Saved Font

Trước/185Sau

Vũ Trụ Huyền Kỳ

Chương 1: Nô Bộc Trần Gia

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
"Đây là chỗ nào?".

Trần Phàm thì thào tự hỏi, mở ra hai mắt nhìn xung quanh, phát hiện mình đang ở trong một ngôi nhà cũ nát. Không, đây không thể gọi là nhà, mà đơn giản là một túp lều nhỏ được dựng lên sơ sài, hiển nhiên chủ nhân của nó cũng không phải khá khẩm gì cho lắm, là một nhân vật nằm dưới đáy của xã hội.

Hắn ngồi nhổm dậy, hai tay day đầu, khuôn mặt nhăn nhăn nhó nhó, cảm thấy đầu óc đau nhức không thôi, cứ như vừa trải qua một cơn say túy lúy sáng nay mới tỉnh lại, nhưng hắn dám khẳng định hôm qua mình không có uống một giọt rượu nào.

Nhưng ngay tại lúc Trần Phàm còn đang chìm đắm trong nghi hoặc, một đoạn lại một đoạn ký ức rải rác bất chợt kéo tới, dung nhập vào trong não hải của hắn, một màn lại một màn hình tượng cứ thế hiện lên trong đầu, ký ức kỳ lạ từ đâu dung nhập đầu óc, như vị khách không mời mà tới, khiến cho nhất thời hắn đầu váng mắt hoa.

Không biết trải qua bao lâu, ký ức trong đầu đã toàn bộ được tiêu hóa, Trần Phàm ngơ ngẩn thất thần, cảm giác không thể tin nổi, hắn không nghĩ tới, ngoại trừ Trái Đất bên ngoài, thế mà còn có một cái thế giới như vậy.

"Thương Mang đại lục, Thiên Uy đế quốc, thành Vân Long, Trần gia...Nói như vậy...Chẳng lẽ ta đã...!!?"

Vốn là người ham mê truyện tiên hiệp, Trần Phàm đã không còn xa lạ gì với chuyện trọng sinh đoạt xá sống lại. Nhưng trước giờ hắn chỉ coi đây là chuyện tưởng tượng vô căn cứ. Nào ngờ cuối cùng chính bản thân mình lại được trải nghiệm.

Trần Phàm ở thời hiện đại là một thanh niên mới tốt nghiệp ra trường, năm nay 23 tuổi. Sở thích là đọc truyện kiếm hiệp tiên hiệp. Trong thời gian chưa có việc làm hắn chỉ ngồi nhà mải mê đọc truyện.

Tối hôm qua, hắn chỉ còn nhớ mang máng là mình đã đọc một cuốn sách lạ mua về từ cửa hàng bán sách báo cũ. Nói đúng ra là một cuốn truyện tiên hiệp. Nhưng chỉ mới đọc có vài trang đã cảm thấy trời đất tối sầm rồi lịm đi. Tỉnh lại đã thấy mình nằm ở đây rồi. Điều đáng ngạc nhiên là giờ hắn không còn nhớ gì về những thứ mình đọc được trong cuốn truyện đó nữa, một chữ cũng không.

Kiểm tra thông tin thu được từ não bộ, hiện tại hắn đã dung nhập ký ức vào làm một với thân xác này. Tiền thân cũng tên Trần Phàm, là nô bộc của Trần gia trong thành Vân Long, mồ côi từ bé, là một hạt bụi rất rất nhỏ trên một đại lục siêu rộng lớn có tên là Thương Mang đại lục, là nơi có địa linh nhân kiệt, tạo hóa như mây, và cũng đầy rẫy những huyết tinh vô cùng tàn khốc. Thực ra hắn cũng không phải là tộc nhân Trần gia, chỉ là tất cả hạ nhân khi làm ở đây đều phải mang họ Trần nên dĩ nhiên hắn cũng sẽ không ngoại lệ.

Nói như vậy là ta đã xuyên không đến dị giới sao? Một thế giới của những tu chân giả? Thế giới bao la trong truyền thuyết?

Chậm rãi giơ cánh tay lên, nhìn qua thân hình một chút. Cái thân thể này không gầy không béo, năm nay 17 tuổi, khuôn mặt cũng bình thường y như cái tên của hắn. Nước da thì đen sạm, có lẽ do lâu ngày làm việc vất vả dưới trời mưa trời nắng. Cũng phải, nô bộc chính là gắn liền với vất vả.

"Hừ! Nếu đã cho ta xuyên không tại sao không có kèm theo cái gì? Công pháp hay bảo vật vô thượng chẳng hạn...Đằng này, ngoài cái thân xác bình thường đến không thể bình thường hơn ra chỉ chẳng còn thứ gì khác".

Đúng vậy, không phải mọi khi xuyên không thường có một thứ gì đó đi theo hay sao. Tỉ như hệ thống thăng cấp, đại loại như vậy. Nhưng oái oăm thay, Trần Phàm đã lục lọi bất cứ chỗ nào có thể nhưng không phát hiện ra điều gì khác thường. Chẳng lẽ ta chính là kẻ xuyên không xui xẻo nhất ư?.

Còn đang chìm đắm trong cảm xúc phức tạp lộn xộn. Bỗng nhiên có tiếng quát từ bên ngoài vọng vào:

"Trần Phàm, ngươi chết chưa hả?".

"Ai đó?".

Trần Phàm thò đầu ra nói:

"Hóa ra là ngươi, Trần Phúc".

Từ trong trí nhớ, Trần Phàm nhận ra đây cũng là một tên nô bộc như mình.

Tên Trần Phúc này hay trốn việc rồi đùn đẩy cho mình làm. Tên này giỏi luồn lách, việc nhẹ việc dễ thì hắn nhận hết, còn việc nặng việc nhọc dĩ nhiên là đến phần mình rồi.

Tiền thân vốn là người hiền lành chất phác nên rất hay bị các nô bộc khác bắt nạt.

Trần Phàm không nói không rằng. Hắn bước ra khỏi cái lều của mình. Không để ý đến tên Trần Phúc kia, coi như không thấy.

Đi đến chỗ làm việc, đây là khu dành cho nô bộc. Trần Phàm tay nâng cây rìu chuẩn bị làm công việc chẻ củi.

"Hôm nay ta có việc. Ngươi chẻ củi xong thì đi cắt cỏ chăn ngựa dùm ta. Nhớ cả gánh nước nữa đấy. Thế nhé! Làm không tốt ta sẽ đánh gãy chân ngươi".

Trần Phúc nói vài câu rồi với vẻ mặt khinh bỉ quay người bỏ đi. Hắn không sợ tên cù lần kia không làm. Trần Phàm thì trước giờ ai còn lạ gì tính cách của hắn. Vốn dĩ chỉ là cục đất mặc người ta nhào nặn.

"Con mẹ nó! Lão tử hôm nay nhịn. Nếu có cơ hội ta sẽ cho ngươi biết thế nào là trả thù".

Trần Phàm nghiến răng âm thầm chửi. Hắn bực mình vung mạnh cây rìu lên bổ một nhát xuống khúc gỗ.

Nếu có thể hắn đã cho tên ngứa mắt kia một nhát rồi. Nhưng tiếc là không thể. Chưa nói đến thân phận của Trần Phàm chỉ là một gia nô thấp kém, nếu giết người trong phủ mà bị phát hiện thì hắn cũng sẽ phải chết. Mà tên Trần Phúc kia cũng có đồng bọn của hắn. Hình như tên này bợ đít được một tên tổng quản trong phủ Trần gia nên thường ngày rất hay hống hách với các nô bộc khác.

"Phải làm sao để thay đổi thân phận này đây? Ta không có gì trong tay cả. Nếu đã để ta xuyên không tới đây ắt hẳn phải có lý do".

Trần Phàm tự nhủ. Đây là một thế giới thực lực vi tôn. Đúng, thực lực, chỉ có thực lực mới có thể làm được mọi điều mình muốn.

“Được rồi, nếu không có cơ hội thì ta sẽ tự tạo ra cơ hội cho mình!”.

Dựa vào chút ký ức sót lại của thân thể trước đây, Trần Phàm của hiện tại bỗng nhiên nảy ra một ý tưởng trong đầu.

Thương Mang đại lục, Thiên Uy đế quốc, thành Vân Long, Trần gia là một trong tam đại thế gia tại đây.

Gia tộc họ Trần uy danh hiển hách, tổ tiên đã từng là đại tướng quân trong triều, tuy rằng nay không bằng xưa nhưng đến giờ vẫn thuộc loại tiếng tăm không nhỏ ở trong thành.

Phủ đệ rộng lớn, đình viện san sát, hoa viên nhiều vô kể, người bình thường khi tiến vào thì khó mà tìm được lối ra.

Phanh phanh phanh!

Sáng sớm hôm nay, vẫn như mọi khi các đệ tử của Trần gia đều tới nội viện phủ để luyện tập võ công.

Những đệ tử này động tác mạnh mẽ, ra chiêu hung mãnh. Chân tay kết hợp với thân thể rất hoàn hảo, quyền đấm cước đá, chỉ nhìn qua là biết đây nhất định là con nhà võ thứ thiệt.

Xa xa phía trước có một vị võ sư trung niên đứng chắp tay sau lưng. Uy nghiêm đứng nhìn các đệ tử Trần gia luyện tập.

Vị này là một trong các cao thủ đệ nhất Trần gia. Là một võ sư được gia tộc mời về để truyền thụ võ nghệ cho đệ tử trong tộc, với thân phận là một khách khanh, địa vị cũng tương đương trưởng lão. Hắn có một biệt danh là Thiết Võ Sư, bởi tính cách lạnh lùng như sắt thép, và phương pháp huấn luyện vô cùng hà khắc.

"Mạnh mẽ lên. Các ngươi chưa được ăn cơm sao?".

Giọng của Thiết Võ Sư vang vọng như sấm:

"Được rồi. Ngừng!".

Nhất thời toàn bộ đệ tử ở đây đều đình chỉ động tác, nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh nghe xem vị võ sư này chuẩn bị nói gì.

Tuy nhiên lúc này đây cũng có một thân ảnh đang núp sau khóm trúc gần đó, lẳng lặng dỏng tai nghe.

Người này không ai khác chính là Trần Phàm.

Không sai, chính là hắn. Hiện tại hắn đang làm một việc cực kỳ nguy hiểm. Ngộ nhỡ bị ai ở đây phát hiện hắn sẽ chết rất thê thảm. Tội học lén võ công của Trần gia không thể nghi ngờ chính là tội chết, thậm chí là chu di cửu tộc. Cũng may vì Trần Phàm hắn chỉ là một tên mồ côi cha mẹ. Cha mẹ hắn là gia nô, thậm chí ông bà hắn cũng vậy, cho dù sau này sinh con đẻ cái thì con cháu của hắn cũng phải làm gia nô. Cái này gọi là đời đời kiếp kiếp làm nô lệ.

Thế giới này vốn dĩ tàn khốc như vậy, sinh mạng kẻ yếu chẳng khác nào rơm rác.

Công pháp võ công chỉ có thể truyền cho đệ tử tinh anh trong gia tộc, đây là những đối tượng được gia tộc bồi dưỡng, nô bộc thì lấy đâu là quyền lợi này.

Trần Phàm đứng chỗ này này mà hai chân run run. Cũng may có khóm trúc rậm rạp này, cộng thêm hắn thuộc loại tài cao gan lớn. Dù sao mới chỉ vừa xuyên không tới đây, hắn không tin số phận đen đủi tới mức phải chết ngay trong ngày đầu tiên.

"Tổ tiên Trần gia năm xưa đã từng là đại tướng quân uy danh hiển hách nhất trong triều, chinh chiến biên cương trăm trận trăm thắng. Các ngươi thân là con cháu Trần gia phải biết kế thừa và phát huy tinh thần bất bại của người. Một trong những võ công căn bản của Trần gia chúng ta là Toái Thạch Tam Công, là một môn công phu do lão tổ tông sáng tạo. Trong đó gồm có Toái Thạch Trảo, Toái Thạch Quyền, Và Toái Thạch Cước. Đây là môn công phu rèn luyện thân thể vô cùng lợi hại, có thể giúp các ngươi nhanh chóng đạt tới luyện thể đỉnh phong. Tay chân như thép, luyện tới đại thành đá lớn trước mặt chỉ giống như đậu hũ".

Thiết Võ Sư ánh mắt nghiêm nghị:

"Các ngươi nhìn cho kỹ, ta đây chỉ làm một lần".

Vừa nói xong, hắn vận kình vào tay phải rồi nhanh như chớp chụp xuống khối đá to bằng nửa thân người. Năm ngón tay cắm sâu vào tảng đá, sau đó nhẹ nhàng nhấc lên như nhấc một bịch bông.

Rắc rắc

Tảng đá bị võ sư này dùng một tay bóp nát vụn, quả thực dễ dàng như bóp đậu hũ.

Không dừng lại ở đó, Thiết Võ Sư tiếp tục dùng mũi chân hất một tảng đá lớn bay lên cao, rồi nhún mình nhảy lên tung một cước. Tựa như thần long bãi vĩ (rồng thần quẫy đuôi), khí thế mạnh mẽ như một đầu hùng hư uy phong lẫm liệt. Cả tảng đá to nát vụn tung tóe rơi xuống ào ào. Tiếp nối cước pháp, hắn xuất thêm một quyền về phía ngọn giả sơn gần đó, nó cũng chung số phận với hai khối đá vừa rồi, đá vụn thi nhau bắn ra tứ phía.

Liên tục ba chiêu chỉ diễn ra trong một nhịp hô hấp. Đây chính là Toái Thạch Tam Công của Trần gia.

Ồ!

Cả đám đệ tử cùng nhau hoan hô rào rào, người nào người nấy hai mắt sáng rực, liên tục tán thưởng lợi hại lợi hại. Nhưng Thiết Võ Sư ngược lại không hề vui vẻ mà chỉ lắc đầu, hắn trầm giọng nói:

"Thật không có tiền đồ. Các ngươi thân là đệ tử Trần gia, sau này còn có chặng đường dài phải đi. Mới chỉ thế này đã tính là gì. Có những cao thủ có thể tay không nhấc bổng ngọn núi. Cường giả có thể di sơn đảo hải là chuyện quá bình thường, mới chỉ như thế mà đã dọa được các ngươi rồi sao?".

"Võ sư, bây giờ tu vi của người là gì?".

Bỗng nhiên có một đệ tử lên tiếng.

"Ta chỉ còn thiếu một bước nữa là đạt tới Chân Khí cảnh, nhưng một bước này gian nan vô cùng. Nhưng vừa rồi chỉ là một phần nhỏ thực lực của ta thôi. Các ngươi bây giờ vẫn còn đang ở giai đoạn luyện thể, cần phải liên tục cố gắng, sớm ngày bước vào cảnh giới Hư Khí, lúc đó mới chân chính được xem là cao thủ. Đã biết chưa?".

"Vâng!".

"Tiếp tục tập luyện!".

"Luyện Thể, Hư Khí, Chân Khi..."

Trần Phàm lẩm bẩm mấy từ này, hôm nay học lén cũng thu được một chút thành quả. Qua vị võ sư giảng giải. cộng thêm chút trí nhớ của thân thể trước đây. Hắn biết rằng cảnh giới đầu tiên của tu sĩ là Luyện Thể. Cảnh giới gồm có 10 tầng, chủ yếu là rèn luyện các cơ quan trên cơ thể. Huyết nhục, gân cốt, lục phủ ngũ tạng,...Tóm lại là bao hàm toàn bộ cơ thể.

Sau Luyện Thể chính là cảnh giới Hư Khí, dùng khí vận chuyển khắp kinh mạch, mục đích chủ yếu cũng là cường hóa thân thể nhưng ở một trình độ cao hơn. Dùng khí luyện thân. Từ cảnh giới này trở đi không chia làm tầng nào nữa mà là ngũ kỳ. Gồm có sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ, đỉnh phong, đại viên mãn. Vị võ sư kia hồi nãy có nói mình chỉ còn một bước nữa nữa là tấn cấp Chân Khí, vậy tức là đang ở Hư Khí đại viên mãn rồi.

Trước/185Sau

Theo Dõi Bình Luận