Saved Font

Trước/36Sau

Xếp Anh Vào Nỗi Nhớ Của Quá Khứ

Chương 21: Gặp Người Quen Tại Bar

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Chương 21: Gặp người quen tại bar

- Haiz... Cuối cùng cũng đến nơi, mệt quá. - Hân thở dài ngao ngán sau khi nhận được phòng ở khách sạn.

- Thay đồ đi rồi nghỉ ngơi, tối sẽ xuống nhà hàng ăn tối. - Nga như bà chị nhìn Nhã Du đang đứng ở cửa sổ và Hân nằm ở sôfa.

Khách sạn này quả không tồi, y như một căn hộ thu nhỏ, có đầy đủ ba phòng riêng cho ba cô.

- Mà này tối quậy chứ, lâu rồi không ra đây, nghe nói có nhiều bar nổi đấy. - Hân đang nằm trên sôfa bỗng bật dậy, hai mắt sáng rực lên như một đứa trẻ được mẹ mua quà.

Cô quay sang Nga đang lướt điện thoại, Nga gật đầu đồng ý. Còn Nhã Du... Biết có ánh mắt đang chờ đợi câu trả lời của mình, Nhã Du rời đôi mắt ngọc bích khỏi cửa sổ quay vào trong nhún vai thay đáp án.

- Yeahhh... - Hân nhảy lên đi thẳng vào phòng tắm. Cảm xúc lúc này của cô chỉ có thể nói bằng một từ - háu...

Trong khi đó tại một biệt thự kiểu châu Âu, trong một căn phòng màu đen chủ đạo, từ bốn bức tường, rèm cửa,... đến ga giường, tủ kệ... Căn phòng giống như chủ của nó. Mang một màu đen lạnh lùng, ngạo mạn và ngang tàng. Trên giường một người con trai mái tóc hung đỏ, mắt nhắm hờ kiểu không màng tới thế sự đang theo đuổi những suy nghĩ vẩn vơ. " Cô ta là ai?". Dứt suy nghĩ, Mặc Hiểu lại không rõ hiện tại mình đang nói về ai. Về cô gái Phương Nhã Du - người anh tìm kiếm bấy lâu nay. Về cô gái mang danh AF - người đấu súng với anh. Hay cô gái mà anh nhìn thấy ở sân bay chiều rồi. Khoan đã... cái dáng người của cô gái chiều nay... Nó mang vẻ kiêu ngạo, có thêm tố chất lạnh lùng. Rất quen. Nhưng với anh việc nhớ hình dáng của một cô gái quả thật là không bao giờ. Thôi thì không cần quan tâm nữa, Mặc Hiểu vớ lấy cái áo khoác da đen bên cạnh đôi mắt màu huyết lạnh lùng đi khỏi căn phòng. Mặc Hiểu đi thẳng xuống gara, chọn ình con siêu xe Lamborghini anh dận ga phóng thẳng ra đường lớn. Không cần nửa giây suy nghĩ, Mặc Hiểu chạy xe với tốc độ bàn thờ tiến thẳng tới quán bar quen thuộc.

Trong khi đó tại một biệt thự kiểu châu Âu, trong một căn phòng màu đen chủ đạo, từ bốn bức tường, rèm cửa,... đến ga giường, tủ kệ... Căn phòng giống như chủ của nó. Mang một màu đen lạnh lùng, ngạo mạn và ngang tàng. Trên giường một người con trai mái tóc hung đỏ, mắt nhắm hờ kiểu không màng tới thế sự đang theo đuổi những suy nghĩ vẩn vơ. " Cô ta là ai?". Dứt suy nghĩ, Mặc Hiểu lại không rõ hiện tại mình đang nói về ai. Về cô gái Phương Nhã Du - người anh tìm kiếm bấy lâu nay. Về cô gái mang danh AF - người đấu súng với anh. Hay cô gái mà anh nhìn thấy ở sân bay chiều rồi. Khoan đã... cái dáng người của cô gái chiều nay... Nó mang vẻ kiêu ngạo, có thêm tố chất lạnh lùng. Rất quen. Nhưng với anh việc nhớ hình dáng của một cô gái quả thật là không bao giờ. Thôi thì không cần quan tâm nữa, Mặc Hiểu vớ lấy cái áo khoác da đen bên cạnh đôi mắt màu huyết lạnh lùng đi khỏi căn phòng. Mặc Hiểu đi thẳng xuống gara, chọn ình con siêu xe Lamborghini anh dận ga phóng thẳng ra đường lớn. Không cần nửa giây suy nghĩ, Mặc Hiểu chạy xe với tốc độ bàn thờ tiến thẳng tới quán bar quen thuộc.

8h p.m

Dùng bữa tối xong, Nhã Du cùng Nga và Hân quyết định tới bar để xả stress. Dù sao ba cô cũng là người miền Bắc với lại là thành viên trong YPS nên việc tới bar ở ngoài này cũng chỉ giống như việc tới công viên giải trí. Ngồi trên con ferrari đỏ Nhã Du đưa ánh mắt màu ngọc bích nhìn đường phố về đêm qua lớp cửa kính. Nhã Du nhận thấy rõ một góc trong con tim mình nhói lên. Đau buốt. Gần ba năm trước nơi đây đã chứng kiến những niềm vui nỗi buồn của cô với những người cô từng nghĩ là bạn khi đó. Nhưng phải chăng chỉ vì muốn trốn tránh nên Nhã Du cô mới bỏ đi khỏi nơi này. Nhã Du nở nụ cười nửa miệng mang theo hơi vị của cà phê đen và dấm. Đắng và chua chát.

Sau 10 chạy xe, Nhã Du, Nga và Hân đã có mặt tại một quán bar nổi tiếng nhất miền Bắc sang trọng và hoành tráng. Đợi Nga gửi xe xong ba cô cùng tiến vào trong. Cánh cửa cảm ứng mở ra như muốn dẹp đường kiều diễm cho ba cô tiến vào. Ba cô mỗi người một phong cách nhưng lại mang chung một thần thái, gương mặt xinh đẹp nhưng lạnh lùng. Nhưng điều đó đã khiến mọi người trong bar phải ngưỡng mộ, và theo sát cho tới khi ba cô ngồi vào bàn họ mới tiếc nuối quay mặt qua chỗ khác. Nhã Du, Nga và Hân tiến tới bàn đặt gần sàn nhảy và gọi đồ uống. Ngồi chưa ấm chỗ, Nhã Du hừ một tiếng lạnh toát. Nga và Hân đang nhịp chân theo tiếng nhạc DJ của quán bar thì ngạc nhiên nhìn cô. Nhã Du hất lông mày, giọng lạnh tanh:

- Gặp người quen rồi.

Nga và Hân quay ngược lại nhìn theo hương mắt cô. Đập vào mắt hai người là Mặc Hiểu cung với hai người bạn của anh Tư Khanh và Quân đang ngồi bàn đối diện. Ba người đang mải mê theo tiếng nhạc sập sình của quán bar nên không để ý được có sáu con mắt đang nhìn mình chăm chăm. Hân cau mày khó chịu:

- Đúng là oan gia ngõ hẹp. Tại sao lại vào ngay cái chỗ này chứ. Hừ...

Nga chưa kịp nói gì Nhã Du đã lên tiếng:

- Chơi không??? - Mắt cô trân trân vào bọn họ nhưng chủ yếu là nhìn vào người con trai đang quay lưng lại với cô, ánh mắt toát lên vẻ nham hiểm khó đoán.

- Chơi không??? - Mắt cô trân trân vào bọn họ nhưng chủ yếu là nhìn vào người con trai đang quay lưng lại với cô, ánh mắt toát lên vẻ nham hiểm khó đoán.

Nga và Hân mỉm cười nham hiểm không kém. Ba cô quay sang nhìn nhau, ánh mắt nói lên tất cả. Nhã Du ra hiệu gọi phục vụ lại, nói nhỏ gì đó rồi phẩy tay để người đó đi làm nhiệm vụ.

- Cậu định làm gì??? - Hân không hiểu.

- Hừ... - Nhã Du nhếch đôi môi đỏ tươi khoảng 30* - Lên thôi!!!

Dứt lời Nhã Du uống hớp rượu trong cốc mình rồi đi ra lên sàn nhảy. Nga và Hân thấy vậy cũng đi theo, đón kịch hay.

Trước/36Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Đô Thị Cổ Tiên Y