Saved Font

Trước/100Sau

Vượng Phu Mệnh - Nam Đảo Anh Đào

Chương 21:

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Trước kia Khương gia cũng từng mở tiệc, như sau khi Cẩu Tử sinh ra cha cũng bày rượu chúc mừng, Khương Mật lúc ấy dù còn nhỏ nhưng cũng không được rảnh rỗi, phải đi hỗ trợ làm việc. VIệc tiếp khách vẫn là lần đầu tiên làm, Khương Mật đi theo mẹ chồng Ngô thị đi nghênh đón khách nữ, mới đầu người tới nàng cũng không biết là ai, trong lòng hơi chột dạ, chậm rãi nhận rõ từng người mới thả lỏng hơn một chút.

Trước mặt Ngô thị hơn phân nửa vẫn là các cô các bà đã cao tuổi, buổi sáng huynh đệ nhà mẹ đẻ của bà cũng tới giúp đỡ, Khương Mật cũng đi theo chào hỏi nhận mặt người.

Ngô thị đã lâu không gặp nương của bà, hôm nay gặp rất cao hứng, hai mẹ con đến bên cạnh nói chuyện một hồi lâu. Đề tài bắt đầu từ Tam Lang nói đến Khương Mật, lại nói đến vợ của hai đứa con trai khác. Ngô thị tỏ vẻ hài lòng rõ ràng với Khương Mật cùng sự bất mãn với Trần thị Lý thị, chủ yếu là từ việc phân gia.

Mẹ bà là người từng trải, cũng đã làm mẹ chồng nhiều năm còn giúp đỡ khuyên hai câu " Nếu lúc ấy cô cắn chết không đồng ý, làm con dâu còn có thể lật trời? Nếu cô đã đồng ý, nhà đã phân chia giờ nói cũng không có ý nghĩa gì nữa. Nghe nương khuyên một câu, chuyện xấu trong nhà không nói ra ngoài, sau này đừng phân cao thấp với hai cô con dâu kia nữa thì yên ổn. ”

" Nhưng con không nuốt trôi cục tức này được? “

" Cô đừng có ngớ ngẩn? Hôm nay người khó chịu phải là hai đứa con dâu của cô kìa, Tam Lang trúng tú tài, nhưng nhà đã chia, hiện tại các nàng muốn dựa dẫm vào cũng không được, về sau có cái gì cần Tam Lang ra mặt hỗ trợ thì phải nhìn sắc mặt cô? Còn dám chủ động đi tìm cô gây phiền toái? ”

Ngô thị giơ ngón tay cái lên, thầm nghĩ gừng càng già càng cay. Trong lòng bà chỉ nghẹn lửa muốn đi thu thập cô con dâu xui xẻo kia, cũng không kịp phân tích tình huống hiện giờ.

" Con vốn còn muốn thông báo với bà thông gia một tiếng, để cho bà ấy dạy dỗ lại vợ lão đại, nhưng bây giờ theo nương thì nên làm như thế nào?"

Nương bà hỏi chuyện gì. Ngô thị dán qua nhỏ giọng nói vài câu.

" Mất mặt thì đúng là mất mặt, nhưng cũng là chuyện nhỏ, vì chuyện này mà khiến hai bên thông gia khó chịu thì không đáng giá."

" Chẳng lẽ con không được dạy cho nó một bài học?"

Nương bà suy nghĩ một chút, hỏi: " Cô đã sắp xếp công việc cho Đại Lang Nhị Lang, để bọn nó sớm tới hỗ trợ? ”

" Chắc chắn rồi."

“ Hiếm khi nhà cô bày rượu một lần, còn đặc biệt mời chị dâu cô đến hỗ trợ, nương không cần nhìn cũng biết hôm nay món ăn nhất định rất tốt, chắc chắn rất đầy đủ. Cô mang hết lên thì bao nhiêu cũng hết, nên để lại mấy bát thức ăn, chờ khách về thì chia một phần cho Đại Lang Nhị Lang mang về. ”

Ngô thị nghe không hiểu, hỏi làm như vậy cũng được?

Nương bà còn thở dài " Cô cái người này, cháu trai cũng đã có mà sao còn không tiến bộ? Cô ngẫm lại xem, Vệ gia hiện giờ đã phân, ba huynh đệ mỗi người một nhà, Tam Lang bày rượu mời Đại Lang Nhị Lang tới hỗ trợ, huynh đệ bỏ ra nhiều công sức có nên giữ lại mấy món ăn hay không? Để lại một vài món ăn còn có thể cho hai đứa con trai biết, nhắc nhở cho bọn nó nương không thiên vị, keo kiệt như thế, vẫn luôn nghĩ đến bọn nó. Như vậy cô cũng chả cần đi giáo huấn Trần thị, Đại Lang tự biết dạy lại nàng, về sau trong nhà nếu lại mời khách, nàng nghĩ đến việc này cũng sẽ không làm chuyện mất mặt như vậy nữa. ”

Ngô thị liên tục gật đầu " Vẫn là nương có tính toán. ”

" Không biết tính toán thì có thể quản lý mấy chị dâu kia của cô không?"

Ngô thị đang nói chuyện với nương, bên kia Khương Mật kia cũng bị mấy đại tẩu tử, tiểu muội tử vây quanh, không thân quen nên cũng không biết nói gì, cũng chỉ có thể thay đổi cách khen ngợi nàng, khen mệt rồi thì hỏi người nhà mẹ đẻ nàng có đến không? Sao lại không nhìn thấy?

" Cha ta tới rồi, đang nói chuyện với tướng công."

"Chỉ có cha ngươi đến?"

Khương Mật cười cười, nàng nói cũng vừa mới biết huynh đệ nhà mẹ đẻ bị bệnh, không có cách nào đến đủ, dù sao cũng phải có người ở lại chăm sóc.

" Hóa ra là như vậy, thật đáng tiếc."

" Ngửi mùi thơm thì biết hôm nay đồ ăn ngon, bỏ qua đúng thật đáng tiếc."

" Không đi được cũng có không cách nào..."

Ngoài miệng thì nói vậy, nhưng rất nhiều người trong lòng cũng không tin, phỏng đoán có phải Khương Mật không mời mẹ kế nàng hay không, mẹ kế nàng sợ mất mặt mới nghĩ ra cách để nhi tử giả bệnh. Điều này cũng chỉ có thể đoán ở trong lòng, nhà người khác mời khách, không nên nói những lời làm người ta khó chịu.

Những người đến ăn tiệc trong lòng cái gì cũng nghĩ đến, cũng không thiếu người ghen tị, cũng may đều biết chừng mực, không nháo ra chuyện khiến gia chủ không thoải mái. Đến đúng giờ, từng chén thịt từ phòng bếp bưng ra, đặt lên bàn, người đến ăn tiệc đều không còn quan tâm nói chuyện, toàn bộ đều chú tâm ăn uống. Đến cả canh rau cũng trộn hết với cơm bỏ vào bụng, bọn họ mới thả đũa tiếp tục tán gẫu.

Người đầu tiên ăn xong là bàn nữ quyến, các nam nhân uống rượu, ăn chậm hơn một chút. Hơn nữa bên bàn chính, vừa tán gẫu vừa ăn lại ăn đến đầu giờ Thân. Lúc này hơn nửa khách nhân ăn xong đã tan đi, người còn ở lại cũng là đang uống rượu.

Khương phụ tựa như trong giấc mơ của Khương Mật, con rể ông trúng tú tài nhất đẳng, trong lòng cao hứng liền uống nhiều, uống nhiều mà vẫn còn nhớ Cẩu Tử sinh bệnh ở nhà, nói muốn trở về. Người ta đã nói rõ ràng nhi tử bị bệnh ở nhà, gia chủ cố gắng giữ lại cũng kỳ lạ, chỉ có thể đưa ông trở về.

Mắt thấy khách khứa đã vãn, trong nhà không cần lưu người tiếp khách, Vệ phụ bảo Vệ Thành cũng đi đưa cha vợ về thôn. Lại gọi Đại Lang Nhị Lang tới, để cho hai người bọn họ đỡ người vững vàng, chậm rãi đi.

Đại Lang Nhị Lang đỡ người đi ở phía trước, Vệ Thành đi sau, vừa đưa đã mất cả canh giờ.

Thôn Tiền Sơn và thôn Hậu Sơn cách nhau cũng không xa, lẽ ra không cần trì hoãn lâu như vậy, nhưng Vệ Thành nghĩ đến bộ dáng khẩn trương mấy ngày nay của Khương Mật, trên đường luôn tự nhắc nhở phải cẩn thận một chút, đi chậm một chút, mới tốn thêm chút thời gian.

Đã cẩn thận như vậy cũng không dễ xảy ra chuyện, cho nên đường về đều yên bình.

Ba huynh đệ Vệ gia đưa người về, Khương phụ uống nhiều lải nhải một lúc với Vệ Thành, lúc này mới cáo từ. Còn chưa về đến nhà đã phát hiện Mật Nương đứng ở cửa nhìn về phía bọn họ.

Vệ Nhị Lang nháy mắt với hắn, nói: "Tam đệ thật có phúc khí! ”

"Nhị ca đừng trêu ghẹo đệ."

" Trêu ghẹo? Ai bảo là trêu chọc. Nhị tẩu đệ gả tới đây mấy năm cũng không đợi ta một lần, đây đệ mới đi một lát đã vậy..."

Vệ Thành thầm nghĩ là Mật nương không yên lòng.

Chàng suy nghĩ một chút, quên đi, tốt nhất là đừng giải thích.

Đợi đến khi ba huynh đệ đi đến dưới cửa viện, Khương Mật tiến lên nghênh đón, hỏi " Sao lại đi lâu như vậy? ”

" Đi chậm, sau khi đưa đến nhà còn nói chuyện với cha vợ một lát, khiến nàng lo lắng."

Khương Mật thở phào nhẹ nhõm, không có việc gì là tốt rồi: "Tướng công có khát không? Thiếp mang cho chàng? ”

Vệ Thành đưa tay ngăn nàng lại, nói: "Không cần, nàng bận rộn cả ngày, nên nghỉ ngơi một lát đi. ”

Nghỉ ngơi một lát?

Tẩu tử đến hỗ trợ còn chưa nghỉ ngơi, nàng làm sao có thể?

Yên lòng, Khương Mật lại chui vào bếp để hỗ trợ, đem bát đũa mượn rửa sạch, trả lại cùng với bàn ghế, lại chia kẹo đậu phộng cho các tẩu tử đến hỗ trợ để cảm ơn, tiễn người về, Ngô thị mới bưng ra mấy chén thịt bà giấu đi.

"Lão đại lão nhị các con hôm nay cũng vất vả, đem thịt chia mỗi người một phần, mang về ăn."

Vệ Đại Lang muốn từ chối, để cha mẹ giữ lại ăn, sau lưng bị nhéo đau nhói, suýt nữa kêu lên.

Vợ Đại Lang vặn chồng một cái, muốn đi lên bưng thịt.

Ngô thị nhìn nàng ta như này cảm thấy cay mắt, thật sự không nhịn được vẫn nói một câu: "Sau này đừng làm mất mặt như vậy, nhà mình tổ chức tiệc ta có thể bỏ đói các ngươi sao? ”

Trước/100Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Thiên Đường Cẩm Tú