Saved Font

Trước/16Sau

[Vong Tiện] Phi Lai Hoành Tử

Chương 2

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
2.

Biểu hiện của Ngụy Vô Tiện nằm ngoài dự liệu của Ôn Triều, gã nghẹn lại một lúc lâu, hai mắt đã sưng đến nhìn không ra cứ giật giật liên hồi, từ hai chỗ lõm màu đỏ sậm kia nhìn chăm chú Ngụy Vô Tiện một hồi lâu, mới rốt cục miễn cưỡng lên tiếng: "Ngươi, ngươi không phải là Ngụy Vô Tiện sao? Vậy thì... tại sao... tại sao lại gây khó dễ với chúng ta?"

Hắc y nhân Ngụy Vô Tiện xoay xoay cây sáo trên tay, hiển nhiên tâm tình đang rất thoải mái, thản nhiên trả lờii: "Bởi vì ta nhìn các ngươi không vừa mắt nha. Hoặc là nói, các ngươi nên tự hỏi bản thân, rốt cuộc đã làm nên chuyện thiên địa bất dung gì, làm cho ta vừa nghe đến tên của các ngươi liền muốn tìm ngươi gây chuyện. Ta đây đã nghĩ hồi lâu, cuối cùng thật sự cảm thấy không thể nghĩ thông, cho nên cứ thuận theo tự nhiên, đi làm những chuyện khiến ta cảm thấy sảng khoái mà thôi."

Nói thật, "Nhìn không vừa mắt nên muốn giết người", Ôn Triều trước kia cũng nói ra không ít lần, lại không nghĩ tới một ngày nào đó sẽ có người nói những lời này với mình, trong cổ họng hắn thống khổ nức nở vài tiếng, giống như là đá lửa để lâu ngày không đánh ra được hỏa tinh. Chỉ có thể phát ra thanh âm tư tư, ngay cả lời cầu xin tha thứ cũng nói không nên lời.

Ngụy Vô Tiện thản nhiên tự đắc tiếp tục xoay sáo, nhìn gã thật lâu mà không lên tiếng, tâm tình hắn đột nhiên cảm thấy tốt hơn, ngồi xổm xuống nhìn hắn. Nhìn người từ trên xuống dưới không có điểm nào coi được cả, cũng lười tự mình động thủ, chỉ tiện tay đánh ra một đạo oán khí đem đầu hắn ngẩng lên, cùng đôi mắt mang theo ba phần sợ hãi bảy phần oán hận kia nhìn nhau: "Ngươi cũng không cần nhìn ta như vậy. Ta cũng không phải vì sở thích cá nhân mà giày vò ngươi. Nghĩ trước trước kia, ta hẳn là một người chính phái, cho nên trước khi động thủ đặc biệt tìm vài vị "bằng hữu", hỏi thăm một chút các ngươi là loại người gì. Đáng tiếc, mỗi người trong số họ đều nói với ta: "Tất cả các ngươi, tất cả đều đáng chết!"

Nói đến chữ cuối cùng, ánh mắt của Ngụy Vô Tiện đột nhiên trở nên âm lạnh sắc bén. Bốn phía xuất hiện mấy bóng người, sắc mặt mỗi người đều tái nhợt, trong mắt không có con ngươi, chỉ còn lại tơ máu rậm rạp rối rắm quấn quanh long mắt trắng dã, đáng sợ đến cực điểm, làm cho người ta không dám nhìn thẳng.

Tất cả đều là lệ quỷ!

"Ngươi nhìn xem, đây chỉ là vài người trong số đó thôi. Một số bằng hữu của ta đã từng nhận được sự 'tiếp đón nồng nhiệt' của ngươi, nhưng hôm nay ta đến vội vàng, chỉ mang theo một vài người tới cảm ơn ngươi mà thôi. Chậc, không đủ náo nhiệt, thật có lỗi với ngươi quá. "Ngụy Vô Tiện ngồi xổm xuống, gõ gõ trên mặt Ôn Triều, "Chậc chậc, da thịt mềm mại này, xem ra sống an nhàn sung sướng đã quen rồi. Lúc trước ấy, chỉ là món khai vị, hôm nay mới là bữa tiệc lớn. Bằng không, ta cũng sẽ không xuất hiện, để cho hai ngươi thấy được người tiễn các ngươi lên đường là ai. "

Hắn nói ở đây, đột nhiên nhận ra điều gì đó, nói tiếp: "Ồ, ta quên mất. Bản thân ta cũng không biết mình là ai, còn phải đa tạ ngươi đã nói cho ta biết. Vì vậy, ngươi có thể yên tâm lên đường, ta để kêu bọn họ nhẹ nhàng với ngươi hơn. Mọi người, khai tiệc thôi. "

Câu cuối cùng, là nói với đám lệ quỷ kia.

Mà lời vừa thốt ra, Ngụy Vô Tiện trong nháy mắt đã đến trước mặt Giang Trừng và Lam Vong Cơ, sắc mặt hắn có chút trắng bệch, như có như không che khuất tầm mắt của bọn họ: "Hai vị, là muốn ngăn cản ta sao?"

Hắn cũng không biết vì sao, không muốn hai người này nhìn thấy cảnh tượng tàn nhẫn phía sau mình. Nói xong, Ngụy Vô Tiện liền phất phất tay về phía sau, oán khí theo đó bao phủ ngày càng nồng đậm, che khuất tầm nhìn, chỉ có thể nghe được tiếng Ôn Triều kêu la thảm thiết, lại bị một câu "Động tĩnh nhỏ một chút" của hắn, mà tiếng động tĩnh phía đó giảm đi rất nhiều.

Giang Trừng ngây ngốc nhìn một Ngụy Vô Tiện có chút xa lạ trước mắt mình, nửa ngày nói không nên lời, ngay cả Ôn Triều bên kia cũng bị hắn bỏ lại phía sau, dù sao hai người kia cũng chạy không thoát.

Lam Vong Cơ là người phục hồi tinh thần lại trước tiên, trong lòng co rút đau đớn, hít sâu một hơi, hỏi hắn: "Ngụy Anh, ngươi... sao lại ở đây? Sao lại... sao lại thành như thế?"

Hai người bọn họ rốt cục cũng có người mở miệng, Ngụy Vô Tiện không hiểu sao có chút thở phào nhẹ nhõm: "Ngươi gọi ta là Ngụy Anh? Lúc trước hắn gọi ta là Ngụy Anh, cũng gọi ta là Ngụy Vô Tiện, ta có hai cái tên?"

"Ngụy Vô Tiện, ngươi đang nói cái gì vậy? Ngươi ngay cả tên của mình cũng không nhớ rõ nữa sao?" Giang Trừng bị chấn động đến đầu óc còn có chút không rõ ràng, nhờ khi nãy Lam Vong Cơ mở miệng mới lên tiếng mới có thể phản ứng lại.

Ngụy Vô Tiện nở nụ cười, tuy rằng có chút lãnh ý, nhưng vẫn mang theo vài phần bộ dáng lúc trước của Ngụy Vô Tiện: "Vị công tử này nói chuyện thật thú vị. Ngươi không thấy là ta đã mất trí nhớ sao? Mất trí nhớ thì tất nhiên là ngay cả tên cũng không nhớ rõ. Bất quá, nhìn bộ dáng của các ngươi, các ngươi biết ta sao?"

Giang Trừng bán tín bán nghi. Hắn từng có kinh nghiệm tương đối dày dặn cùng oanh liệt, thủ đoạn trêu chọc người khác của Ngụy Vô Tiện lúc trước có thể nói là tầng tầng lớp lớp, đa dạng vô số, hắn không thể xác định được, bộ dạng này của Ngụy Vô Tiện, có phải lại giở trò đùa giỡn người khác hay không, chỉ đành chỉ chỉ vào đoàn oán khí phía sau hắn: "Hai người kia thế nào rồi?"

"Chết rồi. Cái này còn cần phải hỏi? Ngươi muốn cứu bọn họ?" Lông mày Ngụy Vô Tiện hơi hạ xuống, một trận hàn ý âm lãnh xuất hiện quanh người Giang Trừng và Lam Vong Cơ, phảng phất như có sinh mệnh, nóng lòng muốn đem hai người bao vây lấy. Ngụy Vô Tiện khẽ quát một tiếng, "Đừng nhúc nhích. "

Giang Trừng lập tức trả lời: "Làm sao có thể? Bọn họ lại chết ngàn lần vạn lần, cho dù thiên đao vạn hỏa, cũng khó tiêu hận trong lòng ta!"

Ngụy Vô Tiện nói: "Vậy không phải là được rồi sao? Xem ra vị công tử này cũng giống như ta, cùng bọn họ có thâm cừu đại hận, ta thấy ngươi cũng cảm thấy rất thân thiết. Cho nên, chúng ta hẳn là quen biết, đúng không?"

Giang Trừng nói, "Đương nhiên quen biết, chúng ta là..."

Lời nói của hắn bị tiếng oán khí lệ quỷ đang gặm cắn Ôn Triều cắt ngang. Ngụy Vô Tiện hơi nghiêng đầu: "Nhỏ tiếng một chút."

Tiếng gặm cắn bên kia lập tức thấp xuống, chỉ còn lại một chút tiếng nuốt, rất nhanh liền bị gió mang đi, nghe không rõ ràng.

Lam Vong Cơ đè nén khủng hoảng lo lắng việc Ngụy Vô Tiện tu tập tà đạo thuật pháp, nắm tay trong tay áo siết chặt, nói: "Nơi này cũng không phải là nơi để nói chuyện. Ngụy Anh, ta và ngươi rời đi trước được không?"

Cảm giác của Ngụy Vô Tiện đối với người trước mặt vô cùng phức tạp. Không phải đặc biệt muốn nói chuyện với y, nhưng lại rất muốn tới gần. Hơn nữa, từ khi đến trước mặt hai người này, hắn liền cảm thấy, một loại cảm giác choáng váng quen thuộc đột nhiên truyền đến, tựa hồ bụng dưới cũng có chút dị động, trong lòng hắn liền có chút cảnh giác, hơi lui về phía sau, cách người này xa một chút, lúc này mới nói: "Đi đâu? Ngươi là ai?"

"Tên ta là Lam Trạm, chúng ta là... người quen cũ. "Lam Vong Cơ do dự thật lâu, rốt cuộc lựa chọn nói ra từ đó.

Nghe được từ này, Ngụy Vô Tiện cảm thấy có chút khó chịu, giống như là bị cái gì đó đấm vào ngực, cảm giác rất bị đả kích. Tự nhiên tức giận, lại có chút ủy khuất nổi lên, làm cho hắn cảm thấy có chút phiền não: "Chỉ là người quen cũ, dựa vào cái gì ngươi bảo ta đi theo thì ta phải đi chứ?"

Lúc này đến phiên Lam Vong Cơ bị đả kích nặng nề, khí tức hỗn loạn, sắc mặt so với vừa rồi còn trắng hơn, rốt cuộc nói không nên lời.

Giang Trừng cũng nói theo: "Lam nhị công tử, Ngụy Vô Tiện dù gì cũng là người Giang gia ta, cớ gì mà ngươi nhất định phải để hắn đi theo ngươi chứ? Ngụy Vô Tiện, ta cho rằng ngươi là thật sự mất trí nhớ. Ta hiện tại nói cho ngươi biết, ngươi và ta đều là người của Vân Mộng Giang thị, ngươi tên Ngụy Anh, tự Vô Tiện, ta tên là Giang Trừng, ngươi là sư huynh của ta. Bây giờ ngươi đi cùng ta, a tỷ vẫn đang chờ chúng ta về. Tỷ ấy đã rất lo lắng khi không thể tìm thấy ngươi. "

"A tỷ?" Nghe được hai từ này, không hiểu sao Ngụy Vô Tiện cảm thấy trong lòng vô cùng ấm áp, vừa lúc hiện tại hắn cũng không muốn đối mặt với người lạnh như băng kia, liền đáp lại, "Được. "

"Vậy hai người này...?" Giang Trừng lại chỉ vào Ôn Triều và Ôn Trục Lưu vẫn bị oán khí vây quanh.

"Hai tên đó ấy hả..." Ngụy Vô Tiện búng tay một cái, đám oán khí lệ quỷ đang bao lấy hai tên tiểu nhân hoảng sợ bay về phía hắn, bị hắn tiện tay nhét vào một cái khóa linh nang treo bên hông, sau đó thuận tay vẽ một cái phù phong bế chúng lại: "Được rồi. "

Giang Trừng đối với việc này rất hài lòng, nhìn lại hai tên kia chỉ còn lại quần áo, có thể nói là thi cốt vô tồn, nhất thời cảm thấy trong lòng tràn ngập khoái ý, giật giật khóe miệng, lộ ra một nụ cười tàn nhẫn: "Chết cũng quá nhẹ nhàng, lợi cho bọn chúng rồi."

Ngụy Vô Tiện vỗ vỗ vào khóa linh nang bên hông, trong mắt hồng quang chợt lóe: "Làm sao có thể chết dễ dàng như vậy? Nợ nần còn chưa tính hết mà. "

"À, ngươi nói đúng." Giang Trừng nói, sau đó cởi trường kiếm bên hông đưa cho hắn, "Này, kiếm của ngươi. Nhanh lên, đi gặp a tỷ. "

Ngụy Vô Tiện bắt lấy thanh kiếm, tiện tay treo lên bên cạnh tỏa linh nang, lông mày nhíu lại, tựa hồ chút cảm giác choáng váng kia ngày càng trở nên trầm trọng: "Ta hiện tại không thể ngự kiếm, ngươi đưa cái này cho ta làm gì?"

"Ngươi... không thể ngự kiếm? Vì sao?" Giang Trừng kinh hãi.

Ngụy Vô Tiện oán hận nhìn thoáng qua chỗ Ôn Triều cùng Ôn Trục Lưu trước đó, đỡ trán, cười lạnh một tiếng: "Hơn phân nửa là do bọn chúng."

"Bọn chúng?" Giang Trừng trong lòng dâng lên một loại dự cảm không ổn, "Ngươi nói kỹ hơn xem. Là Hóa Đan Thủ sao?"

Ngụy Vô Tiện cảm thấy càng lúc càng choáng váng, nhưng nhìn sắc trời, hẳn là còn chưa đến lúc đó, trong lòng có chút nghi hoặc, nhưng sau một lát, cảm thấy cả người bắt đầu có chút nhũn ra, không rảnh giải thích với Giang Trừng, chỉ nói: "Có lẽ thế. A tỷ mà ngươi nói đang ở đâu?"

Lam Vong Cơ tuy rằng bị đả kích nặng nề, nhưng vẫn đi theo bọn họ, thấy tình huống không đúng, vội vàng đi qua đỡ lấy hắn: "Ngụy Anh! Ngươi làm sao vậy?"

Ngụy Vô Tiện cũng không muốn được Lam Vong Cơ đỡ, thoáng đẩy y một cái, mơ mơ màng màng ngã về phía Giang Trừng: "Sư đệ? Ta hơi choáng váng, ngươi đưa ta đi đi. Ta muốn gặp người đó... A tỷ... hình như ta có chuyện muốn nói với nàng..."

Giang Trừng còn kịp đỡ lấy hắn, đã thấy Lam Vong Cơ dùng sức kéo Ngụy Vô Tiện vào trong ngực, cũng không nói lời nào, trầm mặt chặn ngang đưa Ngụy Vô Tiện lên Tỵ Trần: "Giang tông chủ, xin dẫn đường."

Giang Trừng: "..."

TBC

- --------------------------------------------

Vài lời từ editor: Soái! Soái quá đi! Đây chính là phong thái của Di Lăng lão tổ, quỷ đạo tổ sư, siêu cấp ngầu!!!!!!!!!!!!!!!

Đại khái là tui sẽ đăng bộ này song song với bộ Càn Khôn quyết đấu nha!

Trước/16Sau

Theo Dõi Bình Luận