Saved Font

Trước/171Sau

Vợ Yêu Là Mẹ Đơn Thân Thuần Khiết Nhất

Chương 115: Ôm Trong Ngực, Đặt Trong Tim

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Lê Gia Tuệ cứng họng biết mình lỡ lời, ngượng ngùng, cười gượng nói.

"Cô đừng có hiểu lầm, tôi không phải có ý đó... tôi chỉ là... aizzz... tôi thực không khéo ăn nói cho lắm, tôi chỉ muốn đùa giỡn như bạn bè để chúng ta làm quen với nhau một chút mà thôi..."

Trần Thanh Trúc: "Hừ... rất tiếc tôi lại thấy không phải như thế đi..."

Đào Hà Trang thấy vậy liền cười giảng hòa:" Chỉ là hiểu lầm, chúng ta mới quen biết nên chưa có hiểu rõ nhau ý mà. Thực ra anh Tuệ cũng chỉ là thích đùa giỡn chút thôi. Chúng tôi cũng rất hay đùa như vậy... haha... cô đây đừng hiểu lầm..."

Bên ngoài thì nói như vậy nhưng trong lòng cô ta lại âm thầm chửi rủa Trần Thanh Trúc đến mười tám đời luôn rồi. Cô ta sao lại có thể nào không nhận ra Trần Thanh Trúc chứ, ấn tượng mấy lần bị Trần Thanh Trúc làm cho mất mặt thật là có chết đi đầu thai lại cô ta cũng chẳng thể nào có thể quên nổi. Lần này cô ta âm thầm quyết tâm hạ nhục Trần Thanh Trúc một lần để xả giận cho bõ, hay nếu không thì cũng phải chọc cho Trần Thanh Trúc tức đến phát điên lên mới được.

Trần Nhất Sơn cười nhướng nhướng chân mày, nói.

"Chuyện này bỏ qua được thì bỏ qua, không bỏ qua được thì chúng ta đành phải chia bàn vậy..."

"Ấy... không sao... không sao. Lâu lâu ăn cay đổi bữa cũng được mà..."

Mạc Vân Anh nhanh nhảu mà đón lời của Trần Nhất Sơn. Vừa nói vừa gắp một miếng bạch tuộc cay bỏ vào miệng, vị cay xộc lên mũi, khiến mặt cô ta đỏ bừng lên, nước mắt nước mũi giàn giụa ra ngoài...

Trần Thanh Trúc ở một bên, đưa tay nhéo Lê Gia Hào một cái, trong lòng thì nở hoa khi nhìn cái biểu hiện ăn cay khổ sở của Mạc Vân Anh. Lê Gia Hào bất đắc dĩ chỉ biết lắc lắc đầu... rồi đưa tay gắp một con tôm bỏ vào bát thong thả lột vỏ tôm.

Mạc Vân Anh khẽ nhíu mày quan tâm nói.

"Anh Hào... anh cũng đâu có ăn được cay, với lại anh cũng bị bệnh dạ dày mà, ăn nhiều cay không tốt đâu..."

"Cảm ơn cô quan tâm, nhưng tôi giờ đây thực sự là vô cùng yêu thích ăn cay, có thể nói không có cay thì tôi ăn không ngon. Còn bệnh dạ dày thì tôi đã khỏi dứt từ lâu rồi kìa..."

Lê Gia Hào vừa dứt lời thì trong tay đã lột được hai con tôm lớn, cười lấy lòng đem bỏ vào bát của Trần Thanh Trúc một con, còn mình tự ăn một con, gật gật đầu tỏ vẻ vô cùng thưởng thức. Trần Thanh Trúc chẳng hề khách khí mà thoải mái hưởng thụ sự ưu ái này.

Đào Hà Trang bên cạnh tỏ vẻ ngạc nhiên, nháy nháy mắt mà nói.

"Xin hỏi cô đây tên là gì, thực sự là thất lễ mà, khi ngồi cùng bàn mà chưa được biết tên để tiện xưng hô cho phải. Xin tự giới thiệu tôi là Đào Hà Trang chắc cô đây cũng không xa lạ gì với tên của tôi đâu nhỉ. Tôi là diễn viên dưới cờ của tập đoàn Khánh Điển, bạn trai tôi chính là con trai cả của chủ tịch tập đoàn, là anh trai của anh Hào tổng giám đốc đây... mà bên cạnh tôi chính là bạn gái của anh Hào mới từ nước ngoài trở về, Mạc Vân Anh. Hai người họ cũng đang có một chút hiểu lầm, tôi cũng là đang cảm thán sợ có hồ ly tinh nào đó nhân cơ hội nhảy vào phá đám. Chỉ mong sau bữa cơm anh Hào và Vân Anh có thể hết hiểu lầm rồi có thể dùng tình cảm mà xua đuổi hồ ly tinh mà thôi. Cũng mong là mấy cái con hồ ly kia có mắt nhìn một chút là được, chạy cho xa, tránh để người khác chướng mắt mà đạp chết. Cô gái... cô nói có đúng không?"

"Đào Hà Trang... cô đừng có mà quá phận... cô nói hươu nói vượn gì đó. Tôi và Mạc Vân Anh giờ đây chẳng còn liên quan gì cả, chỉ là người dưng nước lã mà thôi. Còn tôi nói cho cô biết, đây mới chính là người yêu của tôi bây giờ, cũng sẽ là vợ của tôi đời này kiếp này. Cô mà còn nói nhăng cuội một lần nữa tôi sẽ cho cô ăn đủ vị đau khổ, đủ để cô ngậm miệng đấy... Cô mau nói xin lỗi với người yêu của tôi mau... còn nữa tên của người yêu tôi không thể tùy tiện để chó hay mèo gọi được, nên không thể nói..."

Lê Gia Hào lần này thực sự không thể nhịn được, đứng phắt dậy, ôm lấy Trần Thanh Trúc vào lòng, rồi trừng mắt, lạnh lùng quét ánh mắt có thể đóng băng người nhìn Đào Hà Trang rồi gằng từng chữ mà nói. Những lời anh nói ra tựa như bom nguyên tử phát nổ khiến cho tất cả mọi người sững sờ tại chỗ, nhất thời không phản ứng lại được gì.

Ngay sau đó Mạc Vân Anh nước mắt rơi lã chả, thút thít mà nghẹn ngào nói.

"Anh Hào... anh đừng như vậy mà... có gì chúng ta từ từ hãy nói, anh đừng có lôi người con gái khác vào thế thân. Anh đã chờ đợi em bao nhiêu năm, giờ em đã trở về rồi, anh đừng giận em nữa được không? Như vậy sẽ làm em khổ, anh khổ và cả cô ấy cũng khổ..."

Lê Gia Hào cười lạnh nhìn Mạc Vân Anh, mỉa mai.

"Cô thật sự quá tự tin rồi... có thể có một thằng Hào yêu cô. Nhưng rất tiếc thằng Hào ấy đã chết lâu lắm rồi, chắc cũng sang cát được rồi. Vậy nên cô dừng ở đó mà ảo tưởng nữa. Lê Gia Hào tôi này ý mà giờ đây chỉ yêu một người duy nhất cho tới cuối đời này chính là cô gái mà tôi đang ôm trong ngực, đặt trong tim này mà thôi."

Lê Gia Hào nói xong thì ôm Trần Thanh Trúc xoay người, đi thẳng ra cửa, chẳng nói lấy một lời chào.

Một bữa ăn ban đầu không khí vui vẻ hòa hợp bỗng chốc bị mấy người đáng ghét phá đám khiến bầu không khí trở nên khó thở, lúng túng vạn phần mà trôi qua.

(Còn tiếp)

Trước/171Sau

Theo Dõi Bình Luận