Saved Font

Trước/2897Sau

Vũ Luyện Điên Phong

Chương 67: Ngươi Không Bằng Y

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Đến giờ khắc này, Ngụy Trang có thể nói là vừa đau lòng lại vừa khiếp sợ.

Khiếp sợ vì không ngờ Tú Vân Tỏa Tử giáp của mình lại không thể phòng ngự được một chiêu của đối phương. Đau lòng vì bộ Phòng Ngự bí bảo này đã bị rách một lỗ, hoàn toàn mất đi tác dụng phòng ngự.

Phẫn nộ vô cùng, cuối cùng Ngụy Trang quay lại, lao thẳng vào Dương Khai, miệng gào lên:

- Dám phá hỏng bí bảo của ta, ta phải giết ngươi!

Ngụy Trang cũng ở cảnh giới của Khai Nguyên cảnh tam tầng, dốc toàn lực bộc phát ra, đương nhiên thực lực không phải quá kém. Nhưng dù sao thì khi Dương Khai ở Thối Thể cảnh tam tầng đã trảm sát được địch nhân ở Khai Nguyên cảnh ngũ tầng, một tên tam tầng nhỏ nhoi như y thì có thể làm được gì?

Chờ Ngụy Trang lao đến trước mặt, đao phiến trong tay tung hoành, rạch thành nhiều đường.

Ngụy Trang hung hăng lấy thế, chỉ cách Dương Khai ba tấc nữa, nhưng không thể nào đánh xuống. Vì y có thể cảm nhận được trên ngực có thêm một cỗ nhiệt ý nóng bỏng.

Cặp mắt run rẩy cúi xuống nhìn thì thấy ngay đao phiến màu đỏ kia trong tay Dương Khai, giống như linh xà thổ tâm, phóng ra rút vào không ngừng, chạm vào ngay vị trí trái tim mình.

- Phòng Ngự bí bảo, cũng không có gì đặc biệt cả.

Dương Khai cười khẩy, mắt đảo qua, chỉ thấy bộ Tú Vân Tỏa Tử giáp đang mặc trên người Ngụy Trang lộ ra những lỗ lớn.

Dương Khai cũng hơi bất ngờ, hắn không thể tưởng tượng được Dương dịch của mình lại huyễn hóa thành đao phiến, mà lại còn sắc bén đến mức độ này.

Nói ra, nếu tỉ thí với Ngụy Trang thật, dù mình có thể thắng, tuyệt đối cũng sẽ không dễ dàng đến vậy. Hiện tại mình cũng chỉ dựa vào sức mạnh của Dương dịch mà thôi.

Nhưng đối phương dựa vào Tú Vân Tỏa Tử giáp, tại sao mình không thể vận dụng Dương dịch.

- Ngươi thử làm ta bị thương xem?

Da mặt Ngụy Trang giần giật, nhìn Dương Khai có chút hung dữ. Ngay cả khi tính mạng nằm trong tay Dương Khai, y cũng không sợ hãi chút nào. Y là thân tôn tử của Đại trưởng lão cơ mà. Thân phận được tôn sùng, cả Lăng Tiêu Các không kẻ nào có gan đụng vào y.

- Tiểu tử, e là ngươi không biết nhỉ, gia gia của ta là Đại trưởng lão, dám làm ta bị thương thì ngươi sẽ chết chắc!

Sắc mặt Ngụy Trang uy hiếp một cách đanh thép.

Dương Khai vẫn bất động, đao phiến đỏ rực trên tay hắn phóng ra thu vào càng nguy hiểm hơn, hồng quang trong mắt cũng mãnh liệt hơn rất nhiều.

- Chưa biết ngươi chết trước hay ta chết trước đâu.

Dương Khai có chút hứng thú đánh giá Ngụy Trang, miệng cười quái dị, ngón tay chậm rãi vận sức.

Một tia máu đỏ tươi từ trên ngực Ngụy Trang thẩm thấu ra, mặt y trắng bệch đi, không kìm được kêu lên một tiếng đau đớn. Trong khoảnh khắc bị thương, y cảm thấy một cỗ nguyên khí nóng bức đang rót vào người, thiêu đốt khiến da thịt y đau nhức.

- Ngươi dám….

Ngụy Trang nhìn Dương Khai mà không tin vào mắt mình nữa. Dù có thế nào đi nữa y cũng không thể tin được ở trong Lăng Tiêu Các này lại có người dám đả thương mình.

- Dám hay không thì cũng đã làm rồi, ngươi bảo ta dám hay không?

Dương Khai tiếp tục dùng sức, đao phiến ngập sâu thêm nửa tấc, máu tươi chảy ra không ngừng. Toàn thân Ngụy Trang run lên bần bật, miệng hùm gan sứa nói:

- Ngươi không sợ gia gia ta giết ngươi!

- Đệ tử trong tông so tài, sinh tử tự phụ!

Dương Khai hừ một tiếng lạnh lùng

- Khả năng của ngươi chẳng bằng người khác, bị giết cũng chẳng trách được ai. Đại trưởng lão thì đã làm sao? Lăng Tiêu Các đâu phải của lão ta.

Ngụy Trang hoảng sợ, y nhìn tên đồng môn điên cuồng tới mức hơi mất trí này, một cỗ hàn ý dâng lên từ trong tâm, toàn thân lạnh toát.

Đang định mở miệng thì bị Dương Khai chặn lại nói:

- Trước khi ngươi nói ra hai chữ nhận thua thì ta đã giết ngươi rồi. Vì vậy tốt nhất đừng có ý nghĩ này.

Sắc mặt Ngụy Trang trắng bệch. Lúc nãy y thực sự muốn nhận thua. Đệ tử tông môn so tài, hễ bên nào cảm thấy thực lực không đủ có thể nhận thua, bên kia không thể tiếp tục đuổi cùng giết tận.

Nhưng lúc này, y không dám nói hai chữ đó. Y không nhìn thấy bất kỳ sự đùa giỡn nào trong ánh mắt đối phương. Đó là ánh mắt cực kỳ nghiêm túc.

- Rốt cuộc ngươi muốn thế nào?

Ngụy Trang cắn răng hỏi.

- Không muốn thế nào cả, chẳng qua ta cảm thấy ngươi không bằng Tô Mộc. Ngươi có thể thắng y cũng chỉ là nhờ vào sức mạnh của bí bảo thôi!

Dương Khai khẽ lắc đầu.

- Ta không bằng y?

Ngụy Trang giống như mèo bị dẫm đuôi, trầm giọng gào lên:

- Ta không bằng y ở chỗ nào? Thực lực của ta cao hơn y, xuất thân cũng tốt hơn y. Ta không bằng y ở chỗ nào?

Dương Khai nghiêng đầu xem xét:

- Ngươi không tin? Ta sẽ cho ngươi xem.

Vừa dứt lời, tay Dương Khai lại dồn thêm lực. Ngụy Trang không chịu được gầm nhẹ lên một tiếng, trong phút chốc, sắc mặt trở lên xấu hơn, toàn thân lảo đảo.

Dương Khai chậm rãi quay đầu lại, dò xét đám thủ hạ của Ngụy Trang. Vừa rồi bọn chúng còn đang quyết sinh quyết tử với đám người Lý Vân Thiên, nhưng sau khi Ngụy Trang rơi vào thế bị động, bọn chúng cũng không dám động đậy gì nữa, lúc này đang ngơ ngác nhìn về phía này.

- Muốn cứu thiếu gia Ngụy Trang của các ngươi không?

Dương Khai hỏi lớn.

Không ai dám trả lời. Tất cả bọn chúng đều bị gã điên Dương Khai làm cho khiếp sợ. Những tên có mặt, đều là thiếu niên mười mấy tuổi, nào có ai đã từng chứng kiến cảnh tượng hung tàn như vậy.

- Muốn cứu y, hãy ngoan ngoãn quỳ xuống dập đầu nhận sai! Nếu tâm trạng của ta tốt, ta sẽ tha cho y một mạng.

Sắc mặt Dương Khai lạnh lùng.

Cả đám người mặt mày tái đi. Lời này…. không phải vừa rồi Ngụy Trang nói với đám thủ hạ của Tô Mộc sao?

Đám người của Tô Mộc nghe câu này xong lập tức quỳ rạp xuống đất, dập đầu với Ngụy Trang. Chẳng lẽ bọn ta cũng phải theo gót chúng?

Ở đây có nhiều người đang chứng kiến như vậy, nếu quỳ xuống dập đầu thật thì chẳng còn thể diện nào nữa. Sau này làm sao còn mặt mũi nào mà ở lại Lăng Tiêu Các? Nhưng nếu không quỳ, sau này Ngụy Trang trách tội thì biết làm thế nào?

Mỗi người một tâm trạng khác nhau, tâm tư dao động, dường như không biết phải làm sao.

- Các ngươi muốn y chết.

Dương Khai khẽ thở dài, đao phiến trong kẽ tay khẽ đâm sâu vào người Ngụy Trang thêm một chút.

Ngụy Trang không còn thần trí nào nữa. Y có thể cảm nhận được một cách rõ ràng, vũ khí sắc bén trên tay Dương Khai này đâm sâu thêm một chút sức nữa thì sẽ đâm thẳng vào tim mình.

Đây chính là đòn công kích trí mạng.

Ngụy Trang không muốn chết, cả người mồ hôi ướt đẫm, giọng khản đặc gào lên với đám thủ hạ của y:

- Còn đứng ngây ra đó làm gì? Nhanh quỳ xuống cho ta! Ta mà chết thì các ngươi cũng đừng hòng sống sót!

Đám người này giờ mới run lên, cuống quýt quỳ rạp xuống đất.

Đám người của Lý Vân Thiên cảm thấy xúc động khi chứng kiến cảnh này. Những ấm ức lúc nãy dường như tan thành mây khói theo cái quỳ xuống này, khỏi phải nói, trong lòng thoải mái vô cùng.

Dương Khai quay đầu nhìn Ngụy Trang, thản nhiên nói:

- Bây giờ biết ngươi và Tô Mộc chênh lệch thế nào rồi chứ?

Ngụy Trang nghe xong, mặt ngẩn ra. Ngay sau đó, ánh mắt biến đổi, quét cái nhìn độc địa và oán giận vào lũ thuộc hạ.

Để cứu mạng Tô Mộc, đám người của Lý Vân Thiên tự mình tình nguyện quỳ xuống chịu nhục. Nhưng đám thuộc hạ của y thì sao? Nếu như mình không quát lên, lấy tính mạng ra mà uy hiếp nên mới miễn cưỡng làm theo yêu cầu của Dương Khai.

So sánh hai bên, sự chênh lệch giữa Ngụy Trang và Tô Mộc đã quá rõ ràng. Về nhân cách, Ngụy Trang quả thật cũng không bằng Tô Mộc.

- Bây giờ thì đã hài lòng chưa?

Ngụy Trang cố ra vẻ mạnh mẽ, lạnh lùng nhìn Dương Khai.

Dương Khai nheo mắt lại, thần sắc mập mờ bất định.

Ngụy Trang sợ hãi thất sắc, giọng run run:

- Ngươi sẽ không….

Tuy nhiên Dương Khai còn chưa kịp trả lời thì một tiếng gầm giận dữ từ xa truyền đến:

- Tất cả dừng tay cho ta!

Trước/2897Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Đô Thị Chi Thần Y Xuống Núi