Saved Font

Trước/72Sau

Vừa Gặp Đã Yêu: Độc Sủng Vợ Bé Nhỏ

Chương 47: Im Lặng Chính Là Mặc Nhận.

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Diệp Chung Giác nhìn thẳng vào Mạc Tổ Tình, trong đôi mắt ẩn chứa thứ cảm xúc mà cô không hiểu được.

Diệp Chung Giác khẽ lên tiếng, như một đứa trẻ bị oan ức, giọng điệu có chút bướng bỉnh: "Anh không có!"

Mạc Tố Tình không biết tại sao, đột nhiên thấy mềm lòng.

Cô tức giận quay người: "Anh không có vậy tại sao lại im lặng, anh im lặng không phải ngầm mặc nhận sao?"

Diệp Chung Giác nghe cô nói xong, đôi mắt chợt trở nên mơ hồ, hơi nghiến răng: "Ai nói im lặng chính là mặc nhận? Nói như vậy, chuyện em với Quan Tử Hiên, em chưa từng cho anh một lời giải thích hợp lý, vậy anh cũng có thể nghĩ rằng em đang ngầm thừa nhận mối quan hệ giữa em và anh ta!"

Giọng điệu không rõ ràng của Diệp

Chung Giác, giống như một đứa trẻ lớn đang khó chịu làm loạn.

Mạc Tố Tình chợt có chút sững sờ.

Anh đã biết chuyện này, vậy sao anh không hỏi cô, người đàn ông này, đúng là rất kỳ quặc, khiến người khác không khỏi chú ý.

Trong lòng Mạc Tố Tình thầm thở dài một ngàn lần, hoá ra trái tim người đàn ông, như kim dưới đáy biển, cô đúng là không ngờ rằng, anh như vậy là vì chuyện này.

Cô dường như vô thức nói: "Anh biết chuyện này?"

Diệp Chung Giác nhướn mày, rõ ràng là đang không vui: "Chẳng lẽ anh không nên biết chuyện này?"

"Vậy tại sao anh không hỏi em?"

"Tại sao anh phải hỏi em?", Diệp Chung Giác bình thản nói, như đây là điều tất nhiên vậy.

Trong lòng Mạc Tổ Tình rất tức giận, người đàn ông này sao lại khó chịu đến vậy, có tâm sự nhưng lại không chịu nói ra, lại bắt cô phải đoán, cô có thể đoán ra mới là lạ!

Cô vốn không giải thích với anh về chuyện mình và Quan Tử Hiên, là vì cho rằng anh không biết, sợ càng giải thích càng loạn, càng nói thì hiểu lầm càng nhiều, đơn giản là

không giải thích.

Ai biết được anh lại để ý chuyện này chứ. Lúc này Mạc Tố Tình thật sự muốn ngước lên than thở, ông trời ơi, cấu trúc người đàn ông này làm bằng cái gì vậy!

"Mấy ngày nay anh không để ý đến em, là vì lý do này?", Mạc Tố Tình nhăn mặt nhìn anh, nghĩ rằng mình thực sự đã oan ức rồi.

Cô cố gắng giải thích chuyện mình và Trương Vũ Bân, không ngờ chuyện người ta để tâm lại không phải chuyện này.

"Uhm..", Diệp Chung Giác thấp giọng khế uhm một tiếng, kiêu ngạo nói: "Anh mà phải vì chuyện này sao."

Vẻ mặt của anh rõ ràng đang phản bội lời anh nói, khiến Mạc Tố Tình thiếu chút nữa đã bật cười, người đàn ông này có thể đáng yêu vậy sao.

Rõ ràng là vì chuyện này, nhưng miệng lại nhất quyết không chịu thừa nhận.

Cô vui vẻ nói: "Chuyện không phải như anh nghĩ, em vốn muốn giải thích, nhưng vụ đó đã được làm rõ ngay trong ngày hôm sau, em cho rằng anh không để tâm, cũng không biết, sợ rằng giải thích với anh sau sẽ càng gây nên hiểu lầm, hơn nữa em và Quan Tử Hiến căn bản mới gặp nhau có 2 lần, nên em

mới không giải thích với anh"

"Chuyện là như thế này, hôm đó.."

Mạc Tố Tình kể chuyện hôm đó ở sân bay bay gặp Quan Tử Hiên, lừa anh ta mình là khách du lịch, chụp ảnh anh ta và Mộ Linh Nhi, đồng ý sẽ không tiết lộ bức ảnh, nhưng không ngờ bức ảnh bị người khác trộm mất, bị lên báo, nên Quan Tử Hiên mới cố ý báo thù cô, kéo theo những chuyện sau đó.

Trong lòng Diệp Chung Giác rõ ràng vô cùng thoải mái, nhưng lại cố tình giả vờ lạnh lùng, làm như chuyện này không hề liên quan đến anh.

Anh cố ý làm ra vẻ thờ ơ, Mạc Tố Tình sớm đã nhìn thấu.

Cô không khỏi thở dài, người đàn ông này rõ ràng trông rất chín chắn, kiên định, nhưng sao bên trong lại mang tâm hồn một đứa trẻ không chịu lớn vậy.

Xem ra người đời nói không sai, đàn ông đều là những đứa trẻ chưa lớn, đều có lúc trẻ con và ngây thơ.

Mạc Tố Tình giải thích xong, tiếp tục thu dọn quần áo.

Khuôn mặt Diệp Chung Giác vừa chuyển từ u ám sang trời quang mây tạnh, giờ lại lập tức tối sầm lại.

Anh có chút tức giận kéo tay Mạc Tổ Tình, không phải đã nói xong rồi sao? Sao cô vẫn muốn đi?

Mạc Tố Tình khó hiểu nhìn anh: "Anh kéo em làm gì?"

"Em vẫn còn muốn đi!", giọng nói của anh hung dữ như muốn ăn tươi nuốt sống người khác.

Mạc Tố Tình vốn định thầm nói với anh, cô chỉ là sắp xếp lại quần áo một chút, không ngờ anh lại phản ứng mạnh như vậy.

Cô là cố ý muốn trêu chọc anh.

Giọng nói của cô phẳng lặng, lạnh lùng, giống như tâm trạng đang rất không tốt: "Ừ.."

Diệp Chung Giác lập tức nổi giận, anh đã nghe cô giải thích rồi, nhưng sao cô vẫn muốn đi, chẳng lẽ anh vẫn chưa đủ tốt, hay vẫn còn lý do khác.

Anh chỉ mới nghĩ đến chuyện có thể Mạc Tố Tình vì người khác mà rời đi, liền không thể bình tĩnh được nữa.

Anh kéo tay Mạc Tố Tình, càng ngày càng chặt, khiến cô cau mày vì đau.

Cô thấy đùa không vui chút nào, anh sắp bóp tay cô đau chết rồi.

Diệp Chung Giác thuộc loại tính cách có chút trầm, trong lòng không vui nhưng lại

không thích nói ra, dù không vui cũng không để người khác biết, anh cứ tức giận, không nói gì mà kéo tay Mạc Tố Tình, sắc mặt vô cùng khó coi, nhưng vẫn không nói gì.

Mạc Tố Tình tức giận kéo tay anh ra: "Được rồi được rồi, anh bóp tay em đau quá, em đùa anh thôi"

Cô nói xong, cúi đầu cười thầm, rồi đóng vali lại.

Dường như 3 giây sau Diệp Chung Giác mới phản ứng lại, hoá ra là cô ấy cố ý đùa anh.

Mạc Tố Tình vừa quay người đặt vali xuống liền cảm thấy một lực rất lớn từ phía sau kéo cô lại.

Sau đó cô liền cảm thấy những nụ hôn mãnh liệt của Diệp Chung Giác, giống như anh muốn nuốt cô vào bụng vậy.

Mạc Tố Tình vỗ nhẹ vào lưng anh: "Đừng... em... sắp không thở nổi rồi.."

Diệp Chung Giác giống như bị mê hoặc, không chịu buông cô ra.

Giọng nói của cô ngắt quãng, tiếng thở hổn hển vang lên, cô cố gắng đẩy vai anh: "Anh vẫn còn chưa tắm!"

Trong đáy mắt Diệp Chung Giác hiện lên một nụ cười nhàn nhạt, tinh quái nói: "Vừa

hay! Em cùng anh tắm vậy!"

Mạc Tố Tình kêu lên một tiếng rồi bị Diệp Chung Giác ôm vào phòng tắm rồi đóng cửa lại.

Nước từ vòi hoa sen cứ thế chảy xuống, làn sương mờ ảo, không khí nóng bừng trong phòng tắm khiến Mạc Tố Tình không thể nhìn rõ, nhìn cái gì cũng mờ mờ. Duy nhất chỉ có gương mặt điển trai anh tú của anh là cô thấy rất rõ.

Mạc Tố Tình từ chối Diệp Chung Giác, nhưng cùng lúc lại bị anh trêu đùa, vừa muốn đẩy ra nhưng ko nhịn được mà lại mời chào, khiến Diệp Chung Giác càng bộc phát thủ tính.

Một đêm tràn ngập hơi thở hổn hển, một đêm ám muội mơ hồ, một đêm thăng trầm...

Ngày hôm sau Mạc Tố Tình cảm thấy dường như mình không thể thức dậy được.

Diệp Chung Giác như một con thú, trong lòng cô không ngừng mắng, tối qua anh giày vò cô đau chết.

Cô nói không, nhưng anh lại nói con gái nói không, luôn luôn là có.

Cô không biết nên khóc hay cười, sao có thể có người như vậy chứ, cô trước giờ chưa từng thấy Diệp Chung Giác chơi trò lừa đảo

đó với mình.

Mắng anh là một tên lưu manh lừa đảo, anh lại nhẹ nhàng mỉm cười, nói là chỉ lưu manh với cô.

Trái tim Mạc Tố Tình bị anh làm tan chảy rồi, cô nghĩ người đàn ông như vậy khiến cho một người phụ nữ không có sức phản kháng.

Mạc Tố Tình cố gắng ngồi dậy, cô vừa chuẩn bị mặc quần áo thì cửa phòng ngủ mở ra.

Mạc Tố Tình vô cùng căng thẳng, nhanh chóng kéo chăn che người lại, giả vờ nằm ngủ như chết.

Diệp Chung Giác từ từ đi vào, nhìn lên giường.

Mạc Tố Tình lấy chăn che mình thành một đống, cơ thể dường như còn hơi động đây.

Khoé miệng anh không khỏi nở ra nụ cười, cô bé này, đúng là đáng yêu, cũng đã thẳng thắn chấp nhận nhau rồi, vậy mà còn xấu hổ.

Anh nhẹ nhàng đi tới, cố ý kéo một bên góc chăn, giọng nói trầm ấm: "Sao vậy? Em còn không dậy thì sẽ muộn đó"

Mạc Tố Tình vừa thấy mình bị nhìn thấu rồi liền không giả vờ ngủ nữa, gương mặt nhỏ

nhắn vì vùi trong chăn nên đã sớm đỏ ửng lên, không biết là vì nghẹt thở hay vì xấu hổ nữa.

"Anh ra ngoài, em phải mặc quần áo!", giọng nói của cô nghèn nghẹt, như đứa trẻ đang không vui, vừa vụng về lại vừa đáng yêu.

Diệp Chung Giác thầm nở nụ cười: "Em còn không dậy, anh sẽ giúp em mặc quần áo.

Mạc Tố Tình càng xấu hổ, anh ấy giúp mình mặc quần áo? Cô nghĩ hôm nay hai người không cần phải đi làm nữa đâu.

Cô ở trong chăn nói vọng ra: "Anh ra ngoài trước đã!"

Giọng nói của cô mang theo chút hương vị ngọt ngào, giống như đang làm nũng.

Diệp Chung Giác quyết định không trêu cô nữa, đứng dậy rời đi.

Mạc Tố Tình mặc quần áo với tốc độ nhanh như chớp, cô thu dọn xong, đi ra ngoài liền nhìn thấy người đàn ông đang ngồi tựa lưng trên ghế sofa đọc báo.

Hôm nay Diệp Chung Giác mặc chiếc áo măng tô đen mà Mạc Tố Tình mua cho, vô cùng điển trai.

Cả người ngồi đó, dường như mang theo sự cao quý mà bẩm sinh đã có, so với những soái ca trên bảo, không biết còn đẹp gấp mấy

lần.

Mạc Tố Tình có chút ngốc nghếch, nhìn anh chăm chú, trong lòng không khỏi ca thán, người đàn ông có vẻ ngoài như vậy, không đi làm ngôi sao đúng là tiếc thật.

Diệp Chung Giác sớm đã chú ý đến tầm mắt của cô, ánh mắt của cô nóng bỏng đến vậy, nếu anh không để ý đến được thì đúng là đầu gỗ.

Anh chầm chậm ngẩng đầu, như một chuyển động chậm trong một bộ phim: "Mặc quần áo lên em cảm thấy thế nào? So với anh tối qua, không biết bà xã của anh thích cái nào?"

Diệp Chung Giác nhướn mày, cố ý nhìn Mạc Tố Tình nói, toàn thân phát ra mùi nham hiểm, anh hào hứng nhìn về phía Mạc Tố Tình, đứng dậy: "Không biết bà xã nhìn đủ chưa, đủ rồi thì chúng ta đi làm.

Diệp Chung Giác hiếm khi nói một câu dài như vậy, chỉ đáng tiếc lời nói của anh quá nóng bỏng, mới sáng sớm, Mạc Tố Tình có chút không chấp nhận nổi, khuôn mặt đỏ ửng lên.

Cô cố ý nhấn mạnh, nói: "Anh còn nghiện gọi bà xã bà xã nữa sao!"

Diệp Chung Giác cười khúc khích, đưa tay vươn tới người cô, giọng điệu nhẹ nhàng

khiến người khác phải đắm say: "Em vốn là bà xã mà!"

Mạc Tố Tình như vừa được ăn mật ngọt, cô đỏ mặt, im lặng cúi đầu.

Tâm trạng hôm nay của Diệp Chung Giác đặc biệt tốt.

Anh vừa từ trong thang máy đi ra, Lâm Nhiên lập tức cảm nhận được tâm trạng tốt của anh.

Gương mặt Diệp Chung Giác tươi như một làn gió xuân, mặc dù anh vẫn không nở nụ cười, nhưng ai cũng có thể cảm nhận được tâm trạng vui vẻ hôm nay của anh, mỗi bước chân anh đi trên đường dường như đều nhanh hơn mọi ngày.

Trong phòng thư ký, vài cô thư ký đang ngồi buôn chuyện với nhau.

"Nhìn thấy không? Ban nãy khi sếp tổng đi vào đó, như một làn gió xuân ấm áp, tôi sắp say anh rồi.."

"Ay ya, đây không phải điều quan trọng nhất, quan trọng nhất là ở chỗ, chiếc áo măng tô mà sếp mặc ngày hôm nay, chiếc áo măng tô đen đó, các cô lúc nào thấy sếp mặc áo măng tô chưa, mùa đông lạnh như thế tôi cũng chưa từng thấy sếp mặc áo đó"

"Trừ phi, là người phụ nữ nào đó mua?"

"Trừ phi, là người mà sếp tổng thích?"

Vài cô thư ký thì thì thầm thầm đoán già đoán non, cười khúc khích, cực kì vui vẻ.

Tống Sính Đình đương nhiên nhìn ra được, cô cũng biết những gì bọn họ nói đều là thật, cô hận không thể xé toạc tệp văn kiện trong tay mình. Tại sao? Tại sao vậy? Tại sao anh không thể ngoảnh đầu nhìn cô lấy một cái.

18

Trước/72Sau

Theo Dõi Bình Luận