Saved Font

Trước/120Sau

Vương Gia Ngốc Nghếch Trêu Chọc Vương Phi Ngây Ngô

Quyển 3 - Chương 27: Ngoại truyện 1: Cái kết của kiếp này

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Editor: nhungchuoi

Trời cao trong xanh, trong Dự Vương phủ Mặc Kỳ quốc luôn hỗn loạn khó có dịp có được sự yên tĩnh một lúc.

Bởi vì, mỗi một tháng trong Vương phủ lại được thưởng thức một màn mỹ nhân diễn tấu.

Hách Liên Ngọc Nhi với một thân áo màu xanh, ngồi ở trong đình râm mát, ngón tay khẽ vuốt dây đàn dài nhỏ, tiếng nhạc du dương uyển chuyển phát ra từ đầu ngón tay thon dài mảnh khảnh của nàng, tự nhiên mà thuần thục, chỉ cần để ý tinh tế một chút có thể nhận ra vẻ mặt của nàng rất không bình tĩnh, ánh mắt nhìn chăm chú vào cửa sổ một gian phòng phía trước, có thể nhìn thấy mơ hồ trong đó một vài bóng người.

"Khụ khụ, Nhiên Nhiên, ngươi có biết đây là khúc gì không?" Một tiểu nhân nhi phấn điêu ngọc mài với một thân màu đỏ, dáng vẻ khoảng hai ba tuổi, khuôn mặt tinh xảo như búp bê sứ.

Một bé gái với dáng vẻ của một tiểu đại nhân, ngồi ngay ngắn bên cạnh cửa sổ, tuy rằng đúng là nói cho người bên cạnh nghe nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm không hề che giấu ý đồ một lòng tính sổ về phía Mang Lãng đang ngồi bàn bên cạnh, vô cùng ác ý hỏi dò.

Một bé gái khác bị hỏi vấn đề này mặt lạnh đi, lúc đó ngồi cùng hàng còn có một bé gái có khuôn mặt giống y như đúc, nhưng mà màu áo đỏ sậm hoàn toàn khác biệt, cùng với biểu cảm lạnh lùng có thể dễ dàng phân biệt hai người.

Bé gái áo màu đỏ sậm rất không khách khí liếc mắt nhìn gương mặt trắng nõn bên cạnh, lôi kéo nàng vào chuyện này làm chi!

"Phượng Cầu Hoàng!" Giọng nói có phần tức giận, thật ra từ đáy lòng nàng cũng không muốn xem trò hay này, ai bảo các nàng lại là hai phúc hắc kế thừa đầy đủ phẩm chất của cha mẹ chứ, cho dù không hoàn toàn nhưng vẫn di truyền, ảnh hưởng rất nhiều.

Vừa lòng với sự phối hợp của Nhiên Nhiên, An An nhếch đôi mắt đáng yêu lên, cao giọng nói: "A, Phượng Cầu Hoàng, ta cũng biết nha, chính là nữ muốn theo đuổi nam mà thôi, giống với Dĩnh nhi cô cô theo đuổi Công Ngọc cô phụ! Vậy Ngọc Nhi cô cô cũng muốn theo đuổi, ai............vậy..........!

Giọng nói có phần nâng cao hơn, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía Mang Lãng, tất nhiên muốn lôi nhân vật chính ra bằng được.

"Phượng là nam, Hoàng là nữa, hẳn phải nam theo đuổi nữ, An An, ngươi thật ngu xuẩn!" Nhiên Nhiên ngồi bên cạnh xem thường, nhịn không được phản bác An An, nếu chỉ nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của hai người thì chắc chắn sẽ tưởng tượng một người sắm hai vai khác nhau.

Không ngờ đến Nhiên Nhiên vừa rồi còn phối hợp với bản thân giờ lại muốn đối nghịch với bản thân, An An khó chịu, ngón tay nhỏ bé béo ụt ịt vung lên: "Ta để ý cái gì mà nam theo đuổi nữ, hay là nữ theo đuổi nam, dù sao hiện tại là Ngọc Nhi cô cô đang theo đuổi người, lại còn là theo đuổi người khác phái, ta cảm thấy rất thương Ngọc Nhi cô cô, rõ ràng là nam sinh nên chủ động trong chuyện này, sao lại khiến Ngọc Nhi cô cô phải làm chứ!"

Lần này Nhiên Nhiên không phản bác lại, chỉ gật đầu, dường như đang khẳng định rằng cuối cùng An An cũng nói được một câu đúng, hai tỷ muội đồng loạt bắn ánh mắt về phía người còn đang giả vờ như người ngoài cuộc Mang Lãng, hai mắt tràn ngập lửa giận chính nghĩa.

Mang Lãng day trán, lễ rửa tội mỗi tháng một lần kiểu này đúng là hắn không thể không tiếp nhận, hai đứa trẻ này biết càng nhiều thì nói càng nhiều, hắn cũng càng ngày càng không chống đỡ nổi nữa!

"An An, Nhiên Nhiên, Ngọc Nhi cô cô của các ngươi đánh đàn rất mệt, hai người các ngươi đi đến chơi đùa với Ngọc Nhi cô cô đi, Lãng thúc thúc còn phải tính toán sổ sách". Cho dù Mang Lãng có lạnh lùng đến đâu thì cũng không biểu hiện chút nào trước mặt hai tiểu tổ tông này, thậm chí đã hoàn toàn bị cải cách hóa.

"Không được!" Hai khuôn mặt nhỏ bé rất nghiêm túc, dáng vẻ lần này giống như được sao chép ra vậy: "Ngọc Nhi cô cô nói, hôm nay là lần cuối cùng nàng đàn ở đây, cho nên nhất định phải đàn hai canh giờ mới được, nhiệm vụ hôm nay của chúng ta là ở trong này nghe đàn, tìm Hoàng."

Một lần cuối cùng? Mang Lãng thoáng cau mày, Ngọc Nhi luôn lấy lý do ở lại Mặc Kỳ quản lý cửa hàng của Vương huynh trên phố Kim Thiên mà chưa về, việc đánh đàn này cũng là mỗi tháng một lần chưa bao giờ gián đoạn, tuy rằng hắn luôn cố gắng bỏ qua ý nghĩa của việc chơi đàn ở đây nhưng hiện thực vẫn là hiện thực, trong lòng hắn cũng hiểu rõ hơn bất kì ai.

Hắn còn nhớ rõ lần giáo huấn đó của Ngọc Nhi với bản thân, ngay cả dũng khí để biểu đạt tình yêu cũng không có, cái mà hắn khuyết thiếu lại được biểu hiện vô cùng nhuần nhuyễn trên người nữ tử này, trong lòng nảy sinh dao động, là hâm mộ hay vẫn là tán thưởng đây?

Nhìn Mang Lãng cứ cau mày suy nghĩ mà đứng lên như vậy, An An không đợi được, liếc mắt ra hiệu với Nhiên Nhiên ở bên cạnh, men theo mép trượt xuống, động tác thuần thục, uyển chuyển.

Hai người cùng nhau đi đến bên người Mang Lãng, mỗi người túm lấy một bên người cao lớn: "Lãng thúc thúc, người phải đi khuyên nhủ Ngọc Nhi cô cô, không thể để nàng rời đi, chúng ta đều rất không nỡ để Ngọc Nhi cô cô đi, nếu có thể khiến Ngọc Nhi cô cô ở lại, chúng ta hứa mỗi ngày sẽ ngoan ngoãn, không đi náo loạn phố Kim Thiên, ta có thể thề!"

Viêm Bân thúc thúc và Dĩnh nhi cô cô đã thành thân sinh con, hiện tại chỉ có Ngọc Nhi cô cô mới có thể mỗi ngày đưa các nàng đi khắp nơi chơi đùa, hiện tại không thể đánh mất chỗ dựa duy nhất này được!

Trong lòng có chút dao động, đồng ý với hai đứa trẻ này, Mang Lãng chiều theo từ từ bước về phía cửa, chỉ trong chốc lát đã bị hai người kéo đến trong đình bên ngoài, đứng phía sau Hách Liên Ngọc Nhi, hai tiểu gia hỏa này sau khi thành công thì lui người, nhanh chóng đi đến một nơi bí ẩn gần đó để xem diễn.

"Khụ khụ, Ngọc Nhi, đàn lâu như vậy, mệt mỏi rồi trước hết nghỉ ngơi đi đã." Im lặng một lát, Mang Lãng mới từ từ mở miệng.

Đột nhiên tiếng đàn dừng lại, giống như có ai chặn lại cổ họng vậy, Hách Liên Ngọc Nhi hơi cúi đàu thở dài một tiếng: "Đúng vậy, đủ lâu rồi, yên tâm đi, đây là lần cuối cùng rồi."

Mang Lãng nhận ra sự bi thương trong giọng nói của nàng, biết nàng hiểu sai ý nghĩa lời nói của bản thân, sắc mặt hắn có chút bối rối, muốn giải thích thật ra hắn không hề phản cảm việc nàng đánh đàn, lời nói cần giải thích đi đến bên miệng lại cảm thấy không nói nên lời, nói ra thì cũng đại diện cho cái gì chứ? Chỉ là muốn trần thuật lại một lần câu chuyện ba năm qua của Ngọc Nhi mà thôi.

Đột nhiên tiếng ghế di chuyển vang lên, trong nháy mắt Hách Liên Ngọc Nhi đứng dậy đi đến trước mặt Mang Lãng, vẻ mặt cực kì nghiêm túc, mang theo sự quyết tâm!

"Đừng nói những lời linh tinh kiểu như ta không hiểu ý ngươi, hiện tại ta sẽ ngả bài rõ ràng với ngươi, ta thích ngươi, từ lần đầu ta đánh đàn ở trong này đã muốn tỏ ý như vậy, hiện tại, lần cuối cùng, ngươi cho ta đáp án! Gật đầu, ta ở lại, lắc đầu, ta đi làm ni cô!"

Nàng biết trong lòng hắn do dự, nàng cũng biết vị trí của Vân Chỉ trong lòng hắn không thể thay thế, nhưng trong lòng nàng đã nhận định là thích, vậy thì sẽ không chút do dự mà cố gắng, đã cho hắn thời gian ba năm để tiếp nhận nhưng vẫn chậm chạp như vậy, từ đáy lòng nàng đã cho mình thời hạn, cho nên, quyết định, đây là lần cuối cùng!

Mang Lãng im lặng, ánh mắt đầy bối rối, trong lòng không yên càng khiến hắn bối rối hơn, nhưng cũng không biết tại sao mấy năm nay lại có thể kiên trì như vậy, cái trán đã lấm tấm mồ hôi, hai người yên tĩnh đứng giữa sự bối rối.

Cách đó không xa, thấp thoáng ở sau gốc cây có hai người đang nhìn xuyên qua chạc cây về phía bên này, trong mắt đều là vội vàng.

"Ai, Uyên, chàng nói xem, rốt cuộc hai người này có thể thành hay không? Khiến ta đợi lâu muốn chết rồi!"

Vân Chỉ bụng lớn phệ nệ, một tay nâng bụng, một tay gạt những vật chắn trước mắt sang một bên, chuyển sức nặng toàn thân dựa vào nam tử phía sau người, trên khuôn mặt xinh đẹp có sự sốt ruột.

Ngày đó khi hai người trở về, trên trời một ngày, một năm dưới mặt đất, trong lúc vô cùng kinh ngạc thì hai tỷ muội xinh đẹp như hoa bình an sinh ra từ cơ thể mẹ, đồng thời may mắn khiến phiền toái của Vân Chỉ giảm đi, và chứng kiến cục diện cứng ngắc của hai người trước mặt này.

"Hẳn là không thành, không thành cũng tốt, mấy cửa hàng trên phố Kim Thiên chỉ cần Ngọc Nhi không quản nữa thì chúng ta không cần hạ thủ lưu tình, cùng lắm chỉ tổn thất chút bạc trắng." Mặc Kỳ Uyên đứng phía sau khẽ cười nói, hắn hiểu rõ sự kiên trì trong lòng Mang Lãng, nhưng trong lòng vẫn hy vọng hắn sớm có một ngày bị Hách Liên Ngọc Nhi tóm đi.

Vân Chỉ quay đầu, trừng mắt miệng cười đầy đắc ý với Mặc Kỳ Uyên: "Chàng thế nào mà càng ngày càng nhỏ nhen vậy! Ta nói hai người bọn họ chắc chắn sẽ thành, đâu có nhiều lần ba năm như vậy để hoang phí chứ! Ta đánh cược với chàng, ta cược Mang Lãng sẽ giữ Ngọc Nhi lại, mọi chuyện sẽ được hoàn thành trong năm nay!"

"Vậy tiền đặt cược là cái gì vậy nương tử?" Nghe vậy, Mặc Kỳ Uyên vui mừng, hai mắt sáng quắc nhìn về phía Vân Chỉ, dùng ánh mắt nói lên tất cả.

Hai người dùng chuyện phòng the ai trên ai dưới thành tiền đặt cược không phải chuyện lần một lần hai, nhưng sau khi Vân Chỉ mang thai, hắn đã phải cấm dục thật lâu rồi!

"Lần này chàng nghiêm túc cho ta, đừng có tưởng tượng linh tinh!" Vân Chỉ trừng mắt, biết ngay hắn đang nghĩ đến cái gì, nhiều lần đặt cược đều là bản thân thua, sau đó gần một năm nàng đều bị áp bức ở trên giường! Nghĩ lại là cảm thấy tức giận!

"Lần này không cược chuyện tầm thường như vậy!" Vân Chỉ nhướn lông mày nhỏ nhắn lên khinh thường, suy nghĩ tiền đặt cược, khóe mắt liếc đến hai bóng dáng nho nhỏ nấp sau cái cây xem diễn kia, đôi mắt sáng ngời: "Lần này ta đặt cược hai đứa con gái dở hơi của chúng ta đi!"

Thấy Mặc Kỳ Uyên đen mặt, Vân Chỉ từ từ giải thích: "Nếu hai người bọn họ thành, ta thắng, vậy để An An gả cho con trai tương lai của Mang Lãng và Ngọc Nhi! Nếu bọn họ không thành, chàng thắng, để Nhiên Nhiên gả cho con trai của Công Ngọc và Dĩnh nhi đi!"

Dù sao hai đứa nhỏ dở hơi này cũng sắp nằm ngoài phạm vi khống chế của bọn họ rồi, sớm đưa hai người bọn chúng sang nhà khác cũng là một biện pháp giảm đi gánh nặng cho mình.

"Khụ khụ, nếu như An An không gả được thì chẳng phải rất nguy hiểm hay sao?" Mặc Kỳ Uyên nói theo phụ họa, nhưng có thể nhận ra trong đó không hề có ý phản bác!

"Ai! An An như vậy làm sao có thể không gả được chứ, yên tâm đi, cho dù là khất cái cũng có thể bị nàng nói đến mức hăm hở tiến lên phía trước, tìm một Trạng Nguyên đến cưới nàng là xong!" Vân Chỉ không thèm để ý trả lời, hai mắt vẫn chăm chú nhìn động tĩnh phía trước, hai người này tại sao còn chưa nói gì? Cũng nên có chút động tĩnh gì chứ!

Bất thình lình, trong tầm mắt hai người xuất hiện thêm hai cái bóng, một khuôn mặt thì vui vẻ, một khuôn mặt thì không biết nên nói cái gì.

Vân Chỉ và Mặc Kỳ Uyên liếc mắt nhìn nhau, đến nước này thì phải đi xem tình hình như thế nào.

Đi vào trong, lúc này An An dưới sự giúp đỡ của Nhiên Nhiên, trèo lên ghế rồi thuần thục trèo lên bàn đá, một cánh tay ngắn trắng như bạch ngọc với đến đỉnh đầu Mang Lãng, cố gắng chuyển khí xuống dưới, sau đó thì hưng phấn cười to: "Nga nga nga! Lãng thúc thúc đồng ý rồi, Ngọc Nhi cô cô không cần đi rồi, ha ha ha!"

Vân Chỉ và Mặc Kỳ Uyên vừa đuổi đến nơi nhìn nhau liền hiểu, buồn cười.

Tiến lên vài bước giải huyệt đạo cho người này, sau đó làm ra vẻ trách cứ hai tiểu quỷ: "Chuyện của người lớn, hai người các con không cần quấy rối! Còn không ngoan ngoãn trở về chịu gia pháp của mẫu thân!"

"Hừ, mẫu thân không cần chúng con, chúng con không ngoan thì cũng đã không ngoan rồi!" Sự lạnh lùng trên mặt Nhiên Nhiên không hề thay đổi, vẫn lộ ra sự tức giận thuần túy của trẻ nhỏ: "Con vừa mới nghe thấy mẫu thân nói, Lãng thúc thúc và Ngọc Nhi cô cô thành thì sẽ gả An An ra ngoài, nếu không thành thì gả con ra ngoài!"

Cho nên, nàng cần phải trợ giúp hai người thành công!

"Khụ khụ, ai nói! Ta chưa nói nha!" Trước mặt hai đứa trẻ Vân Chỉ vịt chết còn cứng mỏ, khoảng cách xa như vậy, nàng không tin một đứa trẻ có thể nghe thấy!

Ánh mắt Nhiên Nhiên lộ ra ánh sáng nguy hiểm: "Mẫu thân, nếu người không thừa nhận thì không cần nhắc đến chúng con, con sẽ kể lại cho mọi người là người tính kế Viêm Bân thúc thúc và Dĩnh nhi cô cô như thế nào hết ra."

"A! Nhóc con này!"

"Ha ha, là ai dám không cần tiểu Công chúa của chúng ta!"

Vân Chỉ đang định tức giận thì lại nghe thấy một giọng nói truyền đến từ phía sau lưng, bóng dáng còn chưa đến mà người đã đến, Nhiên Nhiên vừa rồi còn đứng trước mặt thì trong nháy mắt không thấy bóng dáng đâu nữa.

Quay đầu lại, thấy Nhiên Nhiên đã nhảy vào trong lòng một nam tử mặc cẩm bào màu đen, thân mình nho nhỏ cuộn lại bên trong tùy tiện ăn đậu hũ, vô cùng đắc ý, lúc này Nhiên Nhiên nào còn dáng vẻ lạnh lùng, bình tĩnh nữa! Mà người ôm Nhiên Nhiên chính là Mặc Kỳ Tẫn người đã hồn bay phách tán lúc trước!

An An nhìn dáng vẻ này của nàng, hoàn toàn xem thường, cũng không biết tại sao Nhiên Nhiên lại như thế này, suốt ngày chỉ biết Hoàng bá bá, dường như chỉ cần thấy Hoàng bá bá là thay đổi thành một người khác vậy!

Vẻ mặt hai vợ chồng bất đắc dĩ nhìn cảnh tượng Mặc Kỳ Tẫn cười sảng khoái sủng nịnh Nhiên Nhiên trong lòng, đồng loạt lắc đầu, chỉ có lúc này thói quen xấu của Nhiên Nhiên mới lòi ra!

Ngày đó khi hai người trở về thì đã thấy Mặc Kỳ Tẫn và Nhiên Nhiên đang ở trong Hoàng cung xử lý chính sự, ba lần bốn lượt kinh ngạc rồi vui sướng khiến hai người không có cách nào phải thừa nhận! Sau này mới biết được ngày Tẫn gặp chuyện đó chính là ngày chim Thanh Linh đánh tan hồn phách hai thần tiên, nghe nói là được một tiểu thần nữ cứu, sau đó tiểu thần nữ này cũng biến mất không thấy đâu, dường như không có tiếng tăm rồi biến mất trong không khí vậy.

Dưới sự gặng hỏi không ngừng, cuối cùng thần lão Nguyên Quân đưa tin tức đến, nói là vị thần tiên kia khi cứu hai đứa trẻ kia đã dùng Long Hồn đỉnh để cứu người phạm vào Thiên Quy, đương nhiên sau đó phải hạ phàm chịu Thiên kiếp, lúc này thân phận ở dưới hạ giới là Mặc Kỳ Tẫn, tiểu nữ thần đó cũng được đầu thai vào một đứa nhỏ trong ba nước, sau đó lại phát hiện trong mấy người thì Nhiên Nhiên lại là một trong số đó, hơn nữa còn có linh khí hơn người.

Từ đây, sự sủng nịnh không rõ này hoàn toàn có thể so sánh với Mặc Kỳ Uyên sủng Chỉ nhi!

Nhiên Nhiên ru rú trong lồng ngực ấm áp này, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu tươi cười vô cùng hạnh phúc, vô cùng thỏa mãn, nàng sao có thể nói cho mọi người biết, khi đi đầu thai dưới hạ giới nàng không mất đi chút trí nhớ nào, cái này là phải dựa vào sự tốt bụng của Mạnh bà!

Nhiên Nhiên đương nhiên biết Tẫn vì cảm kích bản thân nên mới sủng nàng như vậy, nhưng cuộc sống như vậy nàng cũng đã chờ đợi sắp ngàn năm! Chờ nàng từ từ bồi dưỡng tình cảm, sau trăm tuổi, trên chín tầng trời cao càng có nhiều thời gian ép buộc, nàng hoàn toàn không ngại phiền toái!

"Khụ khụ, chúng ta trở lại chuyện chính sự được không? Ngọc Nhi, Mang Lãng cũng đã gật đầu rồi, ngươi sẽ không cần phải đi nữa!" Vân Chỉ kịp thời kéo lực chú ý của mọi người về, rất chân thành nhìn về phía Hách Liên Ngọc Nhi, hơn nữa đưa hai đứa trẻ vào chuyện này cũng đã được tính toán hết cả rồi!

Hách Liên Ngọc Nhi lườm Mang Lãng một cái, buồn bã nói: "Gật đầu là phải xuất phát từ trong lòng, chứ không phải là động tác qua loa."

"Mang Lãng, ngươi nhanh lên một chút, trong lòng gật đầu một cái, sau đó nói ngươi đã gật đầu!" Vân Chỉ thúc giục, Mang Lãng này có phải muốn nàng chết không hả!

Dưới sự thúc giục của mọi người, lúc này Mang Lãng mới khụ khụ nói: "Ta thật sự có gật đầu."

Vừa rồi dưới sự giúp đỡ của An An, quả thật cái đầu này có gật xuống, quả thật không hề nói sai.

Khóe miệng mọi người run rẩy, lần này coi như cọc gỗ Mang Lãng biểu hiện không tồi.

Cuối cùng cũng có chút tiến bộ, khóe miệng Hách Liên Ngọc Nhi cong lên mỉm cười, sau đó thì nghiêm mặt nói: "Ta cho ngươi thời gian một tháng, lần sau không phải là gật đầu mà là chính miệng nói ra!"

"Được! Ta chắc chắn, ách, cố gắng!" Trên khuôn mặt Mang Lãng xẹt qua một tia vui vẻ, khiến tất cả mọi người ở đây đều thấy hấp dẫn, một đám người vui mừng hân hoan.

"Mang Lãng ngươi, a, a.................ách!" Vân Chỉ đang định nói cái gì đó thì đột nhiên dừng lại, lưng hơi hơi cong lên, dáng vẻ đau đớn khó chịu.

"Chỉ nhi! Chỉ nhi! Nàng làm sao vậy? Bụng đau sao?" Lập tức Mặc Kỳ Uyên không thể lạnh nhạt được nữa, ôm lấy Vân Chỉ lớn tiếng hỏi, dáng vẻ này so với lúc trước càng đau hơn.

"Ta, ta muốn sinh rồi!" Vân Chỉ run rẩy trả lời, nàng không biết phải làm sao với đau đớn này, thì ra sinh con lại khó chịu như vậy!

Mấy người cũng nhanh chóng hoàn hôn: "Ta đi gọi Công Ngọc, Uyên, ngươi mau đưa Vân Chỉ vào trong phòng đi!"

Nói xong Mặc Kỳ Tẫn vội vàng tiến lên gọi người, ngay cả Nhiên Nhiên còn đang ôm trong lòng cũng quên thả xuống.

Mấy người dùng tốc độ nhanh nhất sắp xếp ổn thỏa, lúc này từ trong phòng liên tục truyền ra tiếng kêu đau đớn, đồng thời cũng khiến lòng Mặc Kỳ Uyên loạn thành một đoàn. Lần trước khi trở về, An An và Nhiên Nhiên đều đã bình yên vô sự ra đời, đây chính là lần sinh nở chân chính đầu tiên của Vân Chỉ, tiếng kêu thấu trời thấu đất khiến tất cả mọi người trong này đều cảm thấy khó chịu.

"Mặc Kỳ Uyên! Chàng nha! Đây, đây tuyệt đối là, là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng! Lão nương kiên quyết không bao giờ muốn chịu tội kiểu này một lần nữa!" Vân Chỉ ở bên trong lớn tiếng gào to cho hả giận, Công Ngọc và bà đỡ bên cạnh chỉ thị cố lên, mồ hôi toàn thân chảy ra liên tục.

Cho dù muốn sinh thì nàng cũng phải lên thiên đình một ngày rồi quay trở về, đau đớn này không phải người nào cũng có thể chịu đựng!

"A!" Lại là một âm thanh sắc nhọn đủ sức phá tan màng nhĩ, theo sát đó là tiếng trẻ con khóc thét truyền ra, cho thấy lần đại chiến sinh con này thành công rực rỡ.

Mặc Kỳ Uyên vội vàng chạy vào trong sau khi nghe thấy tiếng trẻ con khóc, vội vàng nhìn tình trạng của Vân Chỉ, thương tiếc nhẹ nhàng lau sạch mồ hôi trên trán nàng.

Công Ngọc không nhịn được bĩu môi: "Thời gian ngắn như vậy xem như cũng thuận lợi, các ngươi làm gì mà đến mức này vậy!"

"Ngươi có thể về nhà cho con bú được rồi đó!" Mặc Kỳ Uyên lạnh lùng bắn đến một ánh mắt lạnh, rõ ràng muốn đuổi người!

"A, các ngươi mau nhìn xem, mắt đứa bé này màu đỏ nha, hình như ta đã gặp qua ở đâu rồi đó!" Hách Liên Ngọc Nhi vừa ôm bé trai vừa sinh ra, vừa vui cười khi thấy phát hiện trọng đại, nếu nhớ không lầm thì ánh mắt đứa bé này giống Cửu Lễ như đúc, đôi mắt màu đỏ, trong đồng tử ẩn hiện dấu ấn của Ma tộc, khiến trong lòng mấy người kinh hãi.

"Mau, cho ta xem!"

Ôm hài tử đến trước mặt Vân Chỉ, quả nhiên nàng cũng đã nhận ra, vô cùng kinh ngạc, đứa con này khi ra đời cũng chỉ kêu lên vài tiếng, tỏ vẻ là hắn còn sống, nhưng hiện tại khi bị nhiều người nhìn như vậy mà mặt không hề đổi sắc, lạnh nhạt như vậy khiến Vân Chỉ rất bất an.

Mấy người cảm thấy hiện tượng kì lạ yên lặng nhìn nhau không nói gì, vẫn là Mặc Kỳ Uyên mở miệng nói: "Mặc kệ là ai, hiện tại, đây là con trai của chúng ta."

Một câu nói, đập tan sự kinh ngạc sợ hãi của mọi người. Đúng thế, chỉ là một đứa trẻ thôi mà, hơn nữa biết đâu còn có thể trị được hai nha đầu An An Nhiên Nhiên?

"Chỉ nhi, mau đặt cho con một cái tên đi!" Mặc Kỳ Uyên mỉm cười trấn an, đưa trọng trách này vào tay Vân Chỉ.

Nhìn đứa trẻ trước mặt, kiên quyết không muốn hắn có liên hệ với Cửu Lễ, hơn nữa phát hiện ra đứa con này còn đáng đáng yêu, tuấn mĩ hơn cả hai tỷ tỷ của nó, tình thương của mẹ nhuộm khắp khuôn mặt, mỉm cười hiền lành, sáng rọi ra bốn phía, còn trong miệng thì nói ra lời khiến mọi người phải dừng lại suy nghĩ: "Gọi là Thương Thương đi."

Thương Kình chính là Thương................

Mấy người đều biết ở trong lòng Vân Chỉ vẫn không quên được chuyện Khâu Lệ Thương Kình vì cứu mình mà chết, nhưng đó chuyện không cách nào cứu vãn, cũng không biết phải làm sao.

Chỉ im lặng trong chốc lát, mọi người lấy lại nụ cười, tươi cười phụ họa: "Tên này hay lắm, ha ha, tiểu oa nhi này thật đáng yêu nha!"

Tiếng nói tiếng cười vui mừng của mọi người trong phòng thắp sáng toàn bộ không gian, khiến tất cả mọi người đi ngang qua Dự Vương phủ đều cảm nhận được không khí ấm áp vui vẻ ở bên trong.

Phía chân trời màu xanh, trên không trung thấp thoáng có một bóng dáng hư ảo không ai chú ý đến, trên mặt Khâu Lệ Thương Kình mang theo nụ cười thỏa mãn, trong con mắt như chim ưng là sự thanh thản, nhàn hạ, thấy được một màn như vậy hắn có thể yên tâm đến nơi hắn nên đi rồi..............

Trước/120Sau

Theo Dõi Bình Luận