Saved Font

Trước/93Sau

Vương Gia Mau Lại Đây

Chương 90: Ngoại truyện 1: Lãnh Hạo Nhân và Diệp Miên Miên

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Ta là Lãnh Hạo Nhân năm nay ta đã mười tám tuổi rồi. Mẹ nói ta có một vị hôn thê, lại còn nói lúc năm ba tuổi đã oanh oanh liệt liệt cướp về. Lúc đầu ta không tin lời mẹ nói. Nhưng sau đó đi hỏi cha, cha cũng đều là nói y như mẹ

Nghe nói vị hôn thê của ta là con gái của giáo chủ Đoan Hồn Giáo. A Đoan Hồn Giáo cũng là giáo phái uy chấn giang hồ nha. Quên nói cho mọi người ta bây giờ đã là giáo chủ của Lãnh Tiễn Cung kiêm vương gia. Võ công cao cường không giám nhận là nhất nhưng trên giang hồ cũng chẳng ai giám nhắm vào ta

Hôm nay chính là ngày ta lên đường đi Đoan Hồn Giáo. Ta còn chưa có muốn có thê tử nhanh như vậy nha. Nhưng vì ta chính là thiếu niên ngoan ngoãn nghe lời cha mẹ lên liền đi tìm thê tử

Trước khi đi mẹ có mang cho ta một tờ khế ước. Kì lạ chữ này đích thực là chữ do ta viết. Bên dưới còn có chữ kí của ta cùng với giáo chủ Đoan Hồn Giáo Diệp Phi Ảnh

Ba ngày đường cũng đến được Đoan Hồn Giáo. Người trong giáo nghe ta nói ta là Lãnh Hạo Nhân liền hốt hoảng chạy vào trong thông báo. Một lúc sau ta được mới vào bên trong. Giáo chủ Đoan Hồn Giáo nhìn qua cũng chỉ là bốn mươi tuổi. Cũng bằng tuổi với cha mẹ ta. Giáo chủ nhìn ta dò xét một lượt rồi đánh giá:

“Ngươi chính là Lãnh Hạo Nhân, đến đây có việc gì”

Trước khi đi ra cửa mẹ có nói nhất định phải mang được tân nương trở về nếu không đừng trở về nữa. Mẹ cũng có nói nhất định Diệp Phi Ảnh tức là giáo chủ cuả Đoan Hồn Giáo sẽ đem mọi chuyện năm đó dấu đi. Ta liền đưa tờ giấy trong tay ra đưa trước mặt của ông.

“Ta đến theo lời của mẹ đem tân nương tử trở về”

Diệp Phi Ảnh có vẻ nhìn ta không thuận mắt. Không biết tại sao khi đó ông ta lại kí vào khế ước này nữa

“Ngươi muốn mang con gái ta về phải chứng minh một chút bản lĩnh”

“Bản lĩnh…?”

“Đúng vậy, ta cho ngươi một cơ hội duy nhất nếu như ngươi chọn đúng người nào ta liền để ngươi mang người đó về làm tân nương, Nếu Như ngươi chọn sai phải đem tờ giấy kia xé đi”

Diệp Phi Ảnh này cũng thật lắm trò:

“Được, ta sẽ liền chọn đúng tân nương của ta”

“Ngươi vẫn như năm đó luôn luôn tự tin thái quá, nhưng bất quá…”

Mười cô nương được đưa ra nhưng đều là có khăn đội trên đầu, không thể nhìn được gương mặt thật sự của các nàng. Mười người đều cùng một chiều cao, cùng một vóc dáng. Ta đang suy nghĩ đến nát óc, thì thấy vị cô nương đứng ở cuối cùng lại mặc quần áo rất cũ kĩ như người làm, giầy cũng là một loại vải thô rất khác biệt với chín người còn lại:

“Nhạc phụ đại nhân, nếu con chọn đúng con liền mang tân nương tử về ngay lập tức được không”

Diệp Phi Ảnh cười lớn:

“Một tiếng Nhạc Phụ đại nhân này có lẽ còn quá sớm. Được nếu ngươi chọn đúng ta liền đáp ứng ngươi”

Nói rồi ta chỉ vào cô nương đứng thứ hai kín đáo quay sang nhìn sắc măt của Diệp Phi Ảnh thấy ông vẫn cười như thỏa mãn. Cứ như vậy ta lần lượt đi đến từng cô nương. Cuối cùng đến vị cô nương mặc quần áo cũ kĩ kia:

“Nhạc phụ đại nhân cáo từ”

Ta dùng khinh công đưa cô nương kia đi để lại sắc mặt tái mét của Diệp Phi Ảnh và tiếng hét lớn của ông:

“Người đâu mau chặn họ lại”

Ta dĩ nhiên có thể thừa sức đánh được đám người lâu la kia. Dẫn tân nương tử đi một cách oanh oanh liệt liệt. Đi được một đoạn khá xa biết chắc không có người đuổi theo ta liền để vị cô nương kia xuống rồi tháo khăn đội trên đầu của nàng xuống. Mĩ nhân quả là tuyệt thế mĩ nhân

“Tiểu Khả Ái”

Vị cô nương trước mặt thấy ta cứ nhìn chằm chằm nàng liền đỏ mặt quay đi. Ta liền đi đến trước mặt nàng nói:

“Tiểu Khả Ái nàng tên gì?”

“Ta…tên Diệp Miên Miên”

Tiểu Miên Miên cái tên này rất quen thuộc, ta lại hỏi nàng:

“Là có muốn đến kinh thành chơi không ta liền dẫn nàng đi”

Tiểu Miên Miên trước mặt ánh mắt sáng lạ thường:

“Thật vậy sao”

“Đúng vậy, chúng ta bây giờ liền đi”

Tất nhiên tiểu cô nương chưa từng ra ngoài nửa bước, gặp ta chính là nam nhân đầu tiên. Không thể cưỡng lại vẻ cực soái của ta sau bảy ngày liền lập tức đồng ý thành thân. Ngày thành thân nhạc phụ đại nhân cùng nhạc mẫu đại nhân cũng đến. Nhạc mẫu đối với ta rất tốt, nhưng nhạc phụ lại thấy ta như thấy kẻ thù

“Tiểu tử ngươi phải đối xử tốt với con gái của ta”

Câu nói này chính là lần thứ hai mươi mốt trong ngày thành thân của ta. Ta liền cảm thấy rất nhàm chán. Liền chuốc rượu cho ông ấy thật say không nói được nữa. Kết cục là sáng hôm sau ta thấy nhạc phụ cứ đi theo phía sau nhạc mẫu gương mặt rất là đáng thương. Nghe cha nói ngày hôm qua ông ta bị ngủ ở bên ngoài cửa

Trước/93Sau

Theo Dõi Bình Luận