Saved Font

Trước/85Sau

[Xạ Điêu] Đào Hoa Ngọc Tiêu

Chương 30: Ta Cưới Một Cái Cô Nương

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Editor: Phù Dung Sương

Vân Thanh nhìn một bàn đầy đồ ăn, chỉ cảm thấy dạ dày một trận long trời lở đất, như thế nào cũng nhịn không được, vội vàng xoay người.

Hoàng Dược Sư khẩn trương đi theo nàng, liền sợ nàng xảy ra chuyện. Thấy nàng nôn lợi hại, một bên duỗi tay cho nàng thuận khí, một bên đệ một viên Cửu Hoa Ngọc Lộ Hoàn đến bên miệng nàng đút vào, Vân Thanh cuối cùng cũng ngừng nôn mửa, đem Cửu Hoa Ngọc Lộ Hoàn ăn xuống, sắc mặt lúc này mới chuyển biến tốt.

Hoàng Dược Sư đỡ nàng đến bên mép giường, ngồi xuống, đau lòng nói:"Thanh nhi, liên lụy cho nàng."

Vân Thanh suy yếu cười:"Đại ca, ta không có việc gì, chính là có điểm mệt." Tới đại thắng quan, nàng vẫn luôn cảm thấy không yên tâm, cứ luôn cảm thấy có sự tình gì đó không tốt sắp phát sinh, nhưng lại thực sự không thể nói ra cái gì.

Hoàng Dược Sư không nói gì, chỉ ở bên người nàng ngồi xuống, lo lắng nhìn nàng.

Vân Thanh thuận thế ỷ ở trong ngực hắn, nhẹ giọng nói:"Ta biết chàng lo lắng cho ta, chờ chuyện ở đây xong rồi, chúng ta liền tìm một chỗ, hảo hảo sinh hoạt, ở không ra."

Hoàng Dược Sư duỗi tay khẽ vuốt mái tóc nàng, "Ta thực sự không nên khiến nàng mang thai." Nhìn bộ dáng suy yếu này của nàng, hắn sao có thể an tâm đây?

Vân Thanh còn muốn nói cái gì, nhưng mí mắt lại chịu không nổi, nặng nề hạ xuống, liền thiếp đi.

Hoàng Dược Sư đem nàng ôm lên trên giường, đắp lên chăn mỏng, mới xoay người rời đi. Thân hình chỉ một thoáng, ở trên đỉnh khách điếm đón gió mà đứng, lấy ra Ngọc lộ Tiêu tùy thân mang bên người, nghĩ nghĩ vẫn là từ từ thổi lên.

Khách điếm hai người nghỉ chân nằm ngay bên cạnh vân trang, tiếng tiêu của Hoàng Dược Sư lại mang theo nội lực, tức khắc truyền đi thật xa. Quả nhiên không bao lâu, từ vân trang đi ra liền xuất hiện hai thân ảnh, một người cao lớn, một người nhỏ xinh.

Dừng lại tiếng tiêu, Hoàng Dược Sư an tĩnh nhìn hai thân ảnh kia đang nhanh chóng hướng về phía hắn.

"Quả thực là cha." Người tới đúng là vợ chồng Quách Tĩnh Hoàng Dung, Hoàng Dược Sư lấy nhạc khúc tương mời, chính là muốn dẫn bọn họ đến đây gặp mặt.

Hiện giờ, thấy nữ nhi cùng con rể dắt tay nhau mà đến, trong lòng lo lắng liền giảm bớt, nhưng ngay sau đó lại nhìn thấy bụng Hoàng Dung hơi hơi lớn, lại nghĩ tới Vân Thanh đang nghỉ ngơi bên dưới khách điếm, một đôi mày kiếm không khỏi nhíu chặt lại.

Hoàng Dung nhìn thấy phụ thân, vô cùng cao hứng:"Cha, người như thế nào lại tới đây?" Quách Tĩnh lại là nghiêm túc hành lễ, "Tiểu tế gặp qua nhạc phu."

Cùng Quách Tĩnh đơn giản chào hỏi một lời, Hoàng Dược Sư nhìn Hoàng Dung:"Dung nhi, con mang thai?" Nói xong liền thực tự nhiên duỗi tay bắt mạch đập cho Hoàng Dung, hai hàng lông mày lại càng nhíu chặt lại, tựa hồ có thể thành một khối.

"Có thai, còn như vậy không quan tâm, nhiều năm như vậy, tu luyện nội công cư nhiên còn sinh ra đau sốc hông?!" Nói xong, sắc mặt Hoàng Dược Sư lại càng kém, dọa Quách Tĩnh đứng một bên không dám nói cái gì.

Hoàng Dung lại không chút nào để ý, cợt nhả lôi kéo tay áo hắn:"Cha, người cũng đừng vừa thấy mặt liền quở trách Dung nhi, Lục sư huynh còn đang ở trong vân trang, người không đi gặp huynh ấy sao?"

"Gặp mặt có cái gì tốt mà gặp, nhiều năm như vậy, một chút tiến bộ điều không có." Nói xong, nhìn Quách Tĩnh, lại nói:"Đi theo ta."

Hoàng Dược Sư mang theo hai người, một lần nửa trở lại đại sảnh của khách điếm, thuê một gian phòng ngay bên cạnh phòng Vân Thanh đang nghỉ ngơi, để cho Hoàng Dung ở trên giường khoanh chân ngồi xuống, Hoàng Dược Sư ở sau lưng điều tức cho nàng.

Hoàng Dược Sư võ công cực kỳ lợi hại, chỉ trong chốc lát, sắc mặt Hoàng Dung liền tốt lên, cười tủm tỉm đứng lên, "Vẫn là cha lợi hại!"

Trong phòng ánh đèn sáng tỏ, chiếu lên khuôn mặt tuấn lãng của Hoàng Dược Sư, không nhìn ra một tia mệt mỏi.

Lúc trước, Hoàng Dung cũng để Quách Tĩnh điều tức cho mình, chỉ là sau khi xong, lại là mệt mỏi bất kham, trên mặt cắt không còn vệt máu. Hiện giờ cha lại quá mức nhẹ nhàng, nhìn tới khuôn mặt càng ngày càng trẻ ra của Hoàng Dược Sư, trong lòng Hoàng Dung nói không nên lời tư vị, có vui vẻ, có hưng phấn, cũng có một tia sầu lo.

"Đa tạ nhạc phụ" Quách Tĩnh nhìn thân thể thê tử dần tốt lên, trong lòng vô cùng cao hứng.

Hoàng Dược Sư trừng mắt một cái:"Dung nhi, tuy rằng con là thê tử của hắn, nhưng cũng là nữ nhi của ta." Quách Tĩnh bị Hoàng Dược Sư một bên trách mắng, tức khắc không biết nên nói như thế nào mới tốt.

Hoàng Dung cười nói:"Cha, năm đó người rời Đảo Đào Hoa, đã gần bốn năm, một nhà nữ nhi vẫn luôn nhớ cha, chính là, Phù Nhi cũng luôn nhớ mong ông ngoại."

Hoàng Dược Sư nghe nàng nói như vậy, tâm tình rất tốt, thanh âm cũng nhu hòa không ít:"Ta rất tốt." Dừng lại mới nghiêm sắc nói:"Hôm nay kêu hai ngươi tới, cũng là có mấy chuyện."

"Chuyện gì ạ?"

"Nhi tử của Dương Khang, gần đây có tới tìm hai người?" Chuyện của Dương Quá, chính là đại sự lớn nhất trong lòng Vân Thanh.

"Quá nhi?" Lời Hoàng Dược Sư vừa nói ra, Hoàng Dung Quách Tĩnh tức khắc chấn động, đặc biệt là Quách Tĩnh, càng là đầy mặt mời mịt, "Nhạc phụ, Qúa nhi hắn xảy ra chuyện gì? Hắn không phải đang ở Chung Nam Sơn học nghệ sao?"

Nhìn phản ứng của hai người, Hoàng Dược Sư liền biết Dương Quá không có đến. Nếu như vậy, giờ muốn tìm được Dương Quá thật đúng là có điểm phiền toái, nhìn Vân thanh đối với Dương Quá quan tâm, nếu không có tìm được Dương Quá, xác nhận Dương Quá bình an, nàng nhất định sẽ không cách nào an tâm được.

"Cha, người biết Quá nhi?" Thời điểm Dương Quá tới Đảo Đào Hoa, Hoàng Dược Sư đã rời đi, này hai người chẳng lẽ đã từng gặp qua?

Hoàng Dược Sư nhìn bọn họ, lắc đầu:"Ta chưa từng thấy qua tiểu tử kia, nhưng có người cùng hắn có quan hệ thân thiết."

Trong lòng Hoàng Dung càng thêm nghi hoặc, tính tình phụ thân là cái gì nàng hiển nhiên hiểu rõ, hiện giờ, thế nhưng vì một người không quen biết mà tìm hiểu tin tức từ mình, khả năng duy nhất chính là cha và Dương Quá đều nhận thức cùng một người, mà người này lại đối với cha vô cùng quan trọng.

Hoàng Dược Sư thở dài một hơi:"Dung nhi, mẫu thân ngươi đã đi rồi vài thập niên." Ngừng một hồi mới lại nói:"Hiện giờ, ta cưới một cô nương, nàng là sư phụ của Dương Quá."

Đối với Hoàng Dung và Quách Tĩnh mà nói, tin tức ngày hôm nay nghe được, tuyệt đối so với tin tức quân Mông Cổ xâm chiếm biên giới càng khiến họ kinh ngạc hơn.

Hoàng Dung biết phụ thân đối với mẫu thân đã mất một mực si tình, lại không thể tưởng tượng được cha thế nhưng sẽ cưới một cô nương khác.

"Cha, người......" Hoàng Dung khiếp sợ, nên có điểm ăn nói lộn xộn, "Con có thể một lần được gặp nàng không?"

Có thể khiến phụ thân động tâm, nữ tử này nhất định không phải người tầm thường.

Hoàng Dược Sư nhẹ nhàng cười một chút, hắn liền biết Dung nhi sẽ vô cùng khiếp sợ tin tức này, nhưng cũng tuyệt đối không phản đối!

"Nàng mấy ngày nay thân thể không khỏe, vừa mới ngủ rồi, ngày mai ta mang nàng đến gặp các người. Hôm nay không còn sớm, hai người mau trở về đi."

Trước/85Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Nghịch Thiên Đan Tôn