Saved Font

Trước/33Sau

Xích Long Châu

Chương 30: Đoạn Hồn Nhai

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
- Chúng ta chạy đi đâu? Vì dường như khắp võ lâm Trung Nguyên này không còn chỗ nào cho chúng ta dung thân.

Câu hỏi của Hàn Thuyết làm mọi người tỉnh ngộ.

Và thật đúng như thế nếu biết rằng tín vật tối thượng của Cái Bang vẫn do Đàm Thất Khoa thu giữ. Chỉ cần lão hạ lệnh thì kahứp võ lâm Trung Nguyên do đầy dẫy đệ tử Cái Bang nê Lưu Thái Hoài và mọi người dù có chạy đến đâu cũng bị phát hiện.

Chàng chợt nhìn Gia Cát Cung Chủ :

- Cung Chủ…

Gia Cát Cung Chủ cười gượng:

- Ta hiểu Lưu Môn Chủ muốn hỏi gì rồi! Đúng như Hàn Thuyết nói, chúng ta không còn chỗ nào để dung thân.

Hà Như Hoa đề xuất:

- Nếu quay lại Đông Hải môn…

Chàng lắc đầu:

- Phải di chuyển quá xa, chỉ e Giả Bang Chủ không chi tri nổi.

Đoạn chàng lại nhìn Gia Cát Cung Chủ:

- Tại hạ chợt nhớ đến một nơi. Và có phải trước lúc Tư Mã Môn Chủ cùng mọi người đến Lưu gia, Tư Mã Môn Chủ đã đến Đoạn Hồn Nhai?

Gia Cát Cung Chủ giật mình:

- Quả là có chuyện này? Nhưng cho đến nay ta vẫn chưa hiểu Tư Mã Môn Chủ đến Đoạn Hồn Nhai để làm gì !

Chàng cười lạt :

- Vậy thì sao chúng ta không thử đến Đoạn Hồn Nhai ?

Hàn Thuyết lo ngại :

- Đoạn Hồn Nhai không cách Ngọa Long Cốc bao xa, chúng ta đi đến đó...

Lão Hoạt chợt bào:

- Lúc còn giả làm Đoàn Chí Hải ta có nghe Đoàn Mẫn Chung bảo có một lối đi khá kín đáo có thể đi vòng ra phía sau Ngọa Long Cốc! Có thể Đoàn Mẫn Chung sẽ không ngờ chúng ta sử dụng thông tin này của y để qua mặt y.

Thái Hoài gật gù nói tiếp:

- Và quần hùng võ lâm cũng không ngờ chúng ta lại chạy đến Đoạn Hồn Nhai. Đi thôi!

*

* *

Mọi người thầm thì căn dặn nhau:

- Nếu nơi này cũng là Tổng Đàn Huyết Ma Cung thì không chừng tất cả đều bị chúng canh phòng cẩn mật. hãy cố đừng để gây kinh động.

Thái Hoài thầm thì nhắc nhở:

- Chuyện chưa biết là thế nào nhưng giả như là có xảy ra thì xin chư vị hãy cùng nhau tìm chỗ ẩn. Đừng bao giờ để tại hạ chạm mặt!

Thái Hoài dứt lời thì nghe Gia Cát Cung Chủ nghi ngại:

- Dù thế nào đi nữa Lưu Môn Chủ cũng đừng tự biến thành Huyết Ma. Vì nếu không đủ ý chí kiên định để kềm hãm, một Huyết Ma sẽ trở thành công địch võ lâm, Lưu Môn Chủ sẽ tự chuốc thảm họa vào thân mà thôi.

Hà Như Hoa cũng khuyên:

- Mọi người ở đây sẽ đủ lực bảo toàn tính mạng cho tướng công mà không cần tướng công phải tự thân ra tay. Xin tướng công dù có bị khích nộ cũng cố kềm hãm lại.

Lão Hoạt thở dài:

- Hai luồng chân khí này thật quái ác. Ngỡ đã bị tiêu tán nào ngờ gần đây Môn Chủ vận dụng chân lực thì cả hai lại tái hiện. Bảo Môn Chủ đừng để bị khích nộ thì có khác nào bảo Môn Chủ đừng nghe cũng đừng nhìn gì cả, quả là khó!

Hàn Thuyết thật sự lo lắng:

- Hay là chúng ta quay lại, không cần đến Đoạn Hồn Nhai nhờ đó sẽ không chạm mặt bọn Đoàn Mẫn Chung!?

Thái Hoài lắc đầu:

- Không thể lẩn trốn mãi đươc. Và cho dù chúng ta đang đi vòng qua phía sau Ngọa Long Cốc, vẫn cố gắng không để chúng phát hiện nhưng chuyện chạm mặt chúng là điều trước sau gì cũng xảy ra. Tại hạ chỉ hi vọng được một lần đến Đoạn Hồn Nhai, thử xem năm xưa vì sao Tư Mã Minh Chủ lại đến đây, và được mục kích lúc Giả Bang Chủ tỉnh lại. Có như thế, sau khi đã biết những gì cần biết. Tại hạ dù có hóa thành Huyết Ma cũng có chỗ để phát tiết, để thay võ lâm trừ hậu hòa. Và như thế tại hạ dù có mất mạng cũng mãn nguyện.

Gia Cát Cung Chủ thở dài:

- Lưu Thái Hoài. Đúng là trước kia ta đã nghi ngờ ngươi và gần đây vẫn nghi ngờ. Nhưng khi nghe ngươi nói những lời đầy chính khí này, qủa thật, ta đã hoàn toàn hiểu sai về ngươi. Được, ta có kế sách này, đó là ta sẽ luôn ở bên cạnh ngươi. Để hễ ngươi biến tâm đổi tánh, ta sẽ lập tức chế ngự ngươi. Thế nào?

Chàng cảm khái thi lễ:

- Đa tạ Cung Chủ đã quan hoài. Được Cung Chủ hiểu, tại hạ thật cảm kích. Còn chuyện kia, cứ để đến lúc đó hãy hay. Đi nào!

Mọi người vẫn lặng lẽ tiến bước, đi vòng qua phía sau Ngọa Long Cốc để đến Đoạn Hồn Nhai.

Đột nhiệ:

- Đoàn Mẫn Chung! Ngươi mà chạm đến Khúc Liễu Châu thì Hà Như Nguyệt ta quyết không tha cho ngươi!

Tiếng thét vang lên quá đột ngột, làm cho mọi người vì đã biết Khúc Liễu Châu là ai nên cùng đưa mắt nhìn Lưu Thái Hoài.

Chàng vẫn thản nhiên:

- Đừng nhìn tại hạ như vây. Vì đây chỉ là kế của Đoàn Mẫn Chung. Y đâu thể chỉ bắt giữ gia mẫu và nghĩa mẫu Hà Như Nguyệt? Trừ phi toàn bộ mọi người ở Đông hải Môn đều bị y sát hại.

Mọi người nghe thế chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì nghe tiếng cười vang vọng của Đoàn Mẫn Chung cất lên:

- Ngươi lợi hại thất đấy, Lưu Thái Hoài! Chỉ tiếc, ngươi có biết đây là kế của ta thì cũng muộn quá rồi. Không sai, tuy ta chưa thể đến Đông hải Môn để hủy diệt tất cả nhưng riêng về sinh mạng của một nhân vật này thì ngươi không thể không quan tâm. Hãy nghe đây! Ha… ha…

Vẫn chưa có thanh âm nào vang lên như Đoàn Mẫn Chung vừa bảo. Vì thế, Lưu Thái Hoài hạ thấp giọng bảo mọi người :

- Y đã phát hiện chúng ta. Có nghĩa là mọi động tĩnh của chúng ta chỉ gần đây mới bị y phát hiện. Lúc này đừng ai lên tiếng gì nữa, kẻo y sẽ biết chúng ta sắp có ý định gì. Yên tâm đi, tại hạ sẽ không để y khích nộ đâu. Cứ đi tiếp đi. Tại hạ sẽ theo ngay !

Vút!

Chàng biến mất!

Và một thoáng sau mọi người lại nghe thanh âm của Đoàn Mẫn Chung vang lên:

- Lưu Thái Hoài! Nếu ngươi đủ đởm lược thì hãy vào Ngọa Long Cốc gặp ta. Đừng lén lút ở ngoài đó sát hại những thuộc hạ của ta, họ đau phải đối thủ của ngươi!

Thái Hoài xuất hiện trở lại:

- Mọi tai mắt của y đều bị tại hạ chế ngự! Mọi người có thể yên tâm đi đến Đoạn Hồn Nhai. Đi đi!

Hà Như Hoa nghi ngờ nhìn chàng:

- Còn tướng công? Tướng công không cùng đến Đoạn Hồn Nhai sao?

Chàng cười gượng:

- Để đề phòng Đoàn Mẫn Chung lại lẻn theo cho người theo sau dò xét. Ta phải đi chậm hơn! Đi đi, đừng chần chừ nữa !

Đó là lệnh của Môn Chủ Đông Hải Môn, và lệnh kế tiếp của chàng là :

- Trác huynh – Thẩm tẩu ! Phiền nhị vị ở lại, cùng đoạn hậu với tại hạ.

Đã có Trác – Thẩm hai người cùng đi với Lưu Thái Hoài, điều này làm cho mọi người cùng yên tâm. Họ tiếp tục đi nhanh đến Đoạn Hồn Nhai.

Một lúc sau, Hàn Thuyết tình cờ quay đầu nhìn lại.

Y kêu :

- Sao không thấy Lưu Môn Chủ ? Chỉ có Trác- Thẩm hai người mà thôi.

Kinh nghi, mọi người định dừng lại chờ thì thấy Trác – Thẩm hai người cùng nâng cao kiếm – đao.

Thẩm Uyên Uyên hừ lạnh.

- Không được dừng lại. Tất cả hãy mau đến Đoạn Hồn Nhai và ở yên đó. Nếu không…

Trác Quang Minh tiếp lời :

- Nếu không thì đừng trách tuyệt kiếm tuyệt đao của hai ta vô tình. Đó là lệnh của Long Đầu đại ca. Đi đi.

Gia Cát Cung Chủ thất kinh :

- Long Đầu đại ca của nhị vị đã ra lệnh như thế thật sao? Y đâu rồi?

Trác Quang Minh sẵng giọng :

- Y có chuyện riêng của y. Mọi người bất tất phải hỏi nhiều. Tuyệt kiếm của mỗ không biết nhân nhượng đâu! Đi!

Mọi người buộc phải bước đi vì quá hiểu Trác – Thẩm luôn tin tưởng Lưu Thái Hoài như thế nào.

Tuy vây, Hà Như Hoa vẫn len lén lùi lại. Và khi có khoảng cách khá gần Thẩm Uyên Uyên nàng hỏi:

- Muội và tỷ đều là nữ nhân, có lẽ tỷ phải hiểu muội lo lắng như thế nào nếu chưa biết rõ tướng công của muội ra sao. Tỷ hãy…

Thẩm Uyên Uyên sau một lúc đắn đo chợt thở dài:

- Ta hiểu. Và đây cũng là lời căn dặn của Long Đầu Đại ca, hãy đến Đoạn Hồn Nhai sẽ được bọn ta giải thích. Giờ thì đi đi. Bọn ta có lệnh, ngăn không cho mọi người quay lại!

Miễn cưỡng, Hà Như Hoa phải bước đi và trong lòng thì cứ ngổn ngang trăm bề.

Rốt cuộc tất cả cũng đến Đoạn Hồn Nhai và tất cả cùng chờ nghe Trác – Thẩm hai người giải thích rõ hơn.

Thẩm Uyên Uyên nôn nao nhìn Trác Quang Minh:

- Sao lâu quá vậy?

Trác Quang Minh thì nôn nao nhìn quanh dưới chân núi phía dưới:

- Bây giờ phải đến lúc rồi mới đúng? Sao lại chậm thế này?

Hà Như Hoa bồn chồn:

- Cái gì chậm? Điều gì lâu? Thẩm tỷ mau nói đi, Thẩm tỷ!

Thẩm Uyên Uyên định nói thì ở phía dưới xa chợt có tiếng hú dài.

- Hu… ú… ú…

Trác Quang Minh thở phào :

- Đến rồi. Vậy là đến rồi!

Mọi người cùng chờ đợi và thất kinh khi nghe Thẩm Uyên Uyên bảo:

- Long Đầu đại ca bảo: do nhị kình cứ càng lúc càng bộc phát khó thể kiềm chế và do tất cả đã bị Đoàn Mẫn Chung phát hiện nên Long Đầu đại ca có dự định biến lũ Huyết Ma Cung thành ma thật sự một khi Long Đầu đại ca tự biến thành Huyết Ma.

Mọi người chưa kịp tỏ lộ phản ứng thì nghe Trác Quang Minh thở dài:

- Sớm hay muộn thì chuyện đó cũng xảy ra! Mọi người hãy làm như phu phụ ta, hãy cảm kích sự hy sinh của Long Đầu đại ca và hãy cầu Trời khấn Phật cho Long Đầu đại ca trước khi quyên sinh vẫn thực hiện xong tâm nguyện cuối cùng. Còn bây giờ, nếu ai muốn tự mình đối mặt với Huyết Ma thì cứ tùy tiện. Ta sẽ không ngăn cản và ta cũng không dám chường mặt ra cho Huyết Ma nhìn thấy. Thế nào?

Trác Quang Minh thản nhiên ngồi xuống và đưa mắt nhìn xuống dãy chân núi mờ xa.

Sau Trác Quang Minh là đến lượt Thẩm Uyên Uyên cũng nhìn về chân núi và chờ đợi:

- Biến thành Huyết Ma cũng đồng nghĩa với cái chết chắc chắn sẽ đến. Long Đầu đại ca chưa lần nào quyết định sai và lần này cũng phải như vậy thôi. Thẩm Uyên Uyên này thật sự thán phục và ngưỡng mộ Long Đầu đại ca, đồng thời cũng có chút ân hận là đã không được cùng Long Đầu đại ca tung hoành ngang dọc lâu hơn nữa, để cho lão họ Đàm ngụy quân tử kia và lũ Thất đại phái a dua xu nịnh cùng nhiều tham vọng biết thế nào là Liên Thành Nhị Tuyệt Kiếm – Đao lợi hại. Có phải như thế không, Trác phu quân?

Trác Quang Minh thở hắt ra một hơi:

- Rồi cũng sẽ có cơ hội thôi, Uyên Uyên muội. Long Đầu đại ca đã hy sinh để hủy diệt Ngọa Long Cốc và Huyết Ma Cung thì hãy còn lão Đàm. Đó là cơ hội cho chúng ta thi triển Liên Thành Nhị Tuyệt Kiếm – Đao do Long Đầu đại ca chỉ điểm. Nhìn kìa, bắt đầu có chuyển biến rồi.

Mọi người đành ngậm ngui nhìn theo hướng Trác – Thẩm hai người đang nhìn. Nhưng họ không thể nhìn thấy được gì ngoài việc nghe từ phía dưới đo đang mơ hồ vọng đến nhiều tiếng kêu la thảm thiết. Thi thoảng lắm họ mới nghe một vài tràng cười khùng khục không ra đắc ý cũng không ra giận dữ. Và họ hiểu đó là thái độ biểu hiện sự ngạo nghễ của một Huyết Ma đang ung dung tạo nên một trận đồ sát mà dường như không hề có chút sức lực nào đủ đương đầu.

Không có người đương đầu thì lấy gì làm đắc ý?

Tương tự, những kẻ bị Huyết Ma hủy diệt đều lo chạy còn không kịp thì lấy gì làm ra chuyện gây giận dữ cho Huyết Ma.

Tuy không nhìn thấy nhưng chỉ cần mường tượng thôi thì viễn cảnh của một trận đồ sát cũng đủ làm cho Gia Cát Cung chủ bàng hoàng:

- Sẽ là một dòng sông huyết và một núi đầy ắp thây người.

Trác Quang Minh từ tốn quay lại:

- Mỗ và Uyên Uyên đã một lần nhìn thấy cảnh này rồi. Đến nỗi chính phụ thân của mỗ là Tuyệt kiếm và mẫu thân của Uyên Uyên là Tuyệt đao cũng phải rùng minh, bủn rủn cả tứ chi trước cơn cuồng loạn của Long Đầu đại ca. Tất cả đều bị phá hủy, như Hoàng Diệp Lâm từng bị phá hủy. Và sau này sẽ không còn ai nhắc đến ba chữ Ngọa Long Cốc.

Có tiếng Hà Như Hoa chợt nấc lên:

- Nhưng cũng không còn ai nhắc nhở gì đến ba chữ Lưu Thái Hoài. Bất quá, nếu có ai còn nhớ thì họ chỉ cần nói lên hai tiếng Huyết Ma là đủ. Ôi! Thật đau đớn thay cho tướng công của thiếp!

- Như Hoa! Như Hoa!

Việc Hà Như Hoa vì quá đau khổ phải ngất lịm vô tình làm cho Gia Cát Cung Chủ tỉnh ngộ.

Gia Cát Cung Chủ ra lệnh:

- Phiền Hoạt lão huynh cùng hai người nữa thử tìm quanh đây, xem có điều gì khả nghi có liên uan đến hành tung trước kia của Tư mã Vương, Minh Chủ võ lâm Trung Nguyên hay không. Phần ta, đã đến lúc ta cho Giả Bang Chủ hồi tình.

Đông Hải Môn chỉ còn lại hai người, nếu không kể Hà Như Hoa vẫn ngất lịm đang được Thẩm Uyên Uyên chăm sóc, họ đứng hai bên Gia Cát Cung Chủ.

Cung Chủ để Giả Bang Chủ ngồi trước mặt, phía trước là Hàn Thuyết đang ngồi đối diện. Trác Quang Minh cảnh giác thủ kiếm nhìn quanh và chờ bất kỳ tiếng động khả nghi nào vang lên.

Gia Cát Cung Chủ bắt đầu thi triển Hồi Thiên Đại Thuật.

Phải điểm qua ba mươi sáu đại huyệt và Gia Cát Cung Chủ chưa điểm xong một nửa bỗng dừng lại vì bị gián đoạn.

Lão Hoạt chạy về:

- Bên trong có hai nấm mộ. Một đề tên Đàm Thất Khoa và một còn lại ghi “Hiền thê chi mộ” với danh tự của người lập mộ là Tư Mã Vương.

Gia Cát Cung Chủ cau mặt:

- Hai mộ nằm gần nhau?

Lão Hoạt gật dầu:

- Cứ như họ là đôi uyên ường vì không đồng sàng lúc sinh tiền nên được đồng mộ lúc lìa bỏ nhân gian.

Hàn Thuyết hoang mang không hiểu:

- Nghĩa là có đến hai Đàm Thất Khoa? Một đã chết và một còn sống?

Lão Hoạt cười lạt:

- Ta cũng có nghi vấn tương tự và đã cho lão Chung thử khai quật. May quá, lão Chung đã quay lại rồi kìa.

Lão Chung bước đến gật nhẹ đầu với lão Hoạt:

- Có đủ hai thi thể, đều chết ngoài mười năm. Thi thể của nam nhân thì mất thủ cấp, trên thi thể nữ nhân thì có một vật này.

Tất cả cùng nhìn thấy đó là một thanh kiếm nhưng trên thân thanh kiếm có lưu tự, ắt hẳn được một vật sắc bén thích chạm vào. Và dòng lưu tự là: “Phu quân, xin hãy dưỡng nuôi Bội nhi, cốt nhục của phu quân!”

Gia Cát Cung Chủ vẫn cứ cau mặt:

- Vẫn quá mơ hồ, trừ việc có hai Đàm Thất Khoa và một Bội nhi nào đó có lẽ là cốt nhục của Tư Mã Minh Chủ nhưng bấy lâu nay không hề nghe ai đề cập đến.

Và Gia Cát Cung Chủ tiếp tục thi triển thủ pháp Đại Hồi Thiện Thuật.

Điểm đến huyệt thứ hai mươi thì một lần nữa công việc của Gia Cát Cung Chủ bị gián đoạn.

Lão Hồ Hộ Pháp tất tả chạy đến:

- Hoạt Đường Chủ. Đã phát hiện dấu vết của Đoàn Môn Chủ.

Lão Hoạt giật mình:

- Dấu vết như thế nao”

Lão Hồ đáp mơ hồ:

- Dường như là đã xảy ra nhục hình, có liên quan đến võ học bí truyền của bổn Môn: Đông Hải Phi Thiên Chỉ.

Lão Hoạt đứng bật dậy:

- Hãy đưa ta đến chỗ đó. Chỉ một mình lão Hồ thôi. Lão Chung xin cứ lưu lại.

Lão Chung định theo chân, gnhe lão Hoạt bảo như thế liền dừng lại.

Lúc đó Hà Như Hoa hổi tỉnh. Và khi nghe Thẩm Uyên Uyên thuật lại những gì vừa được mọi người phát hiện, nàng băn khoăn:

- Theo Thái Hoài từng nghi nghờ thì Lưu Ngọc Bội chắc chắn không phải là hậu nhân của Lưu gia, và theo Ngủ Chỉ Bà Bà thì Lưu Ngọc Bội phải là hậu nhân của lão Đàm. Nhưng ngay lần đầu gặp mặt giữa Lưu Ngọc Bội và Đàm Thất Khoa lại không có dấu hiệu nhận ra nhau, một sự nhìn nhận được xem là cảm quan cần phải có giữa hai người nếu là phụ tử thâm tình. Ở đây trên thân kiếm lại có ý ám chỉ một Bội nhi nào đó là cốt nhục của Tư mã Minh Chủ, một đứa bé mà chính Gia Cát Cung Chủ cũng phải thừa nhận là chưa từng nghe nói đến. Có đúng không nếu tiểu tữ nêu ra giả thuyết này:

Gia Cát Cung Chủ khích lệ:

- Giả thuyết như thế nào?

Nàng bảo:

- Đàm Thất Khoa, tức người đã chết, đúng là tình lang của Tư Mã phu nhân. Chuyện này có thể chứ?

Gia Cát Cung Chủ gật gù:

- Có thể có. Tiếp đi.

- Tuy phải òng nhau nhưng do không thắng nổi tiếng đời thị phi cả hai mới tìm đến Đoạn Hồn Nhai để quy ẩn. Hợp lý chứ?

Gia Cát Cung Chủ ầm ừ:

- Cũng là hợp lý! Sau đó thì sao ?

- Họ đã chết, trong đó có một người mất đầu, còn một người thì lưu tự trên kiếm. Có thể hiểu họ chết do nguyên nhân nào khác chứ không phải do Tư Mã Minh Chủ hạ thủ.

- Tại sao ?

- Vì nếu do Tư Mã Minh Chủ hạ thủ thì Tư mã phu nhân chỉ càn nói bằng lời và không còn thời gian để lưu tự. Đúng chứ ?

- Nếu là đúng thì ai hạ thủ ? Tại sao Tư mã Minh Chủ phải đến và đến đúng Đoạn Hồn Nhai này ?

Hà Như Hoa trầm giọng :

- Tiểu nữ đánh bạo nghĩ như thế này. Đôi non phu thê già nhân ngãi này sau thời gian lén lút lưu ngụ ở đây đã bị người của Ngọa Long Cốc phát hiện.

- Đoàn Mẫn Chung ?

- Có thể không phải. Là Đoàn Mẫn Hạc thì đúng hơn.

- Nhưng Đoàn Mẫn Hạc đã chết ngoài mười năm?

- Có hai Đàm Thất Khoa, nếu người chết là Đàm Thất Khoa thật thì người còn sống chỉ là giả. Người này dám giả Đàm Thất Khoa thì đương nhiên phải biết Đàm Thất Khoa thật chết ở đây nên Đàm Thất Khoa giả chỉ có thể là người của Ngọa Long Cốc. Và Đoàn Mẫn Chung vẫn hiện diện ở đây, trong khi Đàm Thất Khoa giả vẫn đang ở tận Bách Hoa Cung. Như vậy, chỉ có Đoàn Mẫn Hạc sau một lần trá tử, vì nguyên nhân nào đó, và về sau vì muốn xuất thế đành phải mạo danh Đàm Thất Khoa.

- Nói tiếp đi!

- Cứ theo đó mà suy nghĩ thì mưu kế cũng dần dần lộ rõ. Đàm Thất Khoa giả đã có cơ hội uy hiếp Tư Mã Minh Chủ, là cho Tư Mã Minh Chủ biết rõ nơi quy ẩn của Tư Mã phu nhân và Đàm Thất Khoa thât. Và khi Tư Mã Minh Chủ đến đây, tuy chỉ thấy có hai nấm mộ nhưng vẫn phải tin đó là sự thật. Tiếp đó, Đàm Thất Khoa giả đã bắt giữ Lưu Ngọc Bội – khi đó có thể có tính danh Mã Ngọc Bội. Y đã nhận Ngọc Bội là ái nữ, vì có lời dẫn kiến nói thêm của Tư Mã Minh Chủ với Lưu Khánh Hà nên y đã nhờ Lưu Khánh Hà nhận nuôi Ngọc Bội. Chính vì thế mà sau này y kiêm luyện đủ tam tuyệt là: thân pháp – chưởng – và chỉ. Thế nào?

Gia Cát Cung Chủ ngẫm nghĩ một lúc chỉ biết thở dài thườn thượt:

- Nhưng tất cả chỉ là giả thuyết. Trừ phi có ai đó minh chứng Đàm Thất Khoa bây giờ chính là Đoàn Mẫn Hạc mạo danh. Nhưng vào lúc này thì không có ai cả.

- Sai rồi. Còn có ta!

Vút !

Trác Quang Minh và Thẩm Uyên Uyên vừa định xuất thủ, nhắm vào nhân vật vừa bất ngờ xuất hiện thì người đó lại có thân thủ nhanh hơn :

- Tuyệt đao – Tuyệt kiếm của hai người chỉ là trò đùa dưới ánh mắt bổn cô nương mà thôi. Xem đây !

Với thân thủ tuyệt phàm, nhân vật đó với giọng nói nữ nhân chỉ đảo qua đảo lại vài lượt đã chế ngự Trác Quang Minh và Thẩm Uyên Uyên.

Hà Như Hoa kinh hoàng nhìn nữ nhân :

- Cô nương cũng am hiểu thân pháp Bách Cầm ?

Nữ nhân nọ lạnh giọng :

- Nàng là Hà Như Hoa ? Nghe đâu là hôn thê dã cùng Lưu Thái Hoài định hôn từ bé ? Nàng cũng thật là liều lĩnh khi dám nghĩ ra giả thuyết quái đản như vừa rồi. Tuy vây, trong đó có một điểm đúng, mà không, phải là hai. Nàng thử đoán xem đó là hai điểm nào trong chuỗi giả thuyết của nàng ?

Gia Cát Cung Chủ ngờ ngợ nhìn nữ nhân :

- Nàng là…, cô nương là Lưu Ngọc Bội ? Một người đáng lẽ đã chết ở Tuyệt Mình Cốc như Lưu Thái Hoài từng mục kích ?

Nữ nhân bật cười :

- Y có thực sự mục kích không ? Hay y chỉ lầm kế trá tử vốn là mưu kế sở trường của Đoàn Mẫn Hạc ? Không sai, bổn cô nương chính là Ngọc Bội, còn ở họ gì thì bây giờ đành phải nhờ chư vị tìm giúp cho vậy ! Ha… ha…

Hà Như Hoa vỡ lẽ :

- Quả nhiên là Đoàn Mẫn Hạc đã trá tử, và lão cũng là người giả mạo Đàm Thất Khoa ? Đó là hai điểm đúng trong chuỗi giả thuyết của Hà Như Hoa này ?

Ngọc Bội trịch thượng gật đầu :

- Đúng vậy ! Còn Đàm Thất Khoa thật bị chết là do Tư Mã Minh Chủ hạ thủ. Lão đến chỉ là tình cờ và bất ngờ phát hiện tình địch đang kiệt quệ quỳ bên nấm mộ tình nhân chẳng may bạo bệnh mà chết. Đoàn Mẫn Hạc đã kịp giấu thanh kiếm kia, khiến Tư Mã Minh Chủ không biết gì và đến cả Ngọc Bội này mãi đến bây giờ mới biết ! Hay giao thanh kiếm đó cho ta nào!

Lão Chung đang cầm thanh kiếm đó chợt thấy cánh tay khẽ rung lên và thanh kiếm như có cánh tự bay đến chỗ Ngọc Bội.

Lão Chung bàng hoàng:

- Ngũ Chỉ Phi Kình? Tuyệt chỉ của Ngũ Chỉ Bà Bà!

Vẫn thản nhiên như không, Ngọc bội xem qua thanh kiếm. Sau đó bảo Gia Cát Cung Chủ:

- Bây giờ thì nhờ Gia Cát Cung Chủ giúp hộ cho. Hãy làm Giả Bang Chủ Cái Bang tỉnh lại. Nhưng không thể theo cách Cung Chủ vẫn thực hiện. Vì cách đó Cung Chủ chỉ nhìn thấy Gia Bang Chủ giãy lên rồi lăn ra như chết. Mà hãy thực hiện theo cách bổn cô nương đây sẽ chỉ. Bắt đầu huyệt Trung Đường…

Vừa làm theo, Gia Cát Cung Chủ vừa hoang mang:

- Là Đoàn Mẫn Hạc trong lốt Đàm Thất Khoa đã làm cho bộ vị huyệt đạo của Giả Bang Chủ thay đổi?

Ngọc Bội cười lạnh:

- Chỉ là một chút xảo kế thôi mà. Hãy tiếp tục nào, huyệt Kiên Tĩnh!

Gia Cát Cung Chủ lại hỏi:

- Sao cô nương muốn Giả Bang Chủ tỉnh lại?

Ngọc Bội giải thích:

- Đoàn Mẫn Hạc đã hớ hênh để cho Giả Bang Chủ biết là lão vẫn còn sống. Không những thế, toàn bộ kế mưu của lão dường như đã bị Giả Bang Chủ đoán ra. Do đó lão phải nghĩ cách bắt Giả Bang Chủ phải thủ khẩu như bình và sau này còn phải nhiều lần tra hỏi Giả Bang Chủ, thử xem Giả Bang Chủ đã tiết lộ chuyện này cho những ai biết. Huyệt Đại Trụy!

- Đoàn Mẫn Hạc nghi những ai đã biết?

- Có thể là Lưu Khánh Hà. Hoặc có thể là nhân vật nào khác mà Giả Bang Chủ trước khi bị Đoàn Mẫn Hạc mưu hại đã gặp gỡ.

Hàn Thuyết giật mình:

- Chính gia sư đã từng gặp Giả Bang Chủ lần cuối, thì ra gia sư bấy lâu nay thất tung là do Đoàn Mẫn Hạc trong lốt Đàm Thất Khoa hãm hại.

Ngọc Bội ngạc nhiên:

- Lệnh sư là ai?

Hàn Thuyết đáp :

- Truy Phong Tẩu…

Ngọc Bội cả cười:

- Nếu vậy thì đúng là lệnh sư đã bị Đoàn Mẫn Hạc sát hại. Nhưng trước khi chết lệnh sư có để lại lời nào hoặc điều gì đáng để quan tâm không?

Hàn Thuyết căm giận đáp:

- Gia sư chỉ trối lại một câu, mà cho đến giờ Hàn mỗ vẫn chưa thể hiểu.

- Câu gì?

- “Phụ tử tương tàn!”

Ngọc Bội gật đầu:

- Ta hiểu rồi. Điều này chứng tỏ Giả Bang Chủ như đã thấu hiểu toàn bộ mưu kế của Đoàn Mẫn Hạc. Hai chữ phụ tử này là chỉ trận thảm sát Lưu gia.

Gia Cát Cung Chủ giật mình :

- Nghĩa là cô nương đã chủ mưu tạo ra trận thảm sát đó ?

Ngọc Bội bĩu môi:

- Chủ mưu thì chủ mưu sợ gì chứ? Ai bảo Lưu Khánh Hà sau khi lập gia thất đã không còn bảo bọc và quan tâm ta như trước?

Hàn Thuyết cau mặt:

- Thì cũng đúng thôi, vì cô nương đâu phải cốt nhục Lưu gia?

Nàng gật đầu:

- Chuyện đó thì lúc ta bái mụ Ngũ Chỉ Bà Bà làm sư phụ ta có nghe lỏm và dã biết!

Hà Như Hoa kinh ngạc:

- Đã biết? Vậy tại sao cô nương còn thảm sát Lưu gia?

Ngọc Bội thản nhiên đáp:

- Vì ta không cam tâm bị biến thành con tư sinh của Đàm Thất Khoa. Huống chi ta đã biết Đàm Thất Khoa chưa hề có gia thất. Ta không chịu nổi cảnh mọi người lẻn nhìn ta và gọi ta là tạp chủng. Ta chỉ muốn là Lưu Ngọc Bội, mãi mãi là thiên kim tiểu thư của Lưu gia, Trung Nguyên Đệ Tam Phủ.

Gia Cát Cung Chủ rùng mình:

- Nhưng đến lúc đó cô nương vẫn còn là Lưu Đại tiểu thư kia mà?

Ngọc Bội cười hăng hắc:

- Ta không ưa chữ Đại. Vì hễ có Đại thì phải có thêm nhị, tam, tứ… ta không thích.

Chung Hộ Pháp chép miệng :

- Vì thế, khi biết Lưu gia sắp đến ngày mừng hậu nhân đích thực được tròn tháng, cô nương đã cùng Đoàn Mẫn Hạc biến ngày vui đó thành thảm họa?

Ngọc Bội lạnh lùng thừa nhận:

- Đoàn Mẫn Hạc giúp ta thì ta cũng giúp lại Đoàn Mẫn Hạc. Ta đã điểm chỉ cho họ chỗ có di học của Huyết Ma Chi Vương. Đổi lại Đoàn Mẫn Chung đã giả vờ thật khéo, đã lấy một thủ cấp của ai đó và bảo là người thứ ba trong Bát Tiên Đông Hải, vậy là đủ để khích nộ quần hùng và việc thảm sát Lưu gia cứ thể diễn ra.

Hà Như Hoa nghe khắp người nổi gai:

- Cô nương còn quên chuyện Xích Long Châu bị phá hủy lần đó?

Ngọc Bội liếc nhìn Hà Như Hoa:

- Đó là vật giả. Và để giả cho thật giống Đoàn Mẫn Chung đã thêm vào màu đỏ của chu sa một ít mật rít đỏ. Kết quả như thế nào, nàng thử đoán xem ?

Gia Cát Cung Chủ bàng hoàng :

- Thảo nào vào thời điểm đó hễ nhân vật nào vì tham lam có chạm tay vào Xích Long Châu đều bị đỏ bừng khắp mặt, bị sôi bùng huyết quản và đều bị mọi người đang lúc tranh giành đã sát hại?

Ngọc Bội lãnh đạm bảo:

- Tham thì thâm. Mà thôi, hãy điểm vào huyệt đạo cuối cùng của Giả Bang Chủ, Bách hội huyệt.

Gia Cát Cung Chủ thoáng khựng lại:

- Cô nương muốn hỏi gì Giả Bang Chủ?

Ngọc Bội kiêu kỳ đáp:

- Đương nhiên là thân thế đích thực của ta.

Gia Cát Cung Chủ thở ra nhè nhẹ:

- Nếu cô nương đúng là cốt nhục của Tư Mã Minh Chủ thì chuyện gì sẽ xảy ra?

Ngọc Bội cười hăng hắc:

- Cung Chủ sợ ta không đủ đởm lược sát hại Đoàn Mẫn Chung và Đoàn Mẫn Hạc? Sợ Ngọc Bội này thiếu năng lực báo thù cho Tư Mã Minh Chủ nếu người chính là phụ thân ta?

Gia Cát Cung Chủ nghe nhẹ nhõm lạ:

- Không phải ta sợ mà ta ngại cô nương không biết là ai đã hạ thủ Tư Mã Minh Chủ.

Ngọc Bội nhìn quanh với hai mắt lấp lánh thần quang:

- Dù người đó là ai, hễ sát hại phụ thân ta thì người đó sẽ phải chết, đến một khoảnh khắc ngắn ngủi để ân hận cũng không hề có. Cung Chủ yên tâm chưa?

Gia Cát Cung Chủ gật đầu:

- Ta hoàn toàn yên tâm. Vì như thế cái ác sẽ bị diệt trừ. Võ lâm sẽ không còn ác ma nào tồn tại.

Đáp lời Gia Cát Cung Chủ là một Ngọc Bội chợt cười sặc sụa :

- Ha… ha…

Trước/33Sau

Theo Dõi Bình Luận