Saved Font

Trước/9Sau

Võng Du Chi Thiên Khuyển Tu La Dịch

Chương 3: Lăng Trần, Lăng Thủy Nhược

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
"Lập tức giúp ta điều tra tất cả tư liệu về biệt thự số 12 tiểu khu Thiên Nguyên, xế chiều nay phải điều ra rõ, nhanh đi.... Chú ý, tuyệt đối không nên để người ở bên trong biết."

Đặt điện thoại xuống, Vân Phong nắm chặt hai tay run rẩy, hưng phấn hét lên: "Là hắn, nhất định là hắn. Năm đó ở Thiên Đồ hắn là người duy nhất có thể khiêu chiến Hạ Oa nửa tiếng chưa ngã ngũ. Bề ngoài có thể tương tự.... Nhưng cái ánh mắt kia tuyệt đối không có người thứ hai! Vừa vặn hắn lại có muội muội bị mắc Ethiloc!"

"Muội tử a! Muội tử a! Ngươi lần này đúng là đem lại cho đại ca một cái kinh hỉ!"

Hai tiếng sau......

"Người kia được gọi là Lăng Trần, nữ hài gọi là Lăng Thủy Nhược. Hai năm trước từ thành phố Trung Châu chuyển đến nơi này, có lẽ để trị liệu Ethiloc tốt hơn. Vừa đi bệnh viện bên kia tra xét hồ sơ bệnh án, nữ hài kia mắc Ethiloc đã tròn ba năm, cha mẹ nàng và nàng bị nhiễm bệnh cùng một thời điểm, bất quá một năm sau liền tử vong. Nữ hài kia lại rất ương ngạnh kiên trì cho tới hiện tại. Bác sĩ nói là do ý niệm cầu sinh của nàng rất mạnh.... Bất quá, vius Ethiloc đã lan toàn thân, nàng coi như kiên cường nữa, nhiều nhất, cũng chỉ còn có thể sống được ba tháng..... Mặt khác, nghe đồn rằng Lăng Trần là do vợ chồng Lăng gia nhặt được, cùng Lăng Thủy Nhược xem như không có quan hệ máu mủ. Tuy nhiên, tính chân thực của tin tức này chưa thể nào xác nhận!"

"Thiếu gia, trước mắt đây là toàn bộ tư liệu đạt được!"

“Được.” Vân Phong tắt video call, sau đó liếc nhìn thời gian. Đứng dậy, đi tới đi lui mấy bước trong phòng, mở cửa chạy lon ton ra ngoài, hắn phát hiện mình một khắc cũng chờ không được.

Loại sự tình này, tự nhiên muốn chính hắn tự thân xuất mã.

............

Tiến vào nhà, Lăng Trần ôm lấy thân thể mềm mại của muội muội như thường lệ, nhẹ nhàng đặt nàng xuống cái giường nhỏ giữa phòng khách. Cúi người xuống, Lăng Trần điểm điểm chóp mũi Thủy Nhược, khẽ cười nói: "Nhược Nhược, đói bụng không? Muốn ăn cái gì?"

"Vừa ăn kem xong, không đói bụng!" Lăng Thủy Nhược lắc đầu, sau đó chớp chớp đôi mắt như bảo thạch, giang hai tay ra, hướng ca ca làm ra tư thế ôm: "Ca ca, nóng quá, trước tiên ôm ta đi tắm rửa có được hay không?"

"Được!"

Lăng Trần mỉm cười, một lần nữa ôm lấy Thủy Nhược, đi hướng phòng tắm. Lăng Thủy Nhược toàn thân lây lan Ethiloc, hiện tại thể lực ngay cả hài tử ba tuổi cũng không bằng, càng không có năng lực hành tẩu. Mọi chuyển động của nàng, đều do chiếc xe lăn và hai tay của Lăng Trần thực hiện. Nàng tham luyến cảm giác bị hắn ôm vào trong ngực, mỗi lúc như vậy, nàng đều nhắm mắt lại, dùng chút khí lực không nhiều tựa sát hắn, lắng nghe nhịp tim, cảm nhận hương vị của hắn.

Lăng Trần một người chèo chống cái nhà này, từ quét nhà, nấu ăn, giặt quần áo..... hết thảy toàn bộ do hắn làm. Thời gian còn lại, hắn toàn bộ dùng để làm bạn với Thủy Nhược, cơ hồ không có một khắc để nàng ly khai khỏi tầm mắt hắn trong chốc lát.

Hai năm trước, thời điểm hắn mang Thủy Nhược đến thành phố Kinh Hoa, hắn đã quyết định ở bên nàng tới lúc ly khai, mỗi thời mỗi khắc đều sẽ ở bên hầu nàng. Có lẽ, thời điểm trước khi gặp nàng, hắn chưa từng tin tưởng mình sẽ có một ngày sẽ vì một nữ hài làm được loại trình độ này.

Phòng tắm rộng lớn sạch sẽ, Lăng Thủy Nhược mấp máy con mắt, lông mi có chút run rẩy, tùy ý để ca ca lột đi y phục thân trên, sau đó thuần thục giải khai áo ngực màu lam nhạt của nàng. Một cảm giác mát lạnh phả vào, nàng mở mắt, nhìn xem bộ ngực sữa trắng nõm như tuyết, to như hai cái bát ngọc úp ngược, hai nụ hoa màu phấn nhạt cơ hồ khiến người ta không đành lòng đụng chạm.

Cảnh tượng này đủ cho bất kì nam nhân nào huyết mạch sôi sục, cho tới bây giờ cũng chỉ có chính nàng và nam nhân phía sau nàng thưởng thức. Một đôi tay từ dưới hai cánh tay nàng luồn qua, cẩn thận cầm lấy bộ ngực mềm mại, nhẹ nhàng xoa nắn. Lăng Trần từ phía sau ghé sát vào phần cổ của nàng, thưởng thức phần cổ non mềm, trìu mến nói: "Nhược Nhược, giống như lại biến lớn a."

"Kia...... Ca ca thích không?" Lăng Thủy Nhược mấp máy bờ môi, lồng ngực hơi phập phồng, hai má ửng hồng, trong miệng phát ra từng tiếng thở dốc rất nhỏ, hai con ngươi chậm rãi trở nên mê ly.

"Nhược Nhược là cô bé xinh đẹp nhất, thân thể Nhược Nhược mỗi bộ phận đều xinh đẹp nhất, ta đương nhiên thích!" Lăng Trần mỉm cười nói, vừa nhẹ nhàng hôn lên đôi môi mềm, từ từ lướt qua cảm nhận gò má băng sứ. Da thịt Lăng Thủy Nhược như từ nhuyễn ngọc mà làm thành, có chút trong suốt, bóng loáng phấn nộn như hài nhi.

Hai tay rời đi trước ngực nàng, chậm rãi hướng xuống phía dưới, nhẹ nhàng cởi lấy cái quần lót xanh lam thủy chung, lộ ra thân hình đầy đặn mê người. Đôi chân dài trắng bốc, cặp mông căng tròn mềm mại đẹp mê hồn không sao tả xiết. Lăng Trần nhẹ nhàng ôm lấy nàng, đặt nàng vào bồn tắm đầy nước ấm.

Dù đã ở với nàng lâu ngày, thân thể nàng mỗi một tấc hắn đều vô cùng quen thuộc, nhưng mỗi một lần đối mặt, định lực hắn đều gặp khảo nghiệm rất lớn. Hắn ổn định nội tâm, ngón tay mang theo nước ấm trượt qua toàn thân nàng, lướt qua cái cổ trắng như tuyết, bờ vai mịn màng, bộ ngực mềm mại, bờ eo nhỏ nhắn, đôi chân thon dài trắng nõn… Động tác nhẹ nhàng và chậm rãi như thể sợ vừa chạm vào sẽ phá hủy đi búp bê pha lê.

Lăng Thủy Nhược nhắm mắt lại, nhu thuận như con mèo ôm trước ngực hắn, hưởng thụ lấy cảm giác hắn vuốt ve lấy thân thể mình. Đương lúc nhiệt độ nước bắt đầu lạnh dần, nàng mở to mắt, yếu ớt nói: "Ca ca, bác sĩ nói ta nhiều nhất còn có thể sống thêm ba tháng, là thật sao?"

Lăng Trần khẽ dừng tay, tiện tay nắm lấy bàn tay nhỏ của nàng, mỉm cười nói: "Nhược Nhược có tin không?"

Lăng Thủy Nhược dùng lực lắc đầu: "Ta mới không tin, ta vẫn chưa hoàn thành lời hứa đối với ca ca, làm sao có thể chết được?"

Lăng Trần hai mắt mông lung nước mắt, hắn vội vàng nhắm mắt lại, khiến những giọt nước mắt kia tiêu tán, tránh để cho bị Thủy Nhược nhìn thấy. Hắn ôm chặt người thiếu nữ, nhẹ giọng nói: "Cho nên, Nhược Nhược nhăt định phải cố gắng, cố gắng đến ngày gả cho ta, được không?"

Hắn vĩnh viễn không bao giờ quên ngày đó, thời điểm Thủy Nhược 12 tuổi, nàng dùng âm thanh non nớt khởi xướng hứa hẹn với hắn: "Sau khi lớn lên, ta nhất định phải gả cho ca ca....." Lời hứa hẹn này cũng là động lực để nàng tiếp tục kiên trì sống tiếp.

Nhưng hiện tại, Ethiloc đã làm nguyện vọng tốt đẹp của nàng trở thành hiện thực. Nàng có thể chống đỡ đến bây giờ đã rất kiên cường, thế nhưng, hắn biết rõ, sinh mệnh hiện tại của Thủy Nhược đã yếu ớt như ngọn cỏ non. Tùy tiện mưa gió một chút cũng có thể cướp đi sinh mệnh của nàng. Chỉ một tiếng trước, bác sĩ dùng thanh âm tàn khốc nói cho hắn biết: "Nàng nhiều nhất còn có thể sống được ba tháng...... Đây là trạng thái lạc quan nhất. Sau khi nàng ngủ, tùy thời có thể vĩnh viễn không tỉnh lại. Nàng có thể kiên trì đến bây giờ đã là kỳ tích, từ bỏ đi....."

Từ bỏ? A...... Hắn làm sao lại từ bỏ!

"Ân, ta sẽ cố gắng, cố gắng kiên trì đến ngày đó...... Nhưng mà, ca ca có thể lại đáp ứng ta một thỉnh cầu không?" Lăng Thủy Nhược chớp động đôi mắt, nhẹ nhàng nói.

Lăng Trần: "..."

"Nếu như...... Nếu như ta không kiên trì được đến ngày đó, ca ca không thể thương tâm quá lâu, cũng không thể cô đơn. Ca ca hãy tìm một nữ hài tử xinh đẹp, ôn nhu, thiện lương chiếu cố ca ca, một mực bồi bạn ca ca được không?" Lăng Thủy Nhược rúc vào ngực hắn, nói mê.

Lăng Trần cắn chặt môi.... Những lời như vậy, Lăng Thủy Nhược kiên cường chưa từng nói ra. Hiển nhiên là nàng biết mình không còn chống đỡ được bao lâu. Hắn lắc đầu, dùng giọng run run khẽ nói: "Nhược Nhược, đừng nói những lời ngu ngốc như vậy, ta nhất định.... Nhất định sẽ không để muội rời xa ta!"

Lăng Thủy Nhược không nói tiếp, nàng rúc trong ngực hắn, hưởng thụ lấy từng giây trân quý khi ở bên hắn.

"Mụ mụ nói, người chết đi, về sau sẽ đi tới một nơi gọi là Thiên Đường, nơi đó rất ấm áp và bình yên, khiến mọi người hạnh phúc. Nhưng mà, nơi đó không có ca ca...."

"Địa phương không có ca ca, như thế nào lại gọi là Thiên Đường....."

"Ta rất muốn sống, sống đến ngày có thể gả cho ca ca...... Sau đó cả một đời bồi bạn với hắn, vĩnh viễn không muốn phải nhìn hắn đau lòng cùng cô độc......"

.............

Cho Thủy Nhược ăn xong cơm trưa, liền ôm nàng trở về phòng, khẽ hôn trán nàng một cái, liền lặng lẽ lui ra. Vào thời điểm này trong ngày, Lăng Thủy Nhược đều chìm trong giấc ngủ. Người mắc bệnh Ethiloc đều cần ngủ nhiều để làm chậm lại việc sinh mệnh lực bị xói mòn, nếu không sẽ chết nhanh hơn.

Nhìn thoáng qua thời gian, Lăng Trần ngồi xuống ghế sa lon, tiện tay mở TV. Hắn bình thường ít khi xem TV, không quan tâm gì nhiều ngoài các phương pháp trị liệu Ethiloc. Thời điểm Lăng Thủy Nhược mắc Ethiloc, đại lượng thời gian hắn đều dùng để chăm sóc nàng.

"Thế giới Thần Nguyệt sẽ được đồng loạt mở cửa trên các khu vực trên thế giới vào 9h sáng ngày 7 tháng này. Thần Nguyệt là một bước đột phá trong lịch sử trò chơi thế giới ảo, nó sẽ đem lại cho tất cả người chơi thấy một thế giới bí ẩn vượt qua trí tưởng tượng… ”

Tiện tay đổi mấy kênh, toàn bộ đều liên quan đến tuyên truyền Thần Nguyệt. Lăng Trần tắt TV, nằm dài trên ghế salon, híp mắt lại, thở dài một hơi. Hiện tại tâm tư hắn đều đặt trên Lăng Thủy Nhược, cái gì Thần Nguyệt, cái gì trò chơi thế giới ảo, tất cả đều không có quan hệ với hắn.

"Đại ca! Đại ca, tỉnh lại đi, ngươi cứ nằm như vậy sẽ bị nướng chín đó! Đại ca!"

"Ta không có nước... Cái này được không? Vừa lạnh vừa ngọt."

"Có ngon không? Nếu ngon thì uống hết đi....."

"Mồ.... Mụ mụ sao lại ôm ta ra, đại ca hắn khát nước, rất muốn uống nước..... Mụ mụ, ba ba, các ngươi mau cứu hắn có được hay không? Ba ba, ngươi thế nhưng là bác sĩ vĩ đại a, nhất định sẽ cứu hắn đúng không....."

..........

"Nhược Nhược, năm đó là ngươi đem ta từ biên giới tử vong gọi về. Nhưng bây giờ, ta nên lấy cái gì đi cứu vớt sinh mệnh của ngươi a."

"Ding Dong…"

"Ding Dong…"

Âm thanh tiếng chuông cửa vang bên tai làm Lăng Trần lập tức mở mắt, ngồi thẳng dậy, khẽ cau mày. Tại tiểu khu này, cơ hồ mỗi gia đình đều biết biệt thự 12 có người mắc bệnh Ethiloc, cho nên, trong nhà của hắn xưa nay chưa từng có khách, thậm chí không dám có người dám tới gần nơi này, tiếng chuông cửa đã lâu không có vang lên. Hắn càng quan tâm hơn là, tiếng chuông ồn ào có hay không làm ảnh hưởng tới giấc ngủ cùa Thủy Nhược.

+×+ Mọi cập nhật và thay đổi chỉ được tiến hành trên d_t_r_u_y_e_n_._c_o_m và t_r_u_y_e_n_h_d_z_._c_o_m +×+

Trước/9Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Thiên Đường Cẩm Tú