Nó nghe thấy nhưng vẫn kéo nhỏ bước đi, qua những con người nhơ nhuốc ấy, mọi chuyện xảy ra bình thường nếu như không có một giọng nói vang lên, chạm vào nỗi đau thầm kín của nó.-Hứ, xấc xược như mày thì bố mẹ mày cũng nhơ nhuốc, bẩn thỉu lắm nên mới có thể sinh ra đứa con như mày_ả nói mà không suy nghĩ đến hậu họa sau đó. Nó nghe thấy câu đó của ả, lòng nó chợt thắt đau, đứng khựng lại, mặt mày tối sầm, mắt nó chuyển dần sang màu máu ghê rợn, tóc hai bên mép cũng bắt đầu chuyển màu bạc, nó bây giờ trở nên đáng sợ, nhỏ bất ngờ trước sự biến đổi của nó, chưa bao giờ nhỏ thấy nó như vậy. Sợ hãi, định lay nó tỉnh lại thì phát hiện nó không còn bên cạnh, bỗng có một bóng đen vụt qua trước mặt nhỏ, ngỡ như là một cơn gió nhẹ vụt qua, nó đang đứng trước mặt ả, bàn tay đặt trên cổ ả, siết chặt, không có ý định buông ra hay thả lỏng. Mặt ả bây giờ đã trắng bệch, môi khô tái, hoảng loạn cố gắng gỡ ta nó ra nhưng vô ích, nếu nó tiếp tục thì ả có thể sẽ chết.-Cô, nói ông ta như thế nào thì nói, nhưng chỉ cần động tới mẹ tôi, dù chỉ một từ thì công ty ba cô sẽ đổ sụp ngay lập tức, rõ chưa_nó tức giận nói, hai chữ cuối gầm lên làm ả khiếp sợ, gật đầu liên tục, nó thả lỏng dần tay ra, hất mạnh ả về phía hai nhỏ kia, cả hai vội đỡ lấy ả. Ả hoàn hồn hít lấy hít để bầu ô xi "phấn bụi" (tg: hứ, chắc giờ yêu không khí lắm), tuy tức giận nhưng nỗi sợ vẫn lấn chiếm lấy ả, bỗng có một cô nữ sinh reo lên.-A, anh Phong kìa, đẹp quá đi. Đồng loạt hàng chục cái đầu quay ngoắt ra ngoài cổng, hắn đang đứng vòng tay trước ngực dựa lưng vào tường, tóc rủ xuống trông thật mê hồn (đau tim quá), thản nhiên nhìn như đang xem một vở kịch hay vậy, nhìn thấy mọi người đã biết đến sự có mặt của mình, hắn giơ hai ngón tay tạo thành hình chữ V-Hì, làm gì thì cứ làm tiếp đi, không cần để ý tới tôi_hắn thản nhiên tiếp tục nhìn mọi người hoặc có thể là một ai đó-Á, không không, hôm nay sinh nhật anh mà, em tặng anh nè_một bạn gái bẽn lẽn đưa hộp quà đến trước mặt hắn , thấy thế, mọi nữ sinh đều đổ xô đến chỗ hắn đứng, chen lấn nhau mà tặng quà cho hắn. Một phút vắng lặng, cả sân trường đổ ào ra cổng, thể như chưa có bất kì một chuyện nào vừa xảy ra cả. Nó và nhỏ thấy thế, định bước tiếp thì bỗng nhiên nó thấy choáng váng, bầu trời bỗng nhiên tối sầm, nó đã ngất đi, tóc và mắt cũng bắt đầu bình thường trở lại, nhỏ sợ hãi ôm lấy thân hình của nó-Băng, mày sao vậy, mau tỉnh dậy đi_nhỏ có gắng gọi nó dậy, nước mặt chảy dài trên má nhỏ, nhìn quanh, cố gắng tìm sự giúp đỡ nhưng mọi thứ lai dửng dưng quay lưng lại với cả hai. May mắn rằng có một cậu bạn tốt bụng chạy tới giúp đỡ tụi nó, chạy tới chỗ nó bế bổng nó lên, nói vội với nhỏ_Phải đưa cậu ấy vào phòng y tế ngay. Nhỏ cũng vội vang chạy theo cậu ta mà không hề hay rằng có một vật đã rơi....***********************Tong tong_giọt nước biển nặng nề vỡ ra trên bề mặt, lặng lẽ truyền vào cơ thể nó (truyền nước ý ạ). Nhỏ mơ hồ nhìn giọt nước ấy, nó nặng như lòng nhỏ vậy"Liệu còn bao nhiêu việc mày giấu tao? bao nhiêu tính cách giả dối thì mới có thể thấy được con người thật của mày, tao không đủ thân để mày tin tưởng sao"