Saved Font

Trước/100Sau

Vượng Phu Mệnh - Nam Đảo Anh Đào

Chương 38:

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
"Cả nhà chúng ta đều là người quê mùa, không biết chữ, lại phiền toái ngươi đọc hộ."

Họ Vạn đồng môn ngoài miệng nói không phiền toái, theo đó tháo thư, đọc lên từng câu từng chữ. Bức thư ba tháng trước kia chỉ là báo bình an cho người nhà, phong này đặc sắc hơn nhiều, mấy người Vệ gia bao gồm cả Khương Mật, đều lộ ra vẻ mặt mừng rỡ. Chờ người đọc xong, Ngô thị đã cầm túi vải xanh trên tay, nói " Đây là ba lượng bạc kia? Học đường cho dùng văn phòng tứ bảo thì thôi, sao còn phát giày, mũ nón quần áo còn phát bạc? ”

Vấn đề này người khác không trả lời được, vị đồng môn này lại có thể nói vài câu, hắn học vấn tuy rằng bình thường, nhưng tốt xấu gì cũng là người đọc sách.

- Quan học cùng học đường tư thục không giống nhau, đó là triều đình mở, phu tử bên trong gọi là học quan, lĩnh bổng lộc triều đình, không thu quà nhập học hay học phí. Huyện học cũng là quan học, chỉ cần thi đậu tú tài là có thể đi học. Phủ học còn cao hơn một cấp, phát văn phòng tứ bảo giày dép mũ áo không kỳ quái, phần thưởng bạc cũng bình thường... Thế nhân đều nói đọc sách tốn tiền, những người không có bản lĩnh mà còn kiên trì đọc sách mới hao tốn toàn bộ tài sản. Quà nhập học rồi tiền hiếu kính cộng thêm tiền mua sách, vở, văn phòng tứ bảo còn có chi phí ăn mặc ,nhân tình đi lại, sao lại không tốn? ”

“ Nói như vậy thì sao Tam Lang nhà chúng ta có thể được?”

Vạn đồng môn gật gật đầu: "Học sinh có thiên phú cao nhất Túc Châu đều học ở phủ học Túc Châu, Vệ huynh vào phủ học còn có thể lấy được một thứ hạng đầu, nói không chừng vài năm nữa sẽ trúng cử. ”

Nghe lời này, Vệ phụ cũng quên hết mệt mỏi, mặt ông bừng sáng, cảm giác cả người tràn trề sức lực.

Ngô thị cũng vui mừng ra mặt, ngoài miệng còn nói bạc cứ dùng để chính mình tiêu xài gửi về làm cái gì?

Khương Mật ngồi ở một bên, toàn bộ câu chuyện đều không xen vào, chỉ chăm chú nghe, vẻ mặt nàng cũng giấu nổi vui mừng, trên mặt đỏ bừng. Nghe mẹ chồng nói như vậy, nàng nói: "Cha mẹ cùng Vạn huynh đệ nói chuyện, con đi nấu cơm. ”

Đúng đúng đúng!

Người ta từ xa tới giúp đỡ đưa tin, nên giữ lại ăn cơm.

Ngô thị bảo Khương Mật nấu cháo, bà chuẩn bị đến nhà Vương đồ tể xem một chút, xem hôm nay có thịt ngon hay không.

Họ Vạn đồng môn nhìn ra tiền đồ của Vệ Thành tốt, cũng không vội vã đi, cho dù hắn không thèm một bữa ăn của Vệ gia, cũng muốn bồi đắp chút cảm tình.

Lúc này, trong nhà không có ý định hồi âm thư, cũng không phải là không muốn trả lời, chỉ là tính toán sắp tới vụ thu hoạch. Hàng năm trước khi thu hoạch vụ thu học đường đều cho nghỉ, để học sinh về nhà hỗ trợ, tính ra khoảng hai tuần nữa Vệ Thành cũng nên trở về, có chuyện gì chờ khi đó từ từ nói, cũng không cần phiền người ta đưa tin, chạy đi chạy lại một chuyến cũng mệt người.

Ăn cơm trưa xong, họ Vạn đồng môn đứng dậy cáo từ.

Sau khi hắn đi rồi, Ngô thị trở về đông phòng giấu bạc xong, chuẩn bị cùng Vệ phụ ra ruộng, hai người mang giày cỏ đang muốn ra cửa thì hàng xóm tới hỏi chuyện, nói ngửi thấy mùi thịt, hỏi nhà ông bà có phải là có khách tới hay không? Ai đến đây?

Ngô thị đang lo không có chỗ khoe khoang, các nàng vừa hỏi thăm, tiện thể nói luôn.

Nói Tam Lang ưu tú như thế nào, ở phủ học đọc sách được học quan coi trọng, lần trước thi xếp thứ hạng cao, học đường còn phát bạc cho hắn làm phần thưởng, …. Dân làng nghe mà sửng sốt, cũng không thể tin được Vệ Tam Lang có năng lực lớn như vậy, " Nương tú tài bà nói thật? con trai nhà bà có tiền đồ lớn như vậy? ”

Ngô thị hăng máu giống như gà trống vừa thắng trận chọi nhau

" Chứ còn gì nữa! Đã sớm nói Tam Lang nhà chúng ta là văn khúc tinh hạ phàm! Sinh ra đã là một người đọc sách! Sau này phải làm quan lớn! ”

Nghe bà khoe khoang mấy người bĩu môi nói: "Văn Khúc Tinh gì mà thi bốn lần mới trúng tú tài..."

Ngô thị vừa nghe lời này lông mày đều dựng thẳng lên, chống nạnh nói: "Đó là do vận khí không tốt, mấy năm trước xui xẻo! Nhưng bù lại Tam Lang nhà chúng ta ánh mắt rất tốt, liếc mắt một cái đã nhìn trúng Khương thị, người siêng năng làm việc, bộ dáng nhanh nhẹn đẹp mắt không nói, còn vượng con trai ta! Từ khi nàng vào cửa, nhà ta gặp toàn việc vui. ”

Thôn nào cũng giống nhau, đều có mấy người đàn bà nhàn rỗi nhiều miệng, bình thường các nàng toàn thích bàn tán mấy chuyện đông dài tây ngắn, nhà nào đón con dâu mới, nương tử nhà nào mang thai, lợn nái nhà nào đẻ thêm hai con heo con đều có thể trở thành đề tài sau bữa ăn. Nhờ phúc của các nàng, chuyện Vệ Thành được phủ học tiên sinh coi trọng còn thi được thứ hạng cao lĩnh thưởng cứ như vậy khuếch tán ra.

"Nghe Ngô bà tử nói học đường hàng tháng đều thi, thi tốt thì được phát tiền, một lần nhiều nhất có thể được năm lượng."

“ Tam Lang lĩnh được năm lượng bạc à?

" Vậy cũng không phải, hắn đứng thứ hai, chỉ có ba lạng."

" Chỉ có? Ngươi còn ngại ít? Hắn chỉ cần được hai, ba lần hạng hai thôi đã có thể kiếm được tiền mua một con trâu rồi đấy.”

Người buôn chuyện vội vàng giải thích " Chỉ có" không phải là ta nói, mà là Ngô thị nói đấy chứ, nói lần này thi còn chưa đủ tốt, lần sau lại cố gắng”

Trước/100Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Đô Thị: Tu Tiên Mười Năm, Xuống Núi Tức Vô Địch