm điện thoại gọi cho Thịnh Vân Hạo.

"Chủ tịch, bà chủ đã tới, đang cãi nhau với cô Vy ạ."

Trả lời cô là giọng nói của trợ lí: "Tổng giám đốc đang họp, có thể phiền cô lát nữa gọi lại không?"

"Phiền anh để tổng giám đốc nghe điện thoại ngay được không ạ? Chuyện này rất gấp." Thanh âm của Quy Ngọc Quỳnh đặc biệt nôn nóng, như là đã có chuyện gì đó rất quan trọng vừa xảy ra.

Trợ lí cầm điện thoại đứng ở cửa phòng họp do dự, không biết có nên bước vào hay không, nếu như đi vào mà chuyện ở nhà tổng giám đốc lại không phải chuyện gấp gì thì mình sẽ mất chức.

Bỗng ngay lúc đó, cửa phòng họp bị đẩy ra.

Những người phụ trách các phòng ban đi ra, chỉ còn Thịnh Vân Hạo ngồi trong phòng họp, sắc mặt tái xanh.

Vừa rồi trong cuộc họp, anh luôn cảm thấy hết sức bất an, mí mắt cứ giật liên tục, căn bản không dừng lại được, mãi đến khi nhìn thấy trợ lí ngoài cửa, cảm giác bất an này càng thêm mãnh liệt, thậm chí còn có dấu hiệu tăng cường hơn nữa.

"Có chuyện gì?" Thịnh Vân Hạo nhíu mày, sắc mặt sa sầm nhìn trợ lí.

Trợ lí thận trọng đi vào, đưa điện thoại tới tay Thịnh Vân Hạo.

"Chuyện gì?" Thanh âm lạnh lùng của Thịnh Vân Hạo vang lên.

Quy Ngọc Quỳnh nóng nảy nói: "Chủ tịch, bà chủ với cô Vy đang cãi nhau trong vườn..."

Đầu bên kia còn truyền đến tiếng đồ vật vỡ nát, Thịnh Vân Hạo cúp điện thoại, sắc mặt âm trầm, đứng dậy đi ra phòng họp, trợ li đi sau lưng nhắc nhở anh:

"Tổng giám đốc, buổi chiều có một cuộc họp..."

Còn chưa nói xong, Thịnh Vân Hạo đã cắt đứt: "Dời đi."

Lúc này Thịnh Vân Hạo trông hết sức đáng sợ, trợ lí không dám nói gì, chỉ lí nhí: "Vâng."

Anh vốn cho đó là phản ứng của anh, thật không ngờ đó lại thành sự thực, anh không nên để Tô Tuyết Vy và Tô Thần Vũ ở nhà, chết tiệt!

Thịnh Vân Hạo vội vàng lái xe về biệt thự bên biển.

Trình Thiên Na ném đồ vật trong tay xuống trước mặt Tô Tuyết Vy, kéo cô và Tô Thần Vũ đẩy ra ngoài cửa, miệng phun ra những chữ càng lúc càng khó nghe:

"Các người không thuộc về nơi này, cầm lấy đồ của các người rồi cút ra ngay."

Tô Thần Vũ cố gắng không khóc, nắm chặt tay Tô Tuyết Vy, sợ hãi nhìn Trình Thiên Na đứng trước mặt, cậu bé không biết vì sao người này lại ghét mình đến thế.

Tô Tuyết Vy ôm lấy Tô Thần Vũ bảo vệ bé, nụ cười châm chọc lại hiện ra, nhìn Trình Thiên Na nói bằng khẩu hình: "Bà cho rằng bà là thứ gì? Bà dựa vào đâu mà đuổi chúng tôi?"

Trình Thiên Na tức tối, nhìn Tô Tuyết Vy trước mặt càng thêm tức giận không chỗ phát tiết ra ngoài, bèn vươn tay đẩy mạnh cô một cái, Tô Tuyết Vy đang bị thương, không đứng vững được, lập tức ngã xuống đất.

"Con tiện nhân này, cút ngay! Cô căn bản không xứng với ở trong nhà tôi, cô cũng không xứng bước vào đây một bước, cả đứa con hoang bên cạnh cô nữa, đồ không biết liêm sỉ!"

Tô Tuyết Vy nhìn bộ dạng phát rồ của bà ta, nở nụ cười giễu cợt, Tô Thần Vũ vội chạy tới nâng Tô Tuyết Vy dậy: "Mẹ ơi, mẹ có sao không?"

Bởi té ngã trên mặt đất, vết thương trên bụng Tô Tuyết Vy lại nứt ra, máu thấm ướt băng vải và lớp áo, dưới ánh dương, màu đỏ gắt nhìn đặc biệt chói mắt.

Trước/308Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Vạn Yêu Thánh Tổ