Saved Font

Trước/100Sau

Vượng Phu Mệnh - Nam Đảo Anh Đào

Chương 23:

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Vệ Thành uống rượu, cư xử không giống như bình thường, nghe như vậy chàng chẳng những không buông người ra còn chôn mặt vào bụng Khương Mật. Mùa đông ăn mặc dày, cách tầng áo cũng không có cảm giác có gì khác thường, chỉ là trong lòng không được tự nhiên, sợ nương tới bắt gặp lại chọc nàng không biết xấu hổ.

Khương Mật còn muốn đẩy hắn một chút, Vệ Thành tránh ra, nói: "Mật nương nàng lau cho ta. ”

Cảm giác khăn tay đã không còn nóng nữa, Khương Mật muốn nhúng lại vào nước nhưng cánh tay Vệ Thành vòng quanh thắt lưng không buông ra, chàng không chịu buông lỏng, nên Khương Mật cứ để thế lau.

......

Chỉ muốn vào phòng đưa nước nóng, lại bị trì hoãn một khắc, lúc đi ra hai gò má Khương Mật ửng đỏ, đôi mắt ngậm nước xuân, ở dưới mái hiên, nàng đổ nước rửa mặt đã không còn nóng đi, lấy nước lạnh rửa chậu, đặt sang một bên. Lúc này, e thẹn trên mặt cũng giảm đi một chút, Khương Mật mới dám vào bếp.

Lúc này Lý thị đã rửa sạch một chồng chén đĩa, nghe thấy động tĩnh xoay người nhìn là nàng, hỏi: "Đệ muội đi lâu như vậy, Tam Lang say lắm hả? ”

Nói đến đây Khương Mật lại nhớ tới cảnh vừa rồi...

Nàng ậm ờ đáp một tiếng.

Lý thị không truy vấn tận gốc, ngược lại nói Khương Mật mệnh tốt "Mấy năm trước trong thôn không ít nhà muốn gả con gái cho Tam Lang, nhưng bởi vì viện khảo không thuận lợi, những người này từ từ thay đổi suy nghĩ, là do các nàng không có phúc khí, nào giống đệ muội, vừa gả tới đã làm tú tài nương tử, hiện tại các nàng hối hận, muộn rồi, chỉ biết hâm mộ. ”

Nghe Lý thị nói như vậy, Khương Mật liền cười.

Lý thị lại nói: "Lúc ta bưng thức ăn ra, chỉ thấy chỉ thấy cha muội, mẹ kế không đến? ”

Lúc trước Lý thị bận ra bận vào, không nghe nói cũng không kỳ quái, Khương Mật mới nói cho nàng biết Cẩu Tử bị bệnh, phải có người chăm sóc, không đi được, chỉ có một mình phụ thân tới.

Lý thị áp sát một chút, nhỏ giọng hỏi: "Thật sự bị bệnh sao? ”

Khương Mật gật đầu.

Lý thị thổn thức, làm bj tức giận " Hiện tại, đệ muội ngươi cuộc sống tốt đẹp, sau này còn có thể tốt hơn, trước kia bà ta có thể hăng hái chà đạp ngươi, nói không chừng sau còn phải nhìn sắc mặt ngươi mà sống. ”

"Nào có sắc mặt hay không sắc mặt? Ai cũng cuộc sống riêng của họ. ”

Lý thị kỳ quái " Nghe lời này của ngươi, thế nhưng lại không quá hận bà ta? ”

"Bây giờ cũng không ở cùng một mái nhà, bà ăn cơm của bà, ta ăn cơm của ta, còn hận cái gì? Hơn nữa, hôn sự này của ta cũng là mẹ kế tìm cho, nếu không phải nhờ bà ta cũng không gả được đến Vệ gia, nghĩ như vậy, bà ấy không có lỗi gì với ta. ”

Lý thị cảm thấy đáng sợ nhất chính là điểm này.

Nàng ta nghĩ nghĩ, cảm thấy nếu mình là Tiền Quế Hoa, bảo đảm lo sợ một hồi, nhất định nghĩ không ra.

Tiền Quế Hoa đúng là nghĩ không ra, hơn nữa nghe những người đi ăn tiệc nói Khương Mật ở Vệ gia như thế nào, nói mẹ chồng nàng Ngô thị đối với nàng rất tốt, cứ gặp được ai cũng khen Khương gia biết dạy nữ nhi, nói Khương Mật sau khi gả tới đây không có một ngày nào lười biếng, làm việc siêng năng, người cũng hiếu thuận, đối với Tam Lang lại càng săn sóc chu đáo...

Từng câu của Ngô thị đều là lời khen, nghe vào tai người khác lại chệch hướng.

Con người siêng năng? Không một ngày lười biếng?

Đó chỉ sợ không phải là được dạy dỗ, mà là bị ngược đãi.

Khương Mật ở nhà mẹ đẻ phải quán xuyến hết trong nhà ngoài sân, là cô nương đã bị mẹ kế coi như gia súc mà sử dụng, không cần cù mới là lạ. Nàng thật vất vả mới từ trong hố lửa nhảy ra, sao có thể không quý trọng? Muốn quý trọng những ngày thư thái trước mắt, sao dám bất hiếu?

Bên ngoài rất nhiều người chê cười Tiền Quế Hoa, nói bà ta biến khéo thành vụng, tính kế tới lui ngược lại tính toán ra tiền đồ tốt cho con gái riêng, Vệ Tam Lang không phải một người sẽ bị vây khốn bằng vài mẫu đất ở nông thôn, sớm muộn gì chàng cũng bay lên cành cao, chờ xem, cuộc sống tốt đẹp của Khương Mật vẫn còn ở phía sau.

Những lời đồn đãi này tạm thời còn chưa truyền đến tai Tiền Quế Hoa, bà ta đỡ chồng đang say rượu lên giường nằm, lấy gạo vào bếp chuẩn bị nấu cháo, Cẩu Tử bị bệnh, không thể chịu đói.

Lúc canh giữ nồi cháo, Tiền Quế Hoa liền nghĩ, bà ta thường ngày thanh nhàn, mấy tháng gần đây sao lại khổ như vậy?

Trong ngoài nhà có nhiều công việc lặt vặt, mỗi ngày đều có việc làm không xong. Bà ta đã cố hết sức làm, nhưng chồng bà luôn không hài lòng, cảm thấy trong nhà hiện tại hoàn toàn rối loạn, bàn cơm luôn không sạch sẽ, xiêm y phải mặc rất bẩn bà ta mới giặt, ngay cả cháo ăn cũng không thơm như thường lệ...

Khương phụ cũng không rõ, tại sao vợ mình một bó tuổi thế nhưng còn không bằng Mật nương?

Đau lòng cho nàng nên không để nàng làm ruộng, làm sao ngay cả chút việc nhà cũng làm không tốt?

Khương phụ trong lòng có bất mãn, hai tháng qua đã nói mấy lần, Tiền Quế Hoa trải qua nhiều năm thoải mái, hiện giờ chịu tội. Lúc bà ta nấu cháo vẫn luôn suy nghĩ những chuyện này, sau đó đột nhiên nghe thấy một tiếng, giống như có cái gì đó ngã trên mặt đất. Bà ta bất chấp cháo đang nấu trên bếp, vọt vào trong phòng nhìn, Cẩu Tử không có việc gì, nhưng Khương phụ lại ngã xuống đất.

Lúc mới ngã xuống, Khương phụ còn mơ hồ, ý thức quay lại muốn chống tay đứng lên, mới cảm giác có vài chỗ đau đớn trên chân, nhấc ống quần lên nhìn, thấy một mảng xanh tím

"Cha nó có sao không? Sao lại xuống đất? ”

Khương phụ chếnh choáng, đưa tay bảo vợ tới đỡ một chút, nói muốn ra ngoài đi tiểu, xuống giường đứng không vững.

Tiền Quế Hoa tốn rất nhiều sức lực mới đỡ được người dậy, vốn định đỡ đến bên giường, Khương phụ nói không nhịn được muốn đi tiểu, bảo vợ cầm cái bô vào để đi, Tiền Quế Hoa hỏi ông đau ở đâu? Có chuyện gì vậy? Khương phụ giơ chân trái lên cho bà xem, nói chân đau, không dám dùng lực.

"Sao lại thế được? Để tôi tìm một ít rượu xoa bóp cho ông? ”

Bình thường đều như vậy, bị va đập thì xoa bóp vài cái, đem vết bầm tím xoa tan qua hai ngày là khỏi. Khương phụ ngã không nhẹ, cũng may không bị thương đến xương cốt, hôm đó nhìn thì nghiêm trọng, mới đầu cũng đau đến lợi hại, nhưng qua một hai canh giờ là đỡ, mặc dù vẫn sưng tím, đã không còn đáng ngại.

Mắt thấy không còn gì đáng ngại, dây cung căng bị kéo căng của Tiền Quế Hoa buông lỏng, lại nghĩ.

Cho dù Khương Mật không còn ở nhà mẹ đẻ, bà ta vẫn kiên định đem khoản này đổ lên đầu người ta, bởi vậy càng tin tưởng lời thầy bói, cảm thấy con gái riêng là tai tinh, tất cả những thứ này đều là nàng mang đến.

Bởi vì quá tức giận, bà ta không quản miệng được miệng, lầm bầm vài câu.

Khương phụ nghe thấy hỏi bà ta nói cái gì?

"Tôi nói này có phải người Vệ gia có lòng đen tối hay không? Cố tình để ông uống quá nhiều rượu! Muốn ông xảy ra chuyện phải không? ”

Khương phụ thiếu chút nữa không theo kịp suy nghĩ của vợ mình "Ông ấy làm tiệc rượu, tôi uống rượu, ông ấy có thể ngăn cản không cho tôi uống à? Ba huynh đệ nhà người ta đưa về đến nhà mới đi, trước khi nói cái gì phải nghĩ đã chứ.”

Tiền Quế Hoa đen mặt ngồi bên cạnh, không nói tiếp.

Khương phụ lại nói: "Mật nương gả tới nhà tốt, bây giờ là tú tài nương tử, về sau không chừng còn có thể làm cử nhân nương tử. Cho dù nó không phải là con ruột của bà,thì bà cũng nên đối tốt với nó một chút. ”

"Không thể nào! Cho dù Cẩu Tử nhà chúng ta thi đỗ cử nhân nó cũng không được làm cử nhân nương tử. Nó không được ”

"Sao lại lôi kéo đến Cẩu Tử nữa? Chuyện này thì có liên quan gì đến Cẩu Tử? ”

Tiền Quế Hoa xoắn khăn tay, nói: "Ta muốn đưa Cẩu Tử đi học, để cho nó thi công danh. ”

Cẩu Tử đã bảy tám tuổi, lúc này mới học vỡ lòng thì đã chậm một chút. Tiền Quế Hoa kiên trì đòi, Khương phụ nghĩ cho dù chỉ học được mấy chữ cũng không xấu, dù sao tiểu tử này cũng không giúp được việc gì, không bằng đưa đi học đường trong thôn lăn lộn mấy ngày.

Cứ như vậy, hai người đạt được thỏa thuận, đưa Cẩu Tử đến học đường của lão Tú tài trong thôn. Tiền Quế Hoa còn dành thời gian đi chỗ trước kia gặp cái người Bán Tiên, muốn thuê người làm pháp sự, kết quả ngày đó bà ta không gặp được người, về sau còn muốn đi nữa, nhưng hết lần này tới lần khác thời tiết không thuận. Hai tháng trước không có mưa gì, tới gần tháng chạp mưa đến, mưa rất nhiều ngày, mưa dầm dề nghĩ bán tiên sẽ không ra, kế hoạch này của bà ta phải gác lại.

Trước/100Sau

Theo Dõi Bình Luận