Saved Font

Trước/85Sau

Vương Phi Là Bảo Bối Đồ Nhi

Chương 37

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Sư phụ... Người làm gì vậy...

Tiếng rên khó nhọc của Vân Hy khiến hắn giật mình bừng tỉnh. May mắn vẫn còn chút lý trí sót lại kéo hắn ra khỏi cơn u mê. Dạ Thiên lập tức thu lại mọi hành động của mình. Ngượng ngùng quay mặt đi nơi khác.

- Ta xin lỗi...

Mấy trăm năm nay hắn đã phải cực khổ nhẫn nhịn. Lúc này đây kề bên nàng ham muốn lại không kìm được mà bộc phát. Cũng may là hắn vẫn còn tỉnh táo để dừng lại.

Thấy gương mặt phơn phớt hồng của nàng đang lo lắng nhìn mình. Hắn chột dạ, khẽ thở dài một tiếng. Có lẽ nàng vẫn còn quá nhỏ đều hiểu được những việc hắn vừa làm với nàng.

- Sư phụ không sao chứ? Nếu sư phụ muốn tiếp tục cũng không sao đâu ạ.

Nàng vừa nói vừa cầm lấy tay hắn đặt lên ngực mình. Giọng nói bỗng trở nên run rẩy.

- Con không khó chịu đâu.

Nghe đến đây mặt Dạ Thiên chợt tối sầm lại. Hắn cau mày, tức giận nhìn nàng. Nhưng lại không biết mắng nàng như thế nào cả.

- Vân Hy. Ai dạy con nói dối như vậy?

- Con không có nói dối...

- Vân Hy!

Hắn bất chợt quát lên khiến nàng giật mình. Cúi gằm mặt xuống không dám nói gì. Sư phụ thật sự tức giận rồi. Nàng chỉ là muốn sư phụ thoải mái thôi mà.

- Ngẩng mặt lên.

Nàng ngoãn ngoãn nghe theo lời hắn. Đôi mắt mở to nhìn hắn, tưởng chừng như sắp khóc được đến nơi.

Nhìn nàng như vậy hắn liền thở dài. Giữ chặt lấy hai vai nàng.

- Vân Hy. Lần sau không được như vậy nữa. Khó chịu ở đâu là phải nói. Không hài lòng ở đâu phải nói. Bất cứ việc gì con đều phải nói với ta.

- Vâng...

Nội tâm Dạ Thiên gần như sụp đổ. Mông lung không biết bản thân mình nghĩ gì. Nên nói gì, làm gì nữa.

- Con...

- Vương gia! Vân muội! Thịt thỏ chín rồi mau ra kẻo nguội!

Tiếng gọi của Tuấn Điềm như là cái phao cứu sinh của Dạ Thiên lúc này. Gương mặt hắn dãn ra, cúi xuống nói với nàng.

- Mau ra đi kìa.

Nghe đến thịt thỏ nàng liền chẳng nghĩ gì nữa. Hai mắt sáng lên quay đầu chạy ra ngoài.

- Thịt thỏ!!!!!!

Dạ Thiên thở phào một tiếng. Cả người dựa vào tấm vách. Nhìn bàn tay còn lưu lại hương thơm của nàng, trong lòng tự chất vấn. Hắn vội vàng quá rồi. Vẫn là nên đợi nàng lớn thêm một chút. Lúc đấy hành sự cũng chưa muộn.

Bóng tối bắt đầu buông xuống, bao trùm lấy cả khu rừng. Không gian xung quanh trở nên tĩnh mịch, chốc chốc lại có vài ba con dế kêu lên. Bên cạnh con suối chợt xuất hiện một ánh sáng ấm áp len lỏi vào trong màn đêm.

Vân Hy ngồi trước đống lửa trại, hai mắt cũng bắt đầu díu lại. Trên tay vẫn còn cầm cái đùi thỏ đang ăn dở. Cái miệng nhỏ vô thức vẫn nhai miếng thịt mới cho vào.

Mấy nam nhân còn lại kia vẫn vui vẻ nói chuyện. Đặc biệt có xuất hiện thêm bạn nhậu nên con ma men Hàn Hạo hôm nay uống nhiều hơn hẳn. Vừa uống vừa vỗ mạnh vào lưng Tuấn Điềm.

- Nào! Thêm một chén nữa!

- Xin người đấy. Bảo ta uống rồi ai đánh xe? Tính ngủ lại đây đến tối mai à?

Hắn thẳng thắn khước từ lời mời mọt của Hàn Hạo. Từ nhỏ đến lớn hắn ở cạnh Dạ Thiên nên dần cũng trở nên chán ghét với rượu chè. Không những thế hắn còn phải đánh xe vào sáng sớm mai. Dù không ghét đi chăng nữa cũng chẳng thể uống được.

Hàn Hạo thấy hắn từ chối liền quay ra với đối tượng sáng giá của hắn đêm nay.

- Anh ca! Nào! Lâu ngày mới hội ngộ.

- Nào! Không say không nghỉ! Không say không về!

Dạ Thiên tất nhiên không tham gia vào cuộc nhậu nhẹt này, cũng chẳng ai có gan mời hắn cả. Nhưng lúc này hắn cũng không còn bụng nào mà bận tâm đến việc khác, chỉ lặng lẽ đưa mắt nhìn nàng đang mơ màng bên cạnh Tuấn Điềm.

Hôm nay nàng lại không ngồi cạnh hắn. Không lẽ nàng cảm thấy khó chịu vì hành động hồi chiều?

Chẳng biết do nàng ta say ngủ hay thế nào mà đang yên đang lành đột nhiên uốn éo rồi ngả ngửa về phía sau. May mà Tuấn Điềm phản xạ nhanh đỡ lấy đầu nàng ngăn không bị đập xuống đất.

- Muội ngồi cẩn thận chứ. Ơ. Ngủ rồi à??

- Để ta đưa con bé vào trong.

Dạ Thiên đứng dậy đi về phía nàng. Cẩn thận bế nàng lên. Tuấn Điềm cũng không nói gì, quay sang tiếp tục ăn.

Người của chu tử, hắn có mười lá gan cũng không dám động.

Hai người nhanh chóng rời khỏi nơi có hai cái mồm ồn ào của Hàn Hạo và Anh Kiệt. Vân Hy nằm trong lòng hắn, dường như có chút khó chịu liền khua tay múa chân cựa quậy một chút.

- Ư....

- Sao vậy?

- Sư phụ.... Con không có khó chịu....

Khoé miệng hắn chợt nhếch lên. Để lộ sự thoả mãn không nói nên lời.

Dạ Thiên cúi đầu, nhẹ đặt lên trán nàng một nụ hôn nhỏ.

- Ngủ ngon, Phượng nhi.

Trước/85Sau

Theo Dõi Bình Luận