Saved Font

Trước/100Sau

Vượng Phu Mệnh - Nam Đảo Anh Đào

Chương 42:

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Cứ như vậy qua một ngày, bên ngoài từ khô nóng chuyển thành oi bức, lão nhân trong thôn đều nói sắp mưa, thúc giục thanh niên thu hồi đồ đang phơi. Mới don vào không quá nửa ngày, mây đen kéo đến dày đặc phảng phất như muốn đem bầu trời đè sập, trong tầng mây mơ hồ có thể nhìn thấy cả ánh chớp. Ai đang làm việc bên ngoài đều vội vàng chạy về, chưa vào đến nhà, giọt mưa to bằng hạt đậu đã rơi xuống, mới đầu vẫn là từng hạt lớn đập xuống đất, rất nhanh nối thành chuỗi.

Mưa to kèm theo tiếng sấm chớp, rất nhiều hài tử trong thôn sợ tới mức oa oa khóc, dỗ dành cũng không dỗ được, đừng nói là trẻ con, nhìn sấm sét chiếu sáng bầu trời bên ngoài ngay cả người lớn cũng không yên tâm.

Lẽ ra hơn một tháng không thấy mưa, lúc này trời mưa người trong thôn hẳn là cảm thấy vui mừng mới phải, nếu như bình thường còn có người không quan tâm xông vào trong màn mưa.

Hôm nay tất cả đều không có ai dám chạy ra ngoài, bọn họ thậm chí không dám đứng dưới mái hiên, cảm giác nếu đứng ra sét sẽ đánh vào đầu mình mất cả mạng.

Sấm sét đánh hơn nửa canh giờ, trận mưa này mưa rất lâu, liên tục một đêm không ngừng, sang ngày thứ hai mới chậm rãi nhỏ đi. Những người khác trong thôn thở phào nhẹ nhõm, trước khi mưa đến bọn họ ngóng trông, thật sự tới lại sợ nó rơi quá lâu, một ngày một đêm mưa lớn như vậy sẽ gặp phiền toái, nước không thoát ra được, nhà ở nơi thấp trũng có thể sẽ bị ngập.

Người khác thở phào nhẹ nhõm, ở nhà cũ Vệ gia lại căng như dây đàn, một đêm hôm qua bọn họ cũng không ngủ ngon, ba người chuẩn bị hết thảy, chờ xem tiếng nổ lớn kia rốt cuộc là cái gì. Ông trời đúng là không lừa gạt người khác, đầu giờ trưa, Khương Mật nói với mẹ chồng một tiếng chuẩn bị vào bếp làm chút gì đó đơn giản để ăn, đúng lúc này, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng nổ. Nàng định đi cứu gà mái theo lời đã nói, lại phát hiện mặt đất dường như không chuyển động.

Khương Mật từ trong phòng bếp đi ra, nhìn thấy cha mẹ chồng đứng dưới mái hiên cũng nghi hoặc.

"Hình như không phải động đất."

"Không phải, khẳng định không phải."

" Vậy đó là gì?"

Vệ phụ thuận tay cầm áo tơi, khoác lên chạy ra sân, nhìn về mấy hướng.

"Lão già ông nhìn thấy gì? Có biết là động tĩnh của bên nào không? ”

Vệ phụ lắc đầu.

Lúc này, Vệ Đại Lang cùng Vệ Nhị Lang cũng ra khỏi phòng: "Cha, nương, hai người có nghe thấy không? Tiếng động lớn vừa rồi ấy? ”

" Tuổi tác ta lớn hơn nên biết nhiều hơn các ngươi? Huynh đệ các ngươi mặc áo tơi đi ra ngoài xem một chút, tiếng vang lớn như vậy khẳng định xảy ra chuyện. ”

Không riêng gì huynh đệ Vệ gia đội mưa đi ra ngoài, bọn họ đi chân trần trên bờ ruộng cũng bắt gặp không ít bà con đi ra cùng chung mục đích. Có người thính lực tốt, nói tiếng vang là từ phía nam truyền đến.

"Phía nam? Phía nam có một ngọn núi. Có phải là sụp núi không? ”

" Sụp hay không đi nhìn tận mắt sẽ biết?"

“ Dù sao cũng không phải bên phía bắc chúng ta, là phía nam xảy ra chuyện.”

"Vòng đi qua xem..."

Lần này đi mất nửa canh giờ, chờ bọn họ hiểu rõ tình huống trở về thì cơm trong nhà đều đã chuẩn bị xong. Cơm là Khương Mật làm, Ngô thị thừa dịp này giấu tiền lại, đem chén đũa đặt về chỗ cũ, bận rộn xong bưng cháo lên bàn. Trong lòng nhớ kỹ việc này, nên khẩu vị của ba người không quá tốt, miễn cưỡng lấp đầy bụng, chén còn chưa kịp thu dọn thì Đại Lang huynh đệ trở về, đến dưới sân viện gọi cha nương.

Vệ phụ bước qua cánh cửa đi ra ngoài, hỏi bọn họ đã biết rõ ràng là chuyện gì chưa?

"Biết rõ ràng rồi."

"Còn ấp úng ở đó làm gì? nói xem nào. ”

"Có thể mưa quá lớn, làm sụp đổ sườn núi phía nam, sụp một mảnh lớn."

Ngô thị còn đang buồn bực, phía nam là phía trước núi, bên kia sụp thì liên quan gì đến bọn họ? Còn đặc biệt báo một giấc mộng. Đang buồn bực tam tức phụ bên cạnh xoạt một cái đứng lên xông ra ngoài.

"Có phải là nhà mẹ đẻ ta...?"

Thấy sắc mặt em dâu trắng bệch, Vệ đại lang không dám loanh quanh nữa, vội vàng đem những gì hắn biết nói ra. Dù sao cũng là chuyện ban ngày xảy ra, không có người bị thương, nhưng nhà thì đều bị chôn vùi, không nói đồ đạc trong nhà, ngay cả súc vật cũng không cứu được. "Lúc chúng ta đi qua, mấy nữ nhân đều đang khóc ngất, trong thôn bọn họ đang thương lượng xem có thể đào đất đá ra hay không, đem thứ đáng giá cứu ra, giống như gà heo đó, cho dù chết còn có thể ăn miếng thịt... Nói là nói như vậy, nhưng mới vừa xảy ra chuyện, người trong thôn vẫn không chắc chắn, đứng thật xa không dám tiến đến gần..."

Khương Mật thở phào nhẹ nhõm, hỏi: " Cha ta bọn họ đều không sao chứ? ”

"Người không có việc gì, trước khi sụp đổ núi bọn họ mang chậu ra ngoài bắt cá, lúc xảy ra chuyện không có ở nhà."

Ngô thị cuối cùng cũng nhớ tới, phòng ốc Khương gia là dựa vào núi, không chỉ bọn họ, dãy đó còn vài hộ nữa. Khi ngọn núi sụp đổ, họ đã mất rất nhiều. Ngô thị nhìn về phía Vệ phụ hỏi hiện tại nên làm sao? Dù sao cũng là thông gia, bên kia xảy ra chuyện cũng phải đi giúp đỡ.

Vệ phụ cân nhắc một lát, nói: "Mưa còn chưa dừng, đường cũng không dễ đi.Bà cùng vợ tam lang ở nhà, ta dẫn lão đại lão nhị đi xem một chút. ”

Trước/100Sau

Theo Dõi Bình Luận