Saved Font

Trước/100Sau

Vượng Phu Mệnh - Nam Đảo Anh Đào

Chương 79:

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Khương Mật bảo Vệ Thành ôm, dựa vào trong ngực chàng, suy nghĩ một lát, nói: "Bánh Đậu, Bã Đậu, Bánh Gạo thì sao, chàng cảm thấy thế nào? ”

Nàng vừa mở miệng đã chọc cười Vệ Thành, Vệ Thành cười một hồi lâu, Khương Mật tức giận, vươn ngón trỏ chọc chọc vào lồng ngực chàng, oán giận nói: " Thiếp lại không đọc sách, không lấy được những cái tên dễ nghe như mấy người, chàng bảo thiếp nghĩ, cũng chỉ có thể nghĩ đến những thứ này, bằng không gọi là Phúc Nữu... Phúc Nữu được không? ”

Vệ Thành từ trong chăn cầm lấy ngón trỏ nàng đang chọc chọc, lấy ra đặt bên miệng hôn, nói được, sao lại không được chứ.

"Đã nói xong, chúng ta sinh khuê nữ thì gọi là Phúc Nữu, nhi tử thì sao? Nàng thích trúc hay nghiên mực? ”

Khương Mật nói không phân biệt được cái nào tốt, Vệ Thành Tựu nói trúc xanh biếc cao ngất, nghiên mực thì là một bụng mực nước, nhũ danh thì hợp , so với Lông Mao, Cẩu Tử tốt hơn một chút.

Nghe chàng giải thích xong, Khương Mật nói là chọn Nghiên Mực.

Hỏi nàng sao lại chọn thế?

Nàng nói: " Trúc tuy là xanh biếc cao thẳng, nhưng trong bụng trống rỗng, không có gì, nghiên mực còn có một bụng mực nước đen thui.”

Vệ Thành lại bị nàng chọc cười, chàng ôm Khương Mật hôn hôn nói: " Nương tử ta còn thông minh hơn bao nhiêu người đọc sách, cách nói này thật là mới mẻ.”

Khương Mật bảo chàng đừng lộn xộn, sợ đè phải bụng, lại nói: "Tướng công chàng nếu trúng cử nhân, có phải ta cũng thành gia đình giàu có hay không? Nương nói mấy năm trước có người thi đậu cử nhân, sau khi thi đậu liền chuyển vào nhà lớn, cuộc sống đặc biệt vui vẻ. ”

Vệ Thành liếc nhìn nàng một cái: " Sao lại hỏi cái này? ”

"Thiếp chỉ sợ, chàng nói rằng thiếp có thể là con dâu của một gia đình giàu có như vậy không? Thiếp cũng không hiểu quy củ trong thành, cái gì cũng không hiểu, lại không biết chữ, đến lúc đó chỉ sợ chỉ làm cho chàng mất mặt. ”

"Mang thai đứa nhỏ mà cũng nghĩ nhiều như vậy?"

"Sau tết là chàng đã phải chuẩn bị cho kỳ thi hương, sao ta lại không nghĩ được chứ."

Vệ Thành suy nghĩ một chút rồi nói: "Mật nương nếu muốn học chữ, ta sẽ dành thời gian dạy nàng, hoặc là chờ ngày nào đó chuyển đến trong thành, mời một nữ phu tử đến, thậm chí có thể chờ thêm một chút, chờ đến khi nhi tử vỡ lòng nàng cùng nó học cũng được. Muốn học biết chữ là chuyện tốt, từ từ rồi sẽ được, không cần gấp gáp. Nàng cũng đừng nghĩ quá nhiều, hiện tại ta là Vệ Tam Lang, sau này trúng cử nhân cũng vẫn là Vệ Tam Lang, nếu ngày nào đó có thể tiến thêm một bước, cũng sẽ không thay đổi. ”

Hơn nữa Vệ Thành so với Khương Mật càng rõ ràng hơn, nếu có ngày chàng làm quan, người khác nhất định sẽ ở sau lưng nghị luận nương tử, mẫu thân mình. Cho dù có cố làm tốt hơn nữa, cũng không tránh khỏi. Không phải bởi vì các nàng không tốt, mà căn bản là Vệ gia xuất thân từ nông thôn, vốn là hộ nghèo, vậy thôi cũng đủ thành đề tài trà dư tửu hậu.

Vì vậy, không cần phải quá quan tâm những gì người khác nói.

......

Sau khi hai người bọn họ quyết định xong, liền đem tên nói cho Vệ phụ cùng Vệ mẫu Ngô thị nghe, nói nếu sinh nhi tử tên là Nghiên Mực, sinh khuê nữ tên là Phúc Nữu.

Ngô thị nghe gật đầu, nói nhi tử ở phương diện này so với Vệ phụ mạnh hơn, không lấy mấy tên xấu xí kia.

Vệ phụ vốn đang bưng chén trà mới tinh con trai mua cho, uống trà sáng. Vừa nghe lời này, mặt lại tối sầm lại.

“ Cái bà nương này thật sự là. Mỗi một chuyện mà dông dài không dứt. ”

Ngô thị xua tay: "Được. Ta câm miệng. Ta không nói ông nữa. Lão đầu tử ông nhớ rõ đến nhà vương đồ tể một chuyến, thương lượng ngày giết heo, nói luôn việc chúng ta cũng mời người ăn canh lòng heo. ”

"Ta sẽ đi ngay."

"Tam lang con vẫn nên đi sang nhà đại thúc công một chuyến, cùng lão nhân gia nói chuyện, nói xong về sớm một chút, khó có khi được ở nhà, ở bên vợ con nhiều hơn đi."

"Nương con biết rồi."

Đối với vợ, Vệ Thành luôn rất để ý, chàng không hề qua loa chuyện có thời gian dạy chữ mà thật sự đem việc này vào lịch trình của mình, còn tranh thủ thời gian xem lại Tam tự kinh, tranh thủ mùa đông lạnh ở trong phòng vừa đốt lửa sưởi ấm vừa mở sách chỉ vào từng chữ đọc cho Khương Mật nghe, mỗi lần đọc hai câu đều dừng lại giải thích ý nghĩa, nói cho Khương Mật biết câu này là đang nói về cái gì. Ngô thị cầm đồ đi ngang qua, nhìn chàng đang dạy con dâu đọc sách, cảm thấy thật kỳ lạ.

"Sao vậy? Con tự mình thi công danh còn chưa tính, còn muốn dạy ra một nữ trạng nguyên? ”

Khương Mật da mặt mỏng, vừa bị trêu ghẹo liền đỏ mặt, Vệ Thành lại rất bình tĩnh, nói nhàn rỗi không có việc gì thì đọc cho Nghiên Mực nghe, cho nó học vỡ lòng từ trong bụng mẹ, lớn lên nhất định sẽ mạnh hơn so với làm cha là mình.

Ngô thị sửng sốt một chút: "Còn có thể như vậy? ”

Vệ Thành làm như không chuyện gật gật đầu nói: "Khi con còn học ở học đường, nghỉ tuần không về nhà mới cùng bạn bè luận văn hoặc trò chuyện phiếm, nghe bọn họ nói như vậy... Dù sao thì bây giờ trời rét đậm, không có chuyện gì làm, còn mới thử xem, có tác dụng là tốt nhất, vô dụng cũng không mất gì.”

Ngô thị nghe vậy còn cảm thấy rất có lý, mới bảo đi hấp canh trứng, cho Khương Mật vừa ăn vừa nghe.

"Con không đói, không cần đâu ạ. Thêm nữa, đọc sách là chuyện nghiêm túc như thế nào, sao con có thể vừa ăn vừa nghe?”

"Cũng không phải là con nghe, con chỉ cần sờ sờ cái bụng để Nghiên Mực lắng nghe cẩn thận, con thì cứ dành thời gian ăn cái gì đó đi, cẩn thận bị niệm đến buồn ngủ. Nhân chi sơ tính bản thiện, Triệu Tiền Tôn Lý Chu Ngô Trịnh Vương, mấy cái này ta nghe vài câu là mí mắt cũng không chống đỡ nổi, hận không thể trở về phòng ngủ một giấc. ”

Khương Mật bị bà chọc cho vui vẻ, hỏi: "Có khoa trương như vậy không? ”

"Còn không phải sao? Ban đầu Tam Lang đọc sách dưới mái hiên, cha hắn nhàn rỗi không có việc gì ngồi bên cạnh nghe hắn đọc, nghe một lát liền nhắm mắt ngủ luôn. Ta nấu thức ăn cho lợn trong bếp, nấu xong bưng ra đã thấy ông ấy ngồi đó ngáy to. Ta với cha hắn nghe không được nhất là những thứ này, hai ca ca hắn cũng giống chúng ta, trước kia ở thôn học, phu tử dạy ở trên, Đại Lang Nhị Lang ở dưới nằm úp sấp ngủ... Có một lần ta nhìn qua, thấy hai người ngủ thiếp đi, làm ta tức giận không thôi. Con nói ta đưa bao nhiêu thứ cho tú tài mới nhét được hai người bọn họ vào học, học đến hỗn loạn như vậy sao xứng với công sức của ta?”

"Nói tới đây ta lại nhớ tới, thời gian trước có lần cha con nói với ta, Đại Lang Nhị Lang nói bọn họ qua năm mới sẽ đưa Mao Đản, Hổ Oa đến chỗ lão tú tài... Tam Lang, con xem xem dù sao cũng đã tốn công đọc sách, bằng không để cho hai đứa kia theo sau cùng nghe, con là tú tài hạng nhất, mấy đứa nó học cùng con vài câu nhất định có lợi. ”

Trước/100Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Thiếu Nữ Thần Y Đại Điềm Thê