Saved Font

Trước/100Sau

Vượng Phu Mệnh - Nam Đảo Anh Đào

Chương 77:

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Nhìn nàng tựa như tiên sinh kể chuyện trong quán trà, nói rất linh hoạt, Vệ Thành cũng có chút đồng tình với tên trộm bị nương cầm gậy gỗ đánh vào đầu, nhưng chàng vẫn cười ra tiếng, cười đến bị đánh cũng không ngừng được.

Khương Mật còn chưa nói xong, chàng đã cười thành như vậy, nàng không hiểu sao lại nhìn lại: " Cười cái gì? Thiếp đã nói gì buồn cười à? ”

Vệ Thành ôm Khương Mật vào trong ngực, hôn lên mặt nàng một cái: " Nương tử ta thật tuyệt vời, còn có thể nghĩ ra ý tưởng tốt như vậy, đúng là nữ Gia Cát.”

Chàng vừa hôn vừa khen, Khương Mật nói không được, bảo chàng buông ra: "Đừng động tay động chân, đây là ban ngày, bị người ta gặp thì phải làm sao bây giờ? ”

"Gặp thì gặp, ta một đường bôn ba từ phủ thành chạy về nhà, cùng vợ thân thiết một chút thì làm sao?"

Mặt Khương Mật vùi trên vai chàng, nóng hổi, không giấu được ửng đỏ.

Nàng ngồi bất động để Vệ Thành ôm một lát, mới đưa tay đẩy, chàng cũng ngoan ngoãn, thuận thế lui ra, để nàng nói tiếp.

Cũng không có nhiều thời gian nói chuyện, Ngô thị đã gọi ăn cơm, Vệ Thành cùng Khương Mật một trước một sau ra khỏi phòng, lúc này Vệ phụ cũng đã giải quyết triệt để chuyện phiền toái bên ngoài, ông ngồi xuống bưng bát canh uống mấy ngụm canh củ cải trắng, cảm giác trên người ấm áp một chút mới nói diễn biến tiếp theo của vụ trộm.

"Chúng ta thực tế không chịu tổn thất gì, dù sao cũng đã đánh hắn một trận, hắn chỉ là mò vào nhà trộm đồ, không giết người phóng hỏa, ta cũng không thể thật sự giết chết hắn ở đây, ta nghĩ cứ như vậy đi. Trong thôn đều là bà con thân thích, không tiện ép người quá mức khiến người ta nghĩ chúng ta bất cận nhân tình..."

Nói đến đây, ông cảm giác được Ngô thị nhíu mày, vội vàng bổ sung hai câu: "Ta đã nói rồi, trong thôn kiểu gì cũng phải dạy cho hắn một bài học, bà nhìn xem ban ngày có nhà ai đóng chặt cửa không, cho dù trong phòng không có ai cũng chỉ thuận tay đóng cửa lại, không mấy khi khoá, nên nhà nào mà chẳng sợ sợ trộm? ”

Vệ phụ nói xong lại uống thêm một ngụm canh, nói Vệ Thành thật sự khiến người ta giật mình, rất nhiều người trong thôn nhìn chàng lớn lên, bình thường không nói nhiều lắm, người cũng hiền lành, không ngờ gặp chuyện lại quyết đoán như vậy.

" Con cũng không phải thật sự muốn trói người ta đưa lên nha môn, dù sao đây cũng chỉ là một vụ án nhỏ, để quan lão gia xử cũng chỉ biết đánh hắn một trận rồi bắt hắn trả lại tài vật trộm được từ nhà chúng ta. Náo loạn khó coi đến vậy mà chỉ được kết quả này thật sự không cần thiết. Con nói như vậy, một là muốn cho người ta biết nhà chúng ta không dễ bắt nạt, thứ hai là..."

"Thứ hai là cái gì?"

Vệ Thành gắp một miếng củ cải trắng bỏ vào bát, nói: " Thứ hai là muốn hắn nhớ ơn đức của chúng ta. ”

Vệ phụ liếc mắt nhìn Ngô thị một cái, nhỏ giọng nói: “ Nương con đánh tên kia tối tăm mặt mũi, còn muốn người ta cảm niệm ân đức? Không hận chết chúng ta đã là tốt. ”

"Cũng không phải thế, phụ thân m ngẫm lại, con vốn muốn trói hắn đi nha môn gặp quan, được mọi người khuyên nhủ, hắn may mắn tránh được một kiếp trong lòng có nên thở phào nhẹ nhõm không? Chẳng khác nào sống sót sau tai nạn.”

Cũng không sai, dân chúng bình thường thà bị đánh đập cũng không muốn lên nha môn, tất cả đều sợ lên công đường, sợ gặp quan. Vệ phụ thấy như vậy, cảm thấy trước kia mình chỉ sợ đã xem thường đứa con trai này, còn sợ nhi tử bị người ta tính kế chịu thiệt thòi.

"Không nói cái này nữa, nói con đi, lần này trở về ở lại bao lâu? Sau tết, khi nào trở lại học đường? ”

Vệ Thành nói có thể vẫn ra khỏi nhà vào ngày mười lăm.

“ Lần này đi đến vụ thu hoạch cũng không về à?

Lần này Vệ Thành suy nghĩ có chút lâu, một lúc lâu sau mới nói: "Có thể sẽ không trở về, kỳ thi hương không phải thi ở phủ thành Túc Châu, chuẩn bị thi, các bạn đồng môn chắc là sẽ kết bạn cùng nhau đi tỉnh thành trước, tháng tám kỳ thi sẽ tiến hành ở trường thi tỉnh thành, có thể trong khoảng tháng bảy đã phải khởi hành, vì sợ trên đường đi có tình huống gì bất ngờ lại làm chậm trễ thời gian. ”

Chàng nói xong còn cảm thấy đặc biệt áy náy, trong nhà có năm mẫu ruộng nước, chàng không thể trở về hỗ trợ cha mẹ nương tử, mọi người phải chịu nhiều mệt mỏi.

Hiển nhiên, ba người còn lại rối rắm không phải vì chuyện này.

Chút công việc nhà nông này nào cần quan tâm? Không nói đến Vệ phụ và Ngô thị đều là người trồng trọt lâu năm, hầu hạ mấy mẫu ruộng không tốn chút sức lực gì, mà cho dù thật sự bận rộn, còn có thể đến nhà đại thúc công nhờ người hỗ trợ, chờ bận rộn xong xuôi thì bày bàn tiệc chiêu đãi người ta.

"Ta cũng không cần con giúp chút việc này, ta là muốn biết con sắp xếp Mật nương như thế nào?"

Vệ Thành không hiểu, nghĩ đến chuyện này còn cần thi xếp gì? Mật nương tất nhiên là an tâm ở nhà chờ đợi tin tức.

Thấy chàng không thông suốt như vậy, Ngô thị nóng nảy, trực tiếp hỏi: " Con không tính mang Mật nương cùng đi tỉnh thành? ”

"Mật nương bây giờ đã mang thai hơn năm tháng, qua năm mới là tròn sáu tháng, nếu mang thai đủ mười tháng chắc sẽ sinh vào khoảng cuối tháng tư đầu tháng năm, sinh con xong không ở nhà tĩnh dưỡng sao lại theo con ra ngoài bôn ba. Chuyện này làm sao mà được?”

Nói với chàng hai câu Ngô thị đã nóng nảy: "Ở cữ nhiều lắm là bốn mươi ngày, ở nông thôn cũng không phải không có người sinh xong liền xuống đất làm việc, Mật nương tĩnh dưỡng hơn một tháng, trong tháng sáu khởi hành đi phủ thành tìm con, chuẩn bị đến tháng bảy cùng con đi tỉnh thành không được sao? ”

Vệ Thành căn bản không nghĩ tới loại chuyện này, còn nói nào có chuyện ra ngoài thi còn mang theo gia quyến?

Trước/100Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Chín Cực Chiến Thần