Saved Font

Trước/156Sau

Vợ Yêu Hào Môn Bị Ruồng Bỏ

Chương 91: .1. Tại Sao Lại Tới Trêu Chọc Tôi?

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
“Cảm ơn anh, cục trưởng Lý”

“Ôi, cậu nói gì vậy Thiên Nham? Dựa vào quan hệ của tôi và cha cậu thì chút chuyện nhỏ này tôi có thể xử lí được. Nhưng sau này cậu cũng dạy bảo người làm nhà cậu nhiều một chút, sao lại có thể gây rắc rối thế này cho chủ chứ?”

“Ha ha, nhất định rồi, nhất định tôi sẽ dạy bảo tử tế.” Ra khỏi cục cảnh sát, Hình Thiên Nham trao đổi vài câu với cục trưởng Lý rồi bắt tay chào tạm biệt, xoay người nhìn về phía cổng đồn cảnh sát, đôi mắt sâu thẳm của anh trở nên vô cùng lạnh lùng.

“Ôi…” - Dừng bước, A Uy hít một ngụm khí lạnh rồi miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: “Cậu... cậu chủ... cậu đến rồi.”

“Lên xe.” - Lạnh lùng ném lại một câu, lại nhìn thấy Khả Nghiên ở đằng xa, anh đi trước mở cửa xe ngồi vào hàng ghế sau.

Là anh sao? Vị cảnh sát đó thả A Uy ra nhanh như vậy hóa ra vì Hình Thiên Nham? Anh không cần hiểu đầu đuôi câu chuyện thế nào đã có thể nhanh chóng cứu A Uy ra?

Lẽ nào mình đã nhìn nhầm Hình Thiên Nham? Anh là loại người vì danh dự gia tộc mà không phân trắng đen ư?

“Còn đứng đó làm gì, không mau lên xe?” - Anh hạ cửa kính xe xuống, lạnh lùng trách mắng Khả Nghiên còn đang lẻ loi đứng ngoài xe.

Cúi đầu xuống, cô lặng lẽ thở dài rồi ngồi ghé ở đằng sau cùng Hình Thiên Nham.

Trong suốt quá trình, bầu không khí trong xe đông cứng lại một cách bất thường, A Uy ngồi ở ghế phụ không ngừng nghĩ xem lát nữa nên giải thích với cậu chủ chuyện này thế nào, tuy cậu chủ đã bảo lãnh anh ta ra, nhưng nói thật thì có nhiều lúc Hình Thiên Nham còn đáng sợ hơn cả cảnh sát.

Khoảng nửa tiếng sau, xe cũng tới nhà chính của Hình gia, Hình Thiên Nham bước nhanh về phía trước, vừa vào phòng khách đã lạnh lùng xua tay:

“Các người đi xuống hết đi” - Anh giải tán tất cả người làm.

“Thiên Nham, xảy ra chuyện gì rồi?” - Tiêu Lâm Na đưa mắt nhìn A Uy, lại nhìn Khả Nghiên, cảm thấy bầu không khí có gì đó không đúng.

“Cô...”

“Em cũng phải đi ư?” - Không để Hình Thiên Nham kịp lên tiếng, cô ta đã chặn lời trước.

Nhìn đôi mắt chứa đầy sự tổn thương của cô ta, nói thật cũng khiến người luôn lạnh lùng vô tình như Hình Thiên Nham có chút không chịu nổi, dù sao cô ta cũng là nữ chủ nhân của nhà này

“Tùy cô.” - Nói rồi anh xoay người ngồi trên sô pha.

Không đợi anh cất lời, A Uy quỳ “rụp” một tiếng xuống đất: “Xin lỗi cậu chủ vì đã mang tới rắc rối cho cậu, nhưng chuyện này không phải lỗi của tôi.” - Ngừng lại một lát, xem biểu cảm của cậu chủ, hi vọng nghe xem cậu chủ đáp lại mình thế nào, nhưng A Uy đợi rõ lâu chỉ thấy Hình Thiên Nham vô cảm ngồi trên ghế sô pha.

Nhìn thấy anh như vậy, A Uy chỉ có thể tiếp tục lời thoại vừa mới bịa ra ở trên xe: “Hôm nay tôi uống hơi say, ai biết được vừa ra khỏi cửa đã gặp phải cô ta. Là cô ta kéo tôi đến đó, dụ dỗ tôi, cho nên..., cho nên tôi mới không kìm chế được.”

Chẳng nhẽ… chẳng nhẽ là con bé đê tiện đó bị cưỡng hiếp sao? Tiêu Lâm Na ngây ra một chút, nhưng nhìn thái độ của nó có giống bộ dạng bị cưỡng hiếp đâu, nếu nó thật sự bị cưỡng hiếp thì làm sao vẫn bình tĩnh được như vậy? Ôi, đúng là thất vọng.

“Cậu chủ, xin cậu hãy tha thứ cho tôi, tha thứ cho tôi.” - Bốn người ở căn phòng rộng lớn này, chỉ một mình A Uy lên tiếng, từ đầu đến cuối biểu cảm trên mặt Khả Nghiên không có bất kì dao động nào.

Chủ yếu là cô sớm đã chấp nhận với việc mình không thể mở miệng nói chuyện được. Thêm nữa, cô cũng không muốn phải giải thích chuyện là như thế nào nữa rồi, thậm chí đến nghĩ cũng không muốn nghĩ lại. Chỉ muốn biết tại sao Hình Thiên Nham lại cứu A Uy.

“Nói hết chưa?”

“Cậu... cậu chủ...” - Hình Thiên Nham bình tĩnh đến đáng sợ, cuối cùng A Uy cũng hiểu được ý nghĩa của câu “không giận mà uy”: “Tôi nói... nói hết rồi.”

“Cậu đi đi.”

“Ý của cậu là... cậu không trách phạt tôi phải không?”

Nhắm mắt hít một hơi, lúc anh mở mắt ra, nhiệt độ trong mắt dường như còn lạnh hơn cả núi băng: “Tôi giải thích kĩ hơn một chút, ngay lập tức thu dọn đồ đạc rồi rời khỏi đây.”

“Cậu... cậu chủ. Cậu nghe tôi giải thích.” – A Uy lết đầu gối đến trước mặt Hình Thiên Nham, ôm bắp đùi anh định mở miệng.

“Bụp” một tiếng, không ngờ là Hình Thiên Nham lại đá cho anh ta một cước ngã ra ngoài: “Tôi không có nhiều thời gian để lãng phí với cậu. Cút!”

Trước/156Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Đoàn Sủng Hoàng Hậu Trọng Sinh